|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
cần vụ nhìn thẳng về phía trước, không liếc ngang liếc dọc.
- Bệnh viện!
Thành Công đã sắp xếp phòng bệnh xong xuôi, phòng đơn ở góc trong cùng của hành lang, rộng rãi, yên tĩnh. Đặc quyền chính là làm việc gì cũng thuận lợi, cô lẩm bẩm rồi cầm điện thoại lên xem ngày giờ.
15 tháng Mười, nếu ca mổ thuận lợi, sinh nhật của nhóc con sẽ là ngày 16 tháng Mười, không tồi, một ngày đại cát đại lợi.
Trác Thiệu Hoa không ở lại bệnh viện, không giống kẻ lông bông vô công rồi nghề như cô, anh có rất nhiều việc cần thu xếp.
Thành Công đưa một người phụ nữ to khỏe hơn bốn mươi tuổi tới, họ Đường. Nói đó là bà vú mới thuê, rất nhiều kinh nghiệm.
Buổi tối, thím Đường ngủ cùng cô, cô ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị.
Sáng ngủ dậy, thím Đường giúp cô tắm rửa gội đầu. Y tá đưa cô đi làm các xét nghiệm thông thường trước ca mổ, trước khi tiêm thuốc tê. Trác Thiệu Hoa tới, Thành Công bảo anh ký tên lên giấy mổ.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Hình như anh lại chẳng ngủ ngon, con ngươi đen thẫm vằn lên mấy tia máu, dưới mắt cũng thâm quầng, nhưng bộ quân phục vẫn chỉnh tề ngay ngắn.
- Này… tôi hỏi câu này nhé! – Cô khẽ hắng giọng, hai người đàn ông cùng quay lại nhìn cô.
- Nếu trong khi mổ xảy ra sự cố, anh muốn con hay là…
- Cô nghi ngờ tay nghề của tôi sao? – Thành Công ngắt lời cô bằng một nụ cười nham hiểm.
- Không phải, hỏi thế thôi. – Tên này xen vào làm gì, có phải hỏi hắn ta đâu.
- Tôi cho cô hay, không thể nào có chuyện đó được. – Thành Công nghiến răng ken két.
- Chẳng may thì sao?
Lần này người trả lời là Trác Thiệu Hoa:
- Tôi sẽ lấy em làm trọng.
Cô chột dạ nhếch mép, trời ạ, chẳng hiểu ý nhau gì cả, thực ra đó không phải là câu trả lời cô mong muốn.
- Đồ phụ nữ tự tư tự lợi, lòng dạ khó lường. – Thành Công hung hãn lườm cô, tà áo blouse vung lên, lướt thẳng ra cửa.
- Thành Công là chuyên gia phụ sản hàng đầu trong nước, em không cần lo lắng. – Giọng nói của Thiệu Hoa bình thản như nước.
Anh đang an ủi cô sao?
Ha!
Thực ra, từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô nhập viện, trước đó ngay cả cảm mạo vớ vẩn cũng rất ít khi mắc phải. Bố bảo cô là con heo con chịu ăn chịu ngủ.
Mang thai không tính là bị bệnh, đó là quá trình, là tu hành.
Chỉ hơi căng thẳng một chút, không nhiều.
Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, tất cả mọi người đều giống nhau, đội mũ phẫu thuật, đeo khẩu trang, áo mổ màu xanh nhạt, cô vẫn nhận ra người đứng gần cô nhất là Thành Công.
- Đều tại cô, hại Thiệu Hoa đến mức người người chỉ trích. Tôi ghét cô!
Thành Công hừ một tiếng lạnh lùng, đưa tay ra, y tá phụ mổ đặt lên đó một con dao mổ.
Lưỡi dao sắc bén lấp loáng ánh bạc dưới ánh đèn thủy ngân, theo bản năng, cô nhắm mắt lại.
***
Hồi học đại học, Gia Hàng đã quen với việc ăn tối xong sẽ về ký túc xá để lên mạng, lúc đó, Ninh Mông luôn nằm rạp trên bệ cửa sổ cầm chiếc ống nhòm lia ra bốn phía.
Chiếc ống nhòm đó là của thầy sĩ quan trẻ tặng cô nàng trong đợt tập huấn quân sự.
