watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 16:32 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3183 Lượt

Phụ Vương nghe được chỉ càng thêm tức giận, ông không cho phép ai có điều bất kính nào đối với hoàng thượng.

Nam Ngụy Tử hiểu rõ sự trung thành của Phụ Vương. Tuy là ngu trung nhưng bây giờ hoàng thượng nhắc đến chuyện thánh nữ, nàng không đoán được ý đồ của y, lòng lại càng bất an.

Nàng biết, việc này sẽ không kết thúc như thế.

Bước vào phòng, nghe tiếng đàn vang lên bên tai, nàng giật mình sững sờ.

Là ai ở trong phòng nàng?

Tuyệt đối không phải là tỳ nữ trong phủ, bọn họ nhất không động vào đàn của nàng.

Tiếng đàn réo rắt như dòng suối chảy, lại đầy sự mạnh mẽ. Tiếng đàn dồn dập mãnh liệt, khiến người khác bỗng khó hít thở.

Trong lòng Nam Ngụy Tử khẽ run, trí óc thoáng lên một nụ cười tàn nhẫn. Mắt tím hơi sậm xuống, tạm dừng suy nghĩ, nàng đi vào phòng, ngước mắt nhìn về phía chủ nhân của nụ cười ấy.

Khuôn mặt tuấn tú gian tà cười nhạt, chấm đỏ ngay giữa trán càng tăng thêm vẻ tà mị, trong mắt ánh vẻ sâu xa. Y khoác bộ y phục màu đen, tay áo điểm hoa văn màu vàng, mái tóc đen buộc lên cao, không có quá nhiều trang sức, nhưng lại tiềm ẩn vẻ cao quý.

Một người trên cao như thế, vốn bản thân y đã gây được biết bao sự chú ý, khiến người khác không cách nào quên được sự hiện hữu của y.

Đầu ngón tay trên dây đàn tranh kích động, ngón tay y thon dài, xương cốt rõ ràng nhưng không toát ra được khí chất thanh nhã. Đó là bàn tay của người tập võ, bàn tay như vậy không thích hợp để đánh đàn, nhưng cổ cầm trong tay y như món đồ chơi, mặc cho y tấu lên tiếng nhạc.

Tiếng đàn như lưỡi dao sắt bén, phát ra khí thế bức người rõ rệt, khiến người nghe rét run. Dường như y không phải đánh đàn, mà là múa kiếm, còn nàng thì bị vây trong mưa kiếm của y.

Tay y gảy trên dây đàn, đôi mắt đen sâu tối như mực lại nhìn nàng, Nam Ngụy Tử không xa lạ gì ánh mắt của y, lúc ở thọ yến, y cũng nhìn nàng như vậy.

Ánh mắt đó tựa như báo hoang, còn nàng là hoa cỏ bị giẫm nát dưới móng vuốt của nó.

Nàng ngồi vào ghế, đôi mắt tím chăm chú nhìn y. Khác với áo bào đen của y, nàng vẫn là toàn thân trắng ngần, một đen một trắng, dò xét lẫn nhau. Mắt y cười nhạt, còn nàng thì lạnh nhạt đối lại.

Tưng —

Dây đàn bị đứt, một tia sắc bén bay về phía nàng, rạch lên má phải của nàng. Nàng cảm thấy đau nhói, gò má mịn màng bị rạch một vết thương, máu từ từ hiện ra.

Vẻ mặt Nam Ngụy Tử không thay đổi. Nếu đối với vết thương giữa má phải, đối với một lằn dài trên da mặt của nàng mà y cho rằng như vậy có thể khiến nàng thất sắc, vậy thì y phải thất vọng rồi.

Nhiễm Phượng Thâm tiếc nuối nhìn dây đàn bị đứt, giọng điệu dường như than thở “Ta vừa đổi dây đàn mới, không nghĩ là nhanh như vậy lại đứt, tiếc là bổn vương lại hết hứng đàn”

“Chỉ là một cây đàn hư, lại có thể khiến Vương gia vui vẻ, cũng coi như là nó có giá trị rồi” Nam Ngụy Tử nói hờ hững.

Nhiễm Phượng Thâm cười nhẹ, từ từ ngước mắt, nhìn vào miệng vết thương đang rịn máu trên gương mặt của nàng, lại nhìn đến đôi mắt tím hờ hừng của nàng. Bàn tay y vỗ về cây đàn cổ, cây đàn có đầu hẹp đuôi rộng, giống như đuôi phượng, gỗ đàn hương đen hiếm có, kể cả dây đàn cũng là chế tạo từ lông chồn bạc, đủ cho thấy là vật quý hiếm.

“Phượng Dực Cầm tao nhã của văn nhân nhã sĩ, trong mắt của công chúa cũng chỉ là cây đàn hư, thật là bi ai cho Phượng dực cầm.”

“Chẳng qua là vật chơi nhàn hạ, cho dù có quý báu, thì cũng chỉ là một cây đàn” Giống như nhan sắc của nàng, sau này già rồi, không phải cũng vô ích hay sao?

“Con người luôn động lòng tham, có bảo vật ở trước mặt, làm sao phải thích cái kém hơn. Đương nhiên là phải khẩn trương đoạt lấy bảo vật, không để cho người khác giành được” Để đàn xuống, y đứng lên đi tới nàng, ngón tay nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng, đầu ngón tay vuốt qua vết thương “Giống như nàng, Ngụy Tử yêu quý, chỉ có ta mới có thể hái cánh hoa xinh đẹp của nàng.”

Nàng tránh tay y, mắt tím lạnh lùng, không vì lời y nói mà dao động “Vương gia chê cười rồi, Ngụy Tử cũng không phải là đồ chơi”

“À!” Nhiễm Phượng Thâm khinh khi cười nhẹ, giọng nói trầm ấm lại dịu dàng, ngón tay vuốt qua má nàng giống như tiếp xúc với báu vật dễ vỡ “Trải qua thọ yến của hoàng thượng, nàng cảm thấy, nàng và Phượng dực cầm có gì khác biệt?”

Thấy mắt tím gợn sóng, y làm ra vẻ giật mình “À, đương nhiên nàng và Phượng Dực Cầm không giống nhau. Đàn là vật chết, không có gì ràng buộc, còn nàng thì….. đúng không?”

Nam Ngụy Tử mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mắt tím thì không hề thờ ơ, như tức tối trừng mắt nhìn y “Ngài định làm gì nhà của ta?”

“Sai rồi” Nhiễm Phượng Thâm nghiêng gương mặt anh tuấn, môi mỏng dường như kề sát vào nàng. Y có thể cảm nhận được nàng đang kích động tức tối “Ngụy Tử, ta không có nói như vậy, Nam Vương gia cự tuyệt không suy nghĩ, thánh nữ vinh dự người người cầu còn không được. Vương gia không biết tán thưởng lại can đảm cự tuyệt hoàng thượng, nàng nghĩ xem hoàng thượng muốn thế nào?”

Nhìn nàng im lặng, cũng không tránh y dựa lại gần. Đôi mắt đen tỏ vẻ khinh thường, nét cười trên bờ môi càng rõ, y buông nàng ra, tay chấp ra sau, ra dáng suy tư nói “Ta nhớ Nam thị từng cưới trưởng công chúa, như vậy chắc chắn biết rõ bí mật này”

“Hoàng tộc các người thật ô uế dơ bẩn” Nam Ngụy Tử hất cằm lên, áp lực không vì y lui ra mà hạ xuống, nàng âm thầm nắm tay thành quyền, mỗi câu mỗi chữ của y đều khiến nàng càng hoảng sợ.

“Đúng rồi” Nhiễm Phượng Thâm không phủ nhận, khóe môi cười chế giễu “Nam thị có thể biết bí mật này, cũng chẳng phải đồng lõa sao?”

“Chúng ta không còn đường lựa chọn”. Hoàng uy hiển hách, Nam thị cũng chẳng qua là bề tôi, cho dù biết rõ thì sao? Bọn họ hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, chỉ sợ bị hoàng tộc biết được, chuốc lấy đại họa diệt tộc.

“Nhưng Nam Vương gia cũng lựa chọn rồi, ông đã cự tuyệt, nàng nghĩ xem hoàng thượng sẽ nghĩ sao?” Vị quân vương quá đa nghi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nam Ngụy Tử khẽ hít vào, cố hết sức duy trì tỉnh táo ngắt lời “Nếu Nam Vương phủ không còn tồn tại, tiếp theo Hoàng thượng chắc chắn đối phó chính là ngài đó Đông Lăng Vương”. Nếu như Nam thị là cái gai trong mắt hoàng đế, thì Đông Lăng Vương chính là lưỡi dao trong lòng của y.

“Nàng nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?” Không đếm xỉa đến lời kích động của nàng, gương mặt đẹp mỉm cười quỷ quái, giống như vui vẻ thưởng thức nàng vùng vẫy.

Nam Ngụy Tử cảm giác mình giống như một món đồ chơi bị đùa bỡn, mỗi câu nói, mỗi cử động của nàng như bị y nắm rõ trong tay, trong cuộc đối đáp này, từ lúc mới bắt đầu thì nàng đã thua.

Nàng nhắm mắt, rồi mở ra, mắt tím thản nhiên, bình tĩnh nhìn về phía y “Mục đích của ngài là gì?”

Nàng khiến đôi mắt đen trở nên thâm sâu, lọn tóc nàng bị y nắm trong tay để ở trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen, y thích thú quan sát nàng.

“Xem ra nàng không chỉ có gương mặt xinh đẹp”. Y không phủ nhận mình bị dung mạo khuynh thành này hấp dẫn. Cái gì đẹp đẽ cũng khiến cho người ta động lòng, ban đầu y chỉ muốn cất giấu, nhưng bây giờ… Y phát hiện chơi đùa vẫn tốt hơn.

Bụi hoa Ngụy Tử này không phải chỉ có đẹp, mà thấy y xuất hiện, nàng không sợ cũng không lạ, thong thả ung dung cùng y đàm thoại. Nhưng dù sao cũng còn quá non nớt, y nói vài câu định khiến nàng hoảng loạn, nhưng trái lại nàng suy nghĩ đấu tranh chống cự. Vốn dĩ y nghĩ nàng có thể như vậy, nhưng lại không nghĩ đến lúc nàng phát hiện tình thế vốn nghiêng về một bên thì lại dễ dàng chấp nhận, ngược lại có phần tỉnh táo đối mặt, đợi y nói ra tình hình.

Thú vị thật!

Cuối đầu xuống, y hôn lên mái tóc như tơ trong tay, đôi mắt tà mị liếc nhìn nàng.

“Nàng nói xem… mục đích của ta là gì?” Y nhoẻn miệng cười, buông tóc đen ra, khoác tay đi về phía cửa.

Cử động của y khiến Nam Ngụy Tử sửng sốt “Đông Lăng Vương” Y dễ dàng rời khỏi như vậy sao?

“Ta chờ nàng, Ngụy Tử của ta” Nói xong câu này, Nhiễm Phượng Thâm phóng khoáng rời đi, giống như coi Nam Vương phủ là chỗ của y, mặc cho y tự nhiên đi lại.

Nam Ngụy Tử kinh ngạc nhìn y. Thấy y đã rời khỏi, tâm trạng căng thẳng mới buông xuống, lúc này nàng phát hiện ra tay của nàng đang run rẩy.

Nàng khẩn trương bắt lấy tay đang run, cuối cùng Nam Ngụy Tử không cách nào tĩnh lặng lại, từng câu từng chữ của Nhiễm Phượng Thâm vẫn văng vẳng bên tai

Y muốn làm gì? Hoàng thượng muốn làm gì?

Nàng biết rõ, hoàng thượng muốn loại trừ thế lực của Nam thị, nhưng Phụ Vương luôn luôn thanh liêm, đối với hoàng triều lại trung thành, hoàng thượng hoàn toàn không tìm được cơ hội.

Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhắm chặt mắt lại, Nam Ngụy Tử tự nói với mình như vậy.

Còn chuyện thánh nữ… Nếu lần sau Hoàng đế nhắc đến, nàng sẽ để Phụ Vương nhận lời y, trở thành đồ chơi của hoàng tộc cũng không sao.

Mà Nhiễm Phượng Thâm… Nam Ngụy Tử không kiềm được run rẩy.

Nàng, thật sự không thể hiểu được y…

Đầu

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,21 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT