watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 12:28 - 17/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3768 Lượt

như trước.

Liễu Ti Vũ luôn ôm lấy đệ đệ ngồi ở góc tường nhìn xuyên qua gian nhà ngục, không ai biết nàng đang nhìn cái gì? Càng không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì, những kẻ coi ngục chỉ biết nàng ngoại trừ lúc ăn cơm thì không hề cử động, toàn bộ thời gian còn lại vẫn là bảo trì nguyên tư thế đó.

Nàng còn có thể còn sống được mấy ngày? Người đã chết đi có phải vẫn còn linh hồn hay không? Nàng không biết, nàng chỉ cảm thấy cứ để cho đầu óc miên man suy nghĩ thì việc chịu đựng sự ăn mòn của thời gian có vẻ dễ dàng hơn.

Thanh âm của tiếng khóa sắt của nhà lao mở ra, làm cho trong lòng nàng bỗng chốc dâng lên chút ít cảm giác phiền muộn, nguyên lai hôm nay chính là “ngày trọng đại” của nàng, cúi đầu nhìn thoáng qua ấu đệ đang nằm trong lòng, đối diện với đôi mắt ngây thơ mang theo chút khát vọng của hắn.

“Tội thần chi nữ Liễu Ti Vũ nghe chỉ.”

Nàng ôm đệ đệ quỳ xuống nghe chỉ, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, Thánh chỉ? Nguyên lai tương lai của nàng chính là được quyết định bởi mảnh vải vàng óng đang mở ra kia.

“…. Đặc chỉ xá miễn tử tội cho Liễu Ti Vũ cùng Liễu Văn Sinh, phóng thích ngay hôm nay.”

Nàng được tự do? Liễu Ti Vũ không nén được kinh ngạc ngước đầu nhìn vị nội thị truyền chỉ.

“Vận khí của ngươi thực tốt, gần đây Hoàng Thượng tâm tình rất tốt, cho nên miễn xá tội cho ngươi, mau dẫn đệ đệ rời khỏi đây.”

Mãi cho đến khi ra khỏi Đại Lý Tự, nàng vẫn có cảm giác không thực, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời xanh, gió nhẹ vờn qua hai má, thổi rối tung mái tóc dài của nàng.

“Đói.”

Cúi đầu nhìn xuống đệ đệ, Liễu Ti Vũ mím môi, “Văn Sinh đói bụng hả?”

Thanh âm mềm nhẹ uyển chuyển, giống như một làn gió mát của tháng ba lướt nhẹ qua mặt, làm cho người ta bỗng chốc trở nên khoan khoái đến tận đáy lòng.

“Đói.” Liễu Văn Sinh hai tuổi bất mãn, giương đôi mắt tha thiết nhìn tỷ tỷ, thanh âm yếu ớt.

“Chúng ta đi tìm gì đó để ăn.”

Liễu Ti Vũ cả người bẩn thỉu, tóc tai rối bù, thoạt nhìn không khác gì một tên khất cái, mà Liễu Văn Sinh trong lòng nàng lại trông sạch sẽ hơn, một đôi tỷ đệ như thế đi ở trên đường, vô luận như thế nào đều làm cho người ta phải ghé mắt.

Trên đường người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười của dân chúng ở hai bên đường, nàng có cảm giác như thời gian đã trải qua mấy kiếp.

Trên người không có một xu nàng nên lấy cái gì để đổi miếng ăn? Ngẫm nghĩ một hồi, nàng chạm tay vào sợi dây màu đỏ đeo trên cổ.

Khối ngọc bội này tuy không phải là cực phẩm, nhưng chất ngọc ôn nhuận, cũng đáng giá mấy lượng bạc, vì thế Liễu Ti Vũ dùng nó để đổi lấy bánh bao cùng với sữa đậu nành, lão bản cũng vui vẻ chấp nhận.

Nhìn nàng gượng gạo nhẫn nại đút sữa cho ấu đệ, ánh mắt của lão bản bán sữa đậu nành lộ ra vẻ tán dương, “Cô nương đối xử với đệ đệ thật tốt.” Hắn nhìn ra được nàng chưa bao giờ làm việc này, nhưng hắn càng nhìn ra được nàng đang cố hết sức để làm tốt nhất.

Mãi cho đến khi Liễu Văn Sinh ăn no, tiếp lấy vài cái bánh bao nóng hổi được bọc cẩn thận trong miếng vải bố, nàng xoay người nói lời cảm tạ với lão bản, “Cảm ơn lão bá.”

“Nguyên lai ngươi có thể nói chuyện.” Bỗng dưng, một đạo thanh âm từ đỉnh đầu truyền xuống.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào nam tử xa lạ đang đứng trước mắt. Diện mạo của hắn thanh tuấn tú nhã, chỉ có điều ánh mắt của hắn lại không hòa hợp với thần thái. Y bào màu tím nhạt được may bằng chất vải thượng thừa, bên hông đeo hai khối ngọc bội chạm trổ hình rồng rất tinh xảo, vừa nhìn thấy mâu quang của nàng hơi lóe sáng.

Trác Phi Dương đánh giá nàng, cả khuôn mặt đều lem luốc bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt trong suốt đến mức khiến cho người ta phải đắm chìm trong đó, giống như một đầm nước trong vắt nhưng lại sâu không lường được.

“Nhìn thấy ân nhân đã cứu ngươi ra tù, không nói một tiếng cảm tạ sao?”

Nàng chính là khó hiểu nhìn hắn.

“Vị này là Cửu vương gia, lần này ngươi có thể bình an ra tù, chính là nhờ hắn ở trước mặt hoàng thượng cầu xin hộ.” Vân Thanh đang đứng một bên cười hì hì nói.

Liễu Ti Vũ chớp mắt. Nam nhân này quả thật rất xinh đẹp.

“Nguyên lai Liễu binh bộ gia giáo lại kém như vậy.” Trác Phi Dương mặt không chút thay đổi hừ lạnh một tiếng.

“Đa tạ Cửu vương gia.” Nàng đáp lại hắn, uyển chuyển cúi đầu hành lễ, sau đó xoay người ôm lấy ấu đệ liền rời đi.

“Ngươi cho rằng Thượng gia sẽ khinh địch như vậy buông tha cho các ngươi sao?” Hắn từ tốn mở miệng, hài lòng nhìn thấy nàng dừng lại cước bộ.

“Vương gia muốn nhúng tay sao?”

Cả Trác Phi Dương cùng Vân Thanh đồng thời đều kinh ngạc nhướn mày. Thanh âm của nàng biến đổi, khi nãy mềm nhẹ uyển chuyển như hoàng oanh xuất cốc, hiện tại lại trong trẻo lạnh lùng dị thường, tựa như một trận gió lạnh thổi quét qua bãi đất hoang phế.

“Ta vì sao lại muốn nhúng tay?”
“Vậy cần gì phải mở miệng.”

Đủ tuyệt! Vân Thanh nghe vậy lập tức bật cười.

“Nếu nhúng tay thì phải có chút ít ích lợi, không phải à?” Trác Phi Dương trên mặt tươi cười mang theo cân nhắc.

Nàng tiếp tục đi về phía trước, giống như không có nghe thấy lời hắn nói.

“Ngươi cũng không thử cố gắng một chút mà đã từ bỏ, không phải rất đáng tiếc sao?”

“Trên người của ta ngoại trừ hai cái bánh bao sắp nguội, không còn gì khác, mà ta cũng tin tưởng vương gia không có khả năng thiếu bánh bao ăn.”

Trác Phi Dương sờ vào cằm của mình, cười vô cùng vui vẻ. Đã lâu không gặp được một kẻ thú vị như vậy, nếu cứ vậy buông tha chẳng phải là rất có lỗi với bản thân sao.

“Vừa lúc vương gia ta đang thiếu hai cái bánh bao.”

Nàng xoay người đi trở về, lần nữa đứng ở trước mặt hắn, “Cho ngươi.”

Nhìn trong tay của chính mình thừa ra hai cái bánh bao, ý cười trên môi của Trác Phi Dương càng thêm sâu, cầm lấy một cái đưa cho Vân Thanh đang đứng bên cạnh, “Bánh bao được lấy ra từ trong lòng của Liễu tam tiểu thư, thật không biết hương vị có gì khác biệt hay không?”

Vân Thanh cầm bánh bao để sát vào mũi ngửi ngửi, “Rất thơm nha.”

“Bởi vì đó là bánh bao thịt.”

Trác Phi Dương bật cười ha hả. Nhìn thấy nàng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, dùng thanh âm mát lạnh thốt ra lời nói khiến cho người ta phải bật cười, quả thật là chuyện mới lạ.

“Thu lưu ngươi vào vương phủ không phải chuyện gì khó, bất quá ngươi có thể làm gì?”

“Nha hoàn sai vặt của phòng bếp.”

“Nga?” Ánh mắt của hắn hàm chứa ý sâu sa xa nhìn nàng một cái, “Nha hoàn sai vặt?” Có ý nghĩa.

Vân Thanh nhịn không được mở miệng, “Làm một thị tì bình thường có vẻ thoải mái hơn.”

Liễu Ti Vũ kiên quyết lặp lại một lần nữa, “Nha hoàn sai vặt của phòng bếp.”

” Các ngươi tỷ đệ hai người –”

“Ta sẽ làm phần của hai người.” Nàng không chút do dự đáp.

“Hắn tựa hồ trở thành nhược điểm của ngươi, nếu có kẻ dùng mạng sống của hắn uy hiếp ngươi –” Trác Phi Dương nhìn đứa nhỏ nàng đang ôm trong lòng.

“Vô ích.”

Hai nam nhân lại đồng thời nhìn về phía nàng.

“Ta chiếu cố hắn, điều kiện tiên quyết chính là ta sẽ không vì hắn mà chịu kẻ khác uy hiếp.” Đây là đáp án của nàng.

“Ồ?” Trác Phi Dương nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.

“Trên đời này có ai không ích kỷ?” Nàng hỏi hắn một câu.

“Nói rất hay.” Hắn khen ngợi nàng. Trên thế gian này những kẻ ích kỷ quả thật nhiều không kể xiết, nhưng chưa bao giờ thấy qua kẻ nào lại có thể khẳng khái thừa nhận chuyện đó.

“Vậy vương gia đã đáp ứng rồi?”

“Nhưng bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể đuổi ngươi ra khỏi phủ.”

“Trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn, vương gia làm sao biết được chúng tôi sẽ không rời đi vương phủ trước?”

Tốt lắm, vị Liễu gia tam tiểu thư này chẳng những không phải là một kẻ câm điếc, mà quả thực có thể gọi là khéo ăn khéo nói tới mức khiến cho người ta chỉ muốn nhổ hết cái hàm răng trắng bóng chỉnh tề kia.

~~~~~~

Tiến nhập “Thụy vương phủ” ngày thứ ba, Liễu Ti Vũ cuối cùng cũng có thể biết được tiền căn hậu quả vì sao bản thân có thể ra khỏi ngục.

Phòng bếp phía sau vương phủ thật chẳng thua kém gì với Thanh Nhã Các của kinh thành, là trung tâm phát tán tin tức của vương phủ, phần lớn mọi người một bên bận rộn bắt tay làm việc, một bên lại huyên thuyên đến nước miếng bay đầy trời.

“Lần này vương gia đặt cược thắng được rất nhiều tiền, cho nên toàn bộ hạ nhân trong phủ tháng này tiền lương mới được tăng thêm hai lượng bạc.”

Liễu Ti Vũ đem rau củ đã được lặt cẩn thận đặt trên thớt, có chút lo lắng nhìn vị đại trù xào rau một bên phấn khích vung vẩy cái sạn, một bên không ngừng nói.

Thực bất hạnh, vị đại trù bị nàng xem nói đến nước miếng bắn tung tóe văng cả vào trong cái chảo đang xào, nàng ngay lập tức tiếp tục ngồi xổm xuống thu thập rau củ thừa, mặc kệ dù sao thức ăn đó cũng không phải nàng ăn.

“Tam nha đầu, đem cá đi làm sạch.”
“Nga.”

Nàng cầm lấy dao nhọn đi ra giếng nước bên ngoài phòng bếp, bắt lấy con cá sống đang cố sức nhảy ra khỏi thùng gỗ, nàng không ngờ tới con cá lại

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,23 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT