![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
tưởng tượng dáng vẻ lúc lớn của nó, trong đầu lại hiện lên một hình bóng: Lâm Vũ Minh.
Vũ Minh, tại sao lúc nào tôi cũng thua anh. Anh sắp đặt hết thảy, sau đó bắt tôi phải lựa chọn giữa Tiêu Tiêu và Diệp Thị. Anh biết, tôi chỉ có thể…. buông tha tình thân!
“Mẹ, ăn trái cây!” Tiêu Tiêu đẩy dĩa trái cây tới. Ngẩng đầu, bàn ăn đã dọn xong, Tiêu Tiêu vừa nhìn tôi, vừa dùng nĩa xiên một miếng dưa Hami bỏ vào miệng, hai má phình lên.
“Bà chủ, pha cà phê ạ?” Tiểu Mộc cung kính đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Nhất định là Đinh Đang đã kể cho Tiểu Mộc nghe chuyện hôm nay ở phòng làm việc, khiến Tiểu Mộc khẩn trương.
“Ừ.” trước mặt Tiêu Tiêu, tôi không muốn luống cuống, cũng không thể luống cuống.
“Con cũng muốn…..” Tiêu Tiêu len lén nhìn, vừa chạm ánh mắt tôi, “Con muốn nước trái cây.”
“Pha cho Tiêu Tiêu một ly luôn đi, nhiều sữa một chút!” tôi biết đứa nhỏ này muốn uống cà phê từ lâu rồi.
“Bà chủ?” Tiểu Mộc có chút ngạc nhiên. Bình thường tôi chỉ uống cà phê đen, hơn nữa cũng không cho Tiêu Tiêu uống loại thức uống dành cho người lớn này.
“Mẹ, không phải mẹ nói, trẻ con không thể uống cà phê sao?” Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi, nhưng mặt lại đầy vẻ mong chờ.
“Tiêu Tiêu của chúng ta đã trưởng thành, là người lớn rồi!” tôi khẽ vuốt khuôn mặt trơn mịn của Tiêu Tiêu, tim nhói đau. Con, con phải rời xa mẹ thật sao?
Mùi sữa tươi và cà phê hòa quyện vào nhau, Tiêu Tiêu hưng phấn đưa mũi lại gần ngửi.
Hiên Tiêu, mẹ muốn con nhớ kỹ mùi cà phê hôm nay, nhớ kỹ mẹ! Mãi mãi….
Hai mẹ con lẳng lặng ngồi hơn một giờ,Tiêu Tiêu cứ quậy cà phê phát ra tiếng “Đinh đinh…”
“Tiêu Tiêu.”
“Dạ.”
Tôi không biết phải nói với Tiêu Tiêu thế nào đây. Tôi không thể cho Tiêu Tiêu một gia đình hoàn chỉnh, tôi đã cho rằng, chỉ cần tôi cho nó học trường tốt nhất, vật chất đầy đủ, yêu thương nó nhiều hơn là có thể bù đắp. Nhưng giờ….. Dường như tôi xem nó như vật gán nợ.
Tôi biết Tiêu Tiêu rất độc lập, so với những đứa trẻ khác rất có chủ kiến, nó có thể trong hoàn cảnh mới tự chăm sóc tốt mình, nhưng…. Dù sao nó vẫn là một đứa bé, trong một môi trường như vậy, tương lai Tiêu Tiêu sẽ trở thành một người thế nào?
“Mẹ, mẹ nói Tiêu Tiêu đã trưởng thành, vậy có phải từ này về sau Tiêu Tiêu không thể sống cùng mẹ nữa?” tôi không ngờ, Tiêu Tiêu lại hỏi trước.
“Tiêu Tiêu?”
“Mẹ, xin lỗi! Con đọc lén thư của mẹ, chính là… bức thư mẹ để trên bàn.”
Trời ơi! Đó là bức thư Lâm Vũ Minh yêu cầu quyền giám hộ Tiêu Tiêu! Ngày hôm qua tôi xem xong đã để quên trên bàn.
Tiêu Tiêu cực kỳ thông minh, ba tuổi đã biết chữ, nên bức thư thế này nó có thể đọc hiểu được.
“Mẹ, mẹ giận sao?” Tiêu Tiêu nhảy xuống ghế, tới bên cạnh tôi, “Từ nay về sau Tiêu Tiêu không bao giờ dám đọc lén thư của mẹ nữa đâu.”
“Mẹ không có giận.” tôi ôm nó đặt lên đầu gối, nó dựa sát vào tôi, rất ấm áp.
“Vậy Tiêu Tiêu biết gì rồi?”
“Ba và mẹ ly hôn.” đứa nhỏ bình tĩnh nói, làm tôi chấn động cả người. Hai năm trước, lúc Vũ Minh đi, tôi giống như những bà mẹ độc thân khác, nói với nó, ba con đã đi đến một nơi rất xa rồi. Mặc dù biết lời nói dối này cuối cùng cũng có một ngày bị lộ, nhưng tôi vẫn hi vọng nó có thể vui vẻ mà trưởng thành.
“Tiêu Tiêu biết mẹ gạt Tiêu Tiêu, nhưng Tiêu Tiêu không trách mẹ, trong lớp cũng có rất nhiều bạn ba mẹ đi xa.”
“Con còn biết gì nữa?”
“Ba không cho Tiêu Tiêu ở với mẹ….”
“Vậy Tiêu Tiêu muốn ở với mẹ, hay với ba?” hiện giờ tôi rất hi vọng, tòa án có thể xem trọng lựa chọn của đứa nhỏ, để Tiêu Tiêu có thể tiếp tục sống với tôi.
“Con đồng ý đi theo ba.” Tiêu Tiêu đột nhiên gằn từng tiếng một.
“Tại sao?” tiếng của tôi cao vút lên, ngay cả tôi cũng giật mình.
“Oa….” Tiêu Tiêu khóc nói, “Trong thư nói, hiện giờ mẹ không có tiền. Mà nuôi Tiêu Tiêu lại tốn rất nhiều tiền, nếu như Tiêu Tiêu đi theo ba, mẹ có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền để….để bỏ vào công ty.”
“Tiêu Tiêu….” tôi ôm chặt Tiêu Tiêu đang khóc không ra hơi, phòng tuyến trong lòng sụp đổ, “Mẹ sao lại thiếu tiền nuôi Tiêu Tiêu chứ?”
Đêm đó tôi ôm Tiêu Tiêu khóc thật lâu, cho đến lúc Tiêu Tiêu ngủ mất. Sau đó tôi giao đứa bé cho Tiểu Mộc, về phòng gọi điện cho Lâm Vũ Minh.
Ba ngày sau Tiêu Tiêu bị mang đi. Anh không tới, chỉ có thư ký của anh, Minh.
Trong ba ngày này, tôi như nổi điên, chuẩn bị đồ cho Tiêu Tiêu, quần áo, đồ chơi, sách vở, vật dụng hàng ngày, đồ ăn vặt, nhiều đến nỗi chật hết nửa cái phòng. Tôi biết chắc chắn anh sẽ không bạc đãi Tiêu Tiêu, chỉ là tôi không kiềm chế được. Tôi và Tiểu Mộc viết hết những thói quen, sở thích của Tiêu Tiêu ra giấy, giao cho Minh.
Tôi vốn định cho Tiểu Mộc đi theo, dù sao Tiêu Tiêu là do Tiểu Mộc chăm từ nhỏ đến giờ, như vậy tôi cũng yên tâm. Nhưng Tiêu Tiêu lại không chịu, còn làm bộ người lớn, dặn dò dì Mộc phải chăm sóc mẹ. Thằng bé này!
Trước khi lên xe, Tiêu Tiêu đột nhiên nói muốn chào tạm biệt ông bà ngoại, cả tôi và Minh đều sửng sốt, nhưng vẫn dẫn nó lên lầu.
Hiên Tiêu nhận ba nén nhang từ Tiểu Mộc, đốt lên, sau đó quỳ lạy trước di ảnh của hai người một lúc lâu không động.
“Tiêu Tiêu, đi thôi, khi nào có thời gian thì về thăm ông bà ngoại sau.” tôi an ủi.
“Cậu chủ….” Minh cũng nói.
“Ông ngoại, bà ngoại, Hiên Tiêu thề, bất luận là họ Lâm hay họ Diệp, con nhất định sẽ có một công ty mạnh nhất!”
Chương 2: Nhà mới
Vũ Minh:
Ngày đó, đàm phán không tốn chút sức nào đã toàn thắng, mặc dù em nói cho em ba ngày suy nghĩ, nhưng tôi biết cuối cùng chắc chắn em sẽ giao quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu cho tôi.
Diệp Thị là thành quả bao phen phấn đấu của Diệp gia, đã từng là kiêu ngạo, là nỗi sĩ nhục khó quên trong cuộc đời của em, cho nên em không tiếc bán đứng tôi để đoạt lại Diệp Thị.
Mà nay, cũng như vậy, để giữ Diệp Thị, em chỉ có thể tạm thời buông tha Tiêu Tiêu.
Xế chiều hôm nay, tôi chuyển vào biệt thự mới mua.
Thời gian trước, luôn bận việc của bang phái và công ty, nên phần lớn thời gian tôi ở lại công ty hoặc trụ sở chính của bang. Giờ vì Tiêu Tiêu, tôi mua tòa biệt thự xa hoa này, bắt đầu làm một người cha tốt, cho Tiêu Tiêu ở một nơi thoải mái.
Vào cửa, thấy đồ đạc mới trong nhà, đột nhiên có cảm giác gia đình, không uổng tôi bỏ ra số tiền lớn cho việc thiết kế nội thất.
Ăn cơm tối xong, tôi đang ngồi trên sofa phòng khách xem tài liệu cho hội nghị ngày mai, thì quản gia chạy tới.
“Ông chủ, điện thoại của ông.”
Tôi đặt tài liệu xuống, nhận điện thoại.
“Alô, ai vậy?”
“Là tôi.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, hình như hơi khàn khàn, đã khóc sao?
“Tìm tôi có việc?” Tôi giả vờ lạnh lùng nói.
“Là về Tiêu Tiêu.” Giọng em có vẻ cam chịu, dừng lại một lúc lâu, hình như là hạ quyết tâm, “Tôi đã quyết định giao quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu cho anh.”
“A…?” Mặc dù đây là kết quả trong dự đoán, nhưng tôi cứ nghĩ là em phải vùng vẫy thêm mấy ngày nữa, không ngờ nhanh như vậy đã cho tôi đáp án.
“Được, ba ngày sau, tôi sẽ tới đón Tiêu Tiêu.”
“Nhanh như vậy?” giọng em run run.
“Tôi làm việc luôn không thích dây dưa, em biết mà.”
Tôi biết, em hy vọng có thể ở cùng Tiêu Tiêu thêm mấy ngày, không phải tôi quá tàn nhẫn, mà là, tôi hi vọng sớm giải quyết cho xong chuyện này, kéo thêm một ngày, giữa chúng tôi càng thêm dây dưa, đối với cả hai đều không tốt.
“Nhưng gấp vậy, tôi không kịp thu dọn đồ cho Tiêu Tiêu!”
“Thu dọn cái gì? Chẳng lẽ có thứ gì mà Lâm Vũ Minh tôi không thể mua nổi cho con trai mình sao?” tôi hung hăng nói, không muốn cho em bất kỳ cơ hội nào.
Trầm mặc.
Hồi lâu, tôi cơ hồ nghe được tiếng nức nở cố nén của em, “Vậy…. Ba ngày sau, mấy giờ anh tới?”
“Gần đây tôi hơi bận, có thể ngày đó phải ra nước ngoài, sợ là không có thời gian, tôi sẽ cho Minh đến đón.”
“Anh…” em có chút tức giận, “Tiêu Tiêu dù gì cũng là con trai anh, chút thời gian vậy mà anh cũng không có?”
Hai năm, trời biết tôi muốn gặp lại Tiêu Tiêu biết bao nhiêu.
Nhưng Hân Ngôn à, anh có thể đoán được đến lúc đó em sẽ khóc nức nở, không ngừng lập đi lập lại Tiêu thích gì, không thích gì, thói quen gì….. Anh không biết lúc đó, anh có đủ trấn định để không ôm chặt em vào lòng mà an ủi không. Vì vậy, tha thứ cho anh, lúc này không thích hợp để chúng ta gặp nhau.
“Đây là việc riêng của tôi, không cần em lo, tóm lại em cứ biết vậy đi.” Tuyệt tình bỏ lại một câu, tôi cúp điện thoại.
Ba ngày sau, tôi đặc biệt kết thúc công việc thật sớm, về nhà đợi Minh chở Tiêu Tiêu về.
Ở lần thứ n tự hỏi Minh có gặp được Tiêu Tiêu chưa, xe đã chạy chưa, giao thông có bình thường không….đủ loại vấn đề thiếu muối như vậy, thì rốt cuộc quản gia báo cho tôi, cậu chủ Tiêu Tiêu đã về đến.
Tôi kêu quản gia dẫn Tiêu Tiêu lên lầu trước, sắp xếp hành lý, để Minh báo cáo với tôi tình huống xế chiều hôm nay.
Nghe Minh liệt kê một loạt những điều cần chú ý còn dài dòng hơn biên bản hội nghị, tôi thầm bật cười, gần như tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng vừa cau mày nghe những
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
