|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
rồi bỏ vũ khí xuống :
- Thôi được... tùy anh thôi...
Sau khi thấy cả hai không còn nguy hiểm, các xạ thủ này lại gần giữ lấy vũ khí của họ. Riêng bản thân Katarina không quên tặng cho tất cả một cái nhìn đến ớn lạnh cả sống lưng, để họ biết rằng nếu như giở trò thì sẽ có hậu quả không hề tốt đẹp. Cả hai được hộ tống vào tận bên trong hòn đảo, chỉ thoáng nhìn trang phục của những người ở đây cũng rất khác với người thường. Garen bắt đầu có chút nghi ngờ vè hòn đảo này, anh quay sang một tên trong bọn chúng và bắt đầu cuộc trò chuyện. Có lẽ bản năng của Garen là luôn làm người khác khó chịu hay sao đấy nhỉ ? Tất cả đều thi hành mệnh lệnh là chỉ im lặng và hộ tống những con người khác vào bên trong an toàn nếu họ không kháng cự. Chỉ có điều khi Garen liên tục tra tấn lỗ tai của họ liên tục, đã khiến một tên không chịu nổi phải bỏ cái mặt nạ đang đeo ra và lên tiếng :
- Đây là hòn đảo của gia tộc Kinkou, được người dân ở Ionia gọi là "Hội kín Kinkou". Hòn đảo này là sở hữu của bọn ta, muốn lên đây phải treo lên cờ hiệu ở đất liền thì sẽ có đoàn hộ tống đưa vào. Nhưng xem về các ngươi đi, thuyền của các ngươi không có một dấu hiệu gì cả. Thậm chí còn ngang nhiên tiến gần về đây ! Việc bọn ta làm thế này chỉ là một biện pháp an toàn mà thôi !
Tên đội trưởng lúc này mới quay lại.
- Đã sắp đến nơi, hãy chuẩn bị. Bọn ta chỉ phòng người lạ xâm nhập, nhiệm vụ của bọn ta là dẫn hai ngươi đến gặp trưởng lão nơi đây, bọn ta sẽ không làm khó cả hai vì bất kỳ điều gì, thế nên tốt nhất... hãy im lặng mà bước tiếp.
Katarina vội nắm lấy tay của Garen để ám hiệu nên dừng cuộc trò chuyện lại. Cả hai người họ được đưa đến một ngôi nhà gỗ đơn sơ. Và đứng phía trước sân, là một người đàn ông trạc tuổi vẫn từ tốn quét đi những chiếc lá vàng lặng im trên thềm. Trông cũng như những con người bình thường khác mà thôi, nhưng bản thân Garen và Katarina chỉ trong giây phút ngắn ngủi đã bị khí phát ra từ ông ta áp đảo. Nó diễn ra trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, đến nổi mà bọn người đưa cả hai vào cũng không thể nhận ra. Ngay sau đó, tất cả vội thi lễ trước mặt người này :
- Chào trưởng lão, có hai kẻ xâm nhập lên đây. Nhưng có vẻ chúng không biết gì về nơi này, tôi mang đến cho ngài để ngài xử lý họ.
Người này quay sang cả hai, rồi cười một cách hiền hòa :
- Các cậu, chỉ là khách vãng lai. Hay là khách du lịch từ phương xa dến đây nhỉ ?
- Thật ra thì cả hai người chúng tôi đến từ phương xa và không hề biết qua những lễ nghi ở đây. Nếu như ngài cho phép, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay lúc này.
Ông ta trầm ngầm một hồi. Rồi đột nhiên, ông ấy người phá lên :
- Không sao...không sao. Phải nói là bọn họ lúc nãy có lẽ vô tình làm các cậu hoảng sợ hay nghi ngờ. Nhưng hãy hiểu cho rằng đó là nhiệm vụ của họ nhằm bảo vệ nơi này mà thôi. Các cậu muốn lên đây tham quan thôi phải không ? Hãy ở lại đây, bọn ta chỉ hơi nghiêm khắc với vài luật lệ già cỗi đó mà. Kể cả dân thường nếu muốn lên đây nhờ vả bọn ta, chỉ cần treo cờ của Ionia lên là được thôi đấy chứ... Nào, cả hai đã chuẩn bị đi khắp đảo này chưa !
- Bọn tôi không dám, xin hãy...
- Các cậu nỡ từ chối sao ...

Ông ta một lần nữa ngầm tỏa ra bá khí. Garen biết là không thể từ chối khi này, đành cúi người nhận lời, vì chẳng muốn chuốc lấy rắc rối vào thân. Để giữ cho cả hai tâm lý thoải mái nhất khi ở đây, ông ấy ra lệnh trả lại vũ khí cho Garen và Katarina, rồi cho người sắp xếp chỗ ở cho họ. Cả hai được một người khác hộ tống về nơi nghỉ ngơi ở trên hòn đảo. Lúc này đây, Katarina quay sang Garen thắc mắc :
- Em không hiểu lắm...
- Là chuyện gì nữa đây ? Chẳng phải ông ta đã bảo rằng coi chúng ta như khác hay sao chứ ?
- Ông già lúc nãy là ai, sao cả bọn ngố rừng này lại phải sợ đến vậy nhỉ ?
Katarina cố tình nói to để chọc tức tên dẫn đường cho cô, nhằm trả đũa lại cái vụ việc trên bờ biển lúc nãy. Hắn đã nghe được điều đó, và bản thân cô đã có điều mà mình cần, sự tức giận của người khác ngay lúc này đây. Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ rồi trừng mắt :
- Ngươi không được nói ngài ấy như vậy, ngài ấy là một trong các người đứng đầu ở đây, hãy cẩn thận với lời nói của mình. Bằng không thì...
Cô còn chưa dừng lại, ngay lúc này cắt ngang lời của hắn nói :
- Thì sao nào, ngươi dám làm gì ta sao, bây giờ bọn ta là khách đấy. Người nên biết quý tính mạng của mình đí, bởi nếu muốn giết ngươi, ta đã làm ở bờ biển rồi khi nãy rồi, ngố rừng...
Hắn đã không giữ được bình tĩnh, vung kiếm chém thẳng vào Katarina với mục đích dọa cho cô sợ mà lùi về. Nhưng cô vẫn bình chân tại chỗ, kiếm đã đi xuyên qua người của Katarina trong mắt của hắn. Và chỉ là trong mắt của hắn mà thôi, bởi tốc độ của cô khi thực hiện đòn ám sát vừa rồi quá nhanh khiến tròng mắt chỉ kịp lưu lại ảnh chết. Chưa tới một khắc ngắn ngủi, Katarina đã ở sau lưng hắn, kề mũi dao vào ngay cổ cổ. Garen cũng bước tới mà nắm lấy tay cô và lắc đầu ra hiệu :
- Thôi nào, chúng ta không phải đến để gây chiến với ai cả. Dừng lại đi Katarina...
Cô cũng chẳng có ý định giết ai lúc này, bởi thế khi Garen nói ra điều đó, cô đã mỉm cười. Nhanh như thoắt đã rút dao rất gọn nhưng không gây ra thương tích cho hắn. Con dao nhỏ bé như nhảy múa trong lòng bàn tay của Katarina, cô phô trương sức mạnh bản thân trước khi đặt nó về vị trí cũ trên người. Cổ họng của tên nhãi nhép này vẫn còn giữ được an toàn.
- Được thôi, chỉ do anh đã bảo đấy nhé ! – Cô vội quay sang kẻ còn lại và quát to - Còn tên ngố này, mau dẫn đường bọn ta đi, nhanh lên.
Hắn ngậm ngùi tra kiếm vào vỏ trước khi tiếp tục đi tiếp. Bởi màn chào hỏi vừa rồi cũng khiến hắn tin rằng, nếu như mà cả hai người họ ra tay thật sự, thì đã chẳng còn kẻ nào sống sót ở bờ biển lúc nãy đâu... Phải đi một hồi lâu, hắn đưa cả hai đến một căn nhà nhỏ, được dựng kế bờ biển ở đây :
- Đây là nơi cho khách vãng lai, hãy ở lại đây. Và đến khi nào muốn rời khỏi, hãy đứng ra ngoài treo lá cờ được chuẩn bị sẵn bên trong, ta sẽ tới và trả cho cả hai một con thuyền mới hoàn toàn. Cuối cùng hãy nhớ rằng, đừng đi sâu vào trong những nơi có canh gác.
- Này, anh bạn... – Garen giữ hắn lại trước khi người này rời đi.

- Có vấn đề gì không ?
- Chỉ là, cảm ơn anh vì đã đưa chúng tôi đến đây...
Hắn trầm ngâm một hồi, đã vội rời khỏi, chạy thật nhanh vào rừng. Garen bước vào bên trong và thu dọn lại món thứ trước khi ở lại một thời gian. Phải một hồi sau khi trở ra, anh đã trông thấy cô lặng im nhìn cảnh hoàng hôn trên biển lúc này. Garen bước tới và ngồi cạnh bên cô :
- Thôi nào, không phải em đang giận anh đấy chứ ? Chậc... Nếu phải thì...
Garen chưa nói hết thì cô đã gục người xuống, ra là nàng chỉ đang ngủ mà thôi. Nhưng khi Garen quàng tay qua vai của mình, thì Katarina tỉnh dậy :
- Có phải anh muốn làm gì em ngay bây giờ sao ...
Katarina mỉm cười nhìn lấy anh. Còn Garen thì cũng chỉ ấp a ấp úng đáp lại :
- À không, chỉ là... anh muốn ngồi đây, xem hoàng hôn trên đất nước Ionia này thôi. Em biết đấy, làm tướng quân ở Demacia, chẳng khi nào bản thân anh được yên cả, chỉ có đêm về, là cùng Jarvan say chén mà thôi...
Và cứ như vậy, cuộc trò chuyện của hai kéo dài đến mịt tối, thật hiếm khi nào có được thời gian như thế này lắm. Katarina từ từ ngã vào vai Garen, anh nhìn thấy khuôn mặt của Katarina lúc này, vào vết sẹo ở mắt của cô. Trong một trận đánh với Noxus, anh là người đã vô tình gây ra vết thương này cho Katarina. Cả hai nghĩ lại, những tháng ngày chiến đấu ở chiến trận đã qua. Tuy ở đây có vui thật, nhưng Garen lại rất nhớ nhà của mình, nhớ người bạn thơ ấu là Jarvan, đứa em gái kiêu kỳ Lux, tể tướng Xin Zhao đã bao phen cùng anh ở chiến trận... Nhưng với Katarina, chỉ cần ở bên Garen như thế này, là cô đã vui lắm rồi, cô chẳng cần gì cả. Katarina bất ngờ chỉ ra xa :
- Anh xem kìa...
- Anh thấy rồi, ánh hoàng hôn trên biển, như bị các cơn sóng nuốt lấy phải không ?... Đẹp thật đấy... thú thật thì đây cũng là lần đầu tiên anh được nhìn thấy nó ở tại đây, cùng với em...
Cả hai lại cười với nhau, rất vui vẻ. Garen nhìn Katarina dưới hoàng hôn, và có chút rúng động với đôi môi mọng đỏ của nàng lúc này. Đôi mắt của cả hai từ từ tiến lại thật gần, và có lẽ là nụ hôn đầu tiên của của Garen cùng một người con gái khác. Thế nhưng nghe tiếng động xuất phát trong rừng, là người trưởng lão lúc nãy cả hai gặp, vừa thấy ông ấy, cả Garen và Katarina tách nhau ra :
- Ta... ta có làm phiền cả hai không ?
Cả hai có chút gì đó ngượng ngạo :
- À không, thưa ngài, có việc gì lại đến tìm chúng tôi ?
- Không có gì cả, chỉ là... công việc quét sân nhàm chán quá, ta muốn kiếm một người bạn trò chuyện thôi.
Cả Garen và Katarina nhìn nhau, vẫn chưa hiểu ý của ông ta. Rồi vị trưởng lão cười :
- Jarvan Đệ Tứ, ngài biết hắn không ?
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