Ninh Mông vóc người nhỏ nhắn, lúc nhìn người khác thích híp mắt lại, như thể đang quyến rũ người ta. Thực ra cô nàng bị cận thị. Người ta hoa rơi hữu ý, cô nàng lại nước chảy vô tình.
Thấy sĩ quan trẻ chính là bị mê hoặc bởi đôi mắt quyến rũ khác người đó. Sau đợt tập huấn quân sự, anh thầy đến thăm Ninh Mông mỗi tuần một lần, lúc thì mang theo một bó hoa dại, lúc thì một túi hoa quả. Hôm sinh nhật Ninh Mông, anh thầy tặng chiếc ống nhòm này, nói dù là thầy có đang ở đâu, em đều có thể nhìn thấy.
Nói phét! Cái ống nhòm này tiêu cự không lớn, cùng lắm chỉ nhìn sang được ký túc nam đối diện mà thôi.
Một học kỳ trôi qua, câu chuyện giữa Ninh Mông và viên sĩ quan trẻ đã kết thúc, chiếc ống nhòm trở thành công cụ nhìn trộm của cô nàng Ninh Mông.
Phòng Gia Hàng ở ngay đối diện với phòng để nước của ký túc xá nam, bữa tối tụi con trai vận độc một cái quần sịp đánh răng rửa mặt, tắm rửa ở đó, cánh cửa sổ đầy bụi chưa bao giờ khép lại.
Ninh Mông tấm tắc khen ngợi, trường học đúng là có tình người, ký túc nữ và ký túc nam cách nhau một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ hoa thơm khoe sắc! Quả là muôn hình muôn dạng, mỗi người một vẻ. Đây là câu cửa miệng của Ninh Mông, lúc nói cô nàng còn đưa tay lên xoa mũi, sợ không cẩn thận lại chảy máu mũi.
Gia Hàng chưa bao giờ có hứng thú với những thứ đó, hồi nhỏ cô suốt ngày lăn lộn với bọn con trai, chưa bao giờ cảm thấy bọn chúng có chỗ nào đáng hấp dẫn.
Cô bạn Mạc Tiểu Ngải cùng phòng thỉnh thoảng chạy ra liếc một cái, còn chưa kịp nhìn kỹ đã xấu hổ đỏ lựng cả mặt.
Mạc Tiểu Ngải là cô bé ngoan, bạn bè và thầy cô đều nói vậy.
- Chúa ơi, Heo! – Ninh Mông hét toáng lên, như thể UFO vừa hạ cánh xuống nóc tòa nhà đối diện vậy.
Chúa với heo có thể gộp chung thành một chủ đề sao? Gia Hàng chẳng thèm ngước mắt lên, cô đang đào vàng trên máy tính; đó là một trò chơi cực kỳ thiểu năng, nhưng chơi rồi thì thấy rất thoải mái.
- Sư huynh Chu Văn Cẩn kìa, mình đợi suốt ba tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy, kích động quá trời. Ôi trời ơi, siêu đẹp trai, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, quyến rũ chết đi được!
- Ít nhắc tới con người này trước mặt mình thôi. – Gia Hàng đập bàn nhảy dựng lên.
Ninh Mông nhìn trừng trừng không chớp mắt:
- Vẫn còn xấu hổ vụ bị anh ấy chụp ngực sao? Thôi nào, mình ngưỡng mộ cậu không để đâu cho hết ý.
Năm thứ nhất đại học mới mẻ; tràn đầy nhiệt huyết với mọi thứ. Khi cuộc sống sinh viên thật sự bắt đầu, liền có cảm giác giống như bị lừa. Đống sách kia, nghe tên thì đầy trí tuệ, học vào mới biết là khô khan và nhàm chán, với chuyên ngành máy tính điều này càng rõ nét hơn.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Thầy giáo lại càng đáng thất vọng, giảng bài có thể khiến người ta ngủ gục, cũng có thể xui người ta bỏ học.
Bài giảng thì vô vị, tinh lực lại dồi dào, chỉ có thể tìm con đường khác để phát tác.
Với Ninh Mông là yêu đương.
Với Mạc Tiểu Ngải là đọc truyện tranh.
Với Gia Hàng là chơi bóng rổ.
Gia Hàng chơi bóng rổ cự giỏi, tóc cắt ngắn, người dong dỏng cao, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, quần cộc, da ngăm đen vì phơi nắng, đứng lẫn trong đám con trai, bỗng chốc vàng thau lẫn lộn.
Gia Hàng nhanh chóng nổi danh trong khoa Máy tính, con trai con gái đều gọi cô một tiếng gọn lỏn “Heo”.
Hôm đó, Gia Hàng đang thi đấu với mấy tên con trai trên sân bóng, mồ hôi ra nhòe cả mắt, một tên bên đối phương bị thầy giáo gọi đi, lập tức có người vào chơi thay.
Bóng chuyền tới tay cô, cô nhảy lên úp rổ, gã chơi thay kia ỷ vào vóc người cao lớn chắn bóng thành công, bóng lại quay lại tay cô, cô làm động tác giả nhưng gã không mắc lừa, chồm về phía trước hòng cướp hóng. Bóng trong tay cô trượt xuống, gã đó nhất thời không kịp thu tay về, hai bàn tay đó chụp thẳng lên ngực cô.
Dù cô vẫn miêu tả mình là sân bay, thì sân bay ấy vẫn có độ dốc.
Gã kia đờ ra như phỗng. Có lẽ không ngờ nổi tay cầu thủ dũng mãnh này lại là con gái.
Cô tức tối nhảy phắt lên, hai tay đẩy mạnh, tên kia loạng choạng hai bước, ngã phịch xuống đất.
Hắn tên là Chu Văn Cẩn, sinh viên năm ba, từ khoa Công trình chuyển sang.
Mối dây dưa giữa cô và hắn bắt đầu từ đó.
Cho nên tuy rằng hắn “xinh đẹp như hoa”, trong mắt cô vẫn chỉ là đồ cặn bã.
- Oái, đúng là ki bo, lại còn mặc áo may ô, quần dài, để hở ra một tí thì mất miếng thịt nào cơ chứ. Ninh Mông hậm hực.
- Heo, buổi tối đi gặp đồng hương với mình đi, mẹ mình nhờ anh ấy mang đồ lên cho mình. – Mạc Tiểu Ngải vừa từ ngoài bước vào vừa lẩm bẩm, hai tay chắp lại, không ngừng thi lễ với Gia Hàng.
Cậu ấy cực kỳ nhát gan, còn Gia Hàng thì chẳng thèm có gan, một mình tập bóng trên sân đến tận nửa đêm.
- Được! – Gia Hàng đang bực bội, ra ngoài hít thở cũng tốt.
Dù sao cô cũng không có hứng đến thư viện tranh chỗ, không khéo lại gặp phải tên Chu Văn Cẩn kia.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Xe buýt quãng chập tối lúc nào cũng chật cứng người; bóng chiều dần buông; đèn đóm hai bên đường rực sáng. Đêm xuân khiến lòng người lâng lâng.
- Đồng hương của mình rất ưu tú, là trung tá, đang học thạc sĩ ở Đại học Quốc phòng, chuyên ngành chỉ huy tác chiến.
- Trung tá là to đến cỡ nào ? – Gia Hàng hoàn toàn không có chút khái niệm nào với các cấp bậc trong quân đội.
Hai mắt Mạc Tiểu Ngải rực lóe sáng:
- Trong quân đội có ba cấp là úy, tá, tướng, trung tá là ở giữa, tướng là to nhất.
Gia Hàng ờ một tiếng, chẳng chút hứng thú.
- Đồng hương của mình có một vị giáo sư là thiếu tướng, một sao một hoa[2"> mới hơn ba mươi tuổi đầu. Thiếu tướng tương đương với quân đoàn trưởng đó!
[2"> Hình ảnh in trên quân hàm thiếu tướng của Trung Quốc.
- Không phải chứ! – Gia Hàng sững người. Thời nội chiến, Lâm Bưu[3"> mười tám tuổi giữ chức quân đoàn trưởng, được xưng tụng là thiên tài quân sự. Đó là thời kỳ đặc biệt, phần lớn người dân đều không được đi học, có chút bản lĩnh đã được xưng tụng là thiên tài.
[3"> Lâm Bưu -64: nhà hoạt động chính trị và quân sự Trung Quốc, nguyên soái nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
