|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
mát vững vàng cất bước đi trên lối đi dành cho người đi bộ, phát hiện rõ ràng Tân Khải Xương đã tới, hơn nữa tựa hồ tới một lúc lâu, ông ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trên mặt không có bất kỳ biểu tình.
“Tân tiên sinh?” Mặc dù khẳng định người đàn ông lạnh lùng trước mắt này chính là Tân Khải Xương, cô vẫn lại là lễ phép hỏi.
“Cô là con gái của Cố Viện Thu?” Thật ra thì đây là chuyện không cần hoài nghi, dáng dấp của Đường khúc Dĩnh rất giống mẹ cô, nhất là với đôi mắt đen long lanh ngập nước kia, quấn vòng quanh vạn sợi nhu tình, cũng đang bởi vì như thế, chuyện cũ lần nữa từng màn tại trong đầu lưu chuyển, ông từng có trôi qua yêu, ông chất chứa oán hận, giờ phút này con sóng ngầm dưới đáy lòng kêu gào, gầm thét.
“Chào ngài, tên tôi là Đường Khúc Dĩnh.” Trước khi đến Tân gia, Đường Khúc Dĩnh đã có chuẩn bị tâm tư, Tân Khải Xương vẫn không thể tha thứ cho mẹ cô đã ruồng bỏ ông ấy, hiện tại muốn ông ấy ra mặt giúp đỡ, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng như vậy, chỉ là cô không thể không khiến ông gật đầu.
“Có chuyện gì?”
Lấy ra phong thư mà Cố Viện Thu giao phó, cô đặt ở trên bàn đá, “Đây là mẹ tôi nhờ tôi chuyển giao cho ngài .”
Ngó cũng không thèm ngó một cái, Tân Khải Xương giống như không lưu tâm, lại cố ý bắt bẻ mà nói: “Tôi chỉ là người thô kệch, chữ to không hiểu mấy cái, cô có lời gì nói liền trực tiếp, không cần quanh co lòng vòng.”
“Tân tiên sinh, không dối gạt ngài nói, hôm nay mạo muội tiến đến, là có chuyện muốn mời ngài giúp đỡ. . . . . .” Đường Khúc Dĩnh đem nguyên bản sự tình cặn kẽ nói tới.
“Tân tiên sinh, vốn là mẹ tôi nghĩ muốn tự mình tiến đến, nhưng là vì để tránh cho khốn nhiễu không cần thiết, cho nên do tôi thay bà ấy tiến đến Tân gia một chuyến.”
Lạnh lùng nở nụ cười, Tân Khải Xương châm chọc nói: “Cô Viện Thu không phải tự xưng là người đọc sách cao cao tại thượng, nhất nhất xem thường tôi đây loại lưu anh xã hội đen này, như thế nào bà ta cũng có một ngày nhờ cậy tôi?”
Đối chuyện quá khứ, Đường Khúc Dĩnh chỉ có thể trầm mặc không nói, bất kể có bao nhiêu ân ân oán oán, cô chung quy không phải người đương sự.
“Cô trở về nói cho Cô Viện Thu, tôi không phải người tốt, tôi không nghĩ muốn giúp bà ta, cũng không còn cần thiết giúp bà ta.” Thật sự là buồn cười hết sức, bà ta cho rằng ông là kẻ ngu sao? Ban đầu nếu tuyệt tình một cước đá ông ra, hiện tại cần đến phần của ông, ông phải giúp bà ta!
“Tân tiên sinh, tôi hiểu biết rõ ngài không có cần thiết giúp chúng ta ra mặt, nhưng là chúng ta thật sự cùng đường rồi, hiện tại cũng chỉ có ngài có thể giúp chúng ta, tôi van cầu ngài.” Nói xong, hai chân cô nhất quỳ xuống.
“Cô cầu xin tôi thì tôi liền giúp các người, cô cho tôi là cái gì, nhà từ thiện sao?” Tân Khải Xương tàn khốc cười một tiếng.
“Tân tiên sinh, tôi van ngài, ngài nói mấy câu có thể cứu vớt cả nhà chúng ta, ngài nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?”
“Một nhà các người cùng tôi không có nửa điểm quan hệ, muốn chết muốn sống, là chuyện nhà các người.”
Dùng sức dập đầu ba cái, Đường Khúc Dĩnh cầu khẩn nói: “Tân tiên sinh, chỉ cần ngài chịu giúp gia đình tôi, bất kể bảo tôi làm cái gì, tôi đều nguyện ý.”
Như thế uỷ khuất cầu toàn, như thế điềm đạm đáng yêu, như vậy Đường Khúc Dĩnh giống như một Cố Viện Thu kia, trong lòng Tân Khải Xương oán không khỏi sâu hơn, càng dữ dội hơn, ông muốn trả thù.
“Tốt, tôi thành toàn cô.”
“Tân tiên sinh, cám ơn ngài. . . . . .”
“Cô không cần phải gấp gáp cám ơn tôi, cô còn không có nghe được tôi đưa ra điều kiện.” Cười đến rất lãnh khốc, ông nói tiếp: “Thật ra thì điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi muốn cô gả cho con tôi, chờ cô cho Tân gia chúng ta sinh hạ đứa bé, sau đó cùng con trai tôi ly hôn.”
Đây là vì cái gì? Cô không hiểu!
“Cô có thể suy xét.”
“Không cần suy xét, tôi đồng ý.” Đã không có thời gian rồi, bất kể ý nguyện của ông, cô chỉ có một lựa chọn.
Không che giấu được kinh ngạc trong lòng, Tân Khải Xương nhịn không được lần nữa quan sát Đường Khúc Dĩnh, có lẽ ông quá đánh giá thấp cô, cô có lẽ dáng dấp rất giống Cố Viện Thu, nhưng cá tính lại hoàn toàn bất đồng, hôm nay nếu đổi lại là Cô Viện Thu, giờ phút này nhất định là mặt ủ mày chau, không nắm được chủ ý.
“Chỉ là, tôi có nghi vấn, nếu như con trai của ngài không muốn lấy tôi đâu?”
“Cô chỉ cần chiếu theo sự sắp xếp của tôi mà đi làm, tôi sẽ khiến nó cưới cô.”
“Tân tiên sinh, vậy ngài đáp ứng chuyện của tôi?”
“Cô yên tâm, chúng ta như là đã đạt thành hiệp nghị, tôi sẽ lập tức xử lý.”
“Cám ơn.” Từ ví da lấy ra danh thiếp, Đường Khúc Dĩnh đứng dậy đặt ở trên bàn đá, “Đây là địa chỉ liên lạc của tôi, tôi đợi ngài an bài, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
“Chờ một chút, cô phải nhớ, hiệp nghị giữa chúng ta chỉ có cô biết tôi biết, tôi không hy vọng truyền vào trong tai người thứ ba .”
“Tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối.”
“Còn có, đem phong thư của Cố Viện Thu mang đi.” Tân Khải Xương ngạo mạn liếc mắt nhìn phong thư trên bàn đá.
Gật đầu về phía ông, Đường Khúc Dĩnh cầm lại phong thư đặt ở trên bàn đá, rời đi đình nghỉ mát.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Đường Khúc Dĩnh rời đi, Tân Khải Xương đắc ý nở nụ cười, ban đầu Cố Viện Thu bởi vì biết được ông là một phần tử hắc đạo, ruồng bỏ tình cảm của bọn họ, hiện tại con gái của bà lại phải đổi thành con dâu của ông, vì Tân gia lưu gốc, rốt cuộc, bà vẫn là không có biện pháp cùng ông vạch rõ giới hạn, bà nghĩ muốn tự cho là thanh cao, nằm mơ!
*****************
P/s: Có H nhé..
Nhịn không được sự khiêu khích không ý thức của cô, Tân Tránh cũng đè nén không được mãnh liệt đói khát nữa, bắt đầu phóng túng chính mình ở trong cơ thể cô luật động, chạy nước rút, một lần so với một lần còn muốn vội vàng, một lần so với một lần còn muốn xâm nhập, thẳng đến hoàn toàn kết hợp, tại trong cao trào đạt được đến thỏa mãn.
Hết chương 1
Chương 2
Cho đến kiệt sức, Tân Tránh mới buông tha Đường Khúc Dĩnh, để lẫn nhau chìm vào giấc ngủ, chỉ là mộng đẹp đang lên, buồn ngủ đang nồng đậm, một tiếng thét kinh hãi vô tình cắt đứt giờ khắc ấm áp này.
“Đáng giận!” Ảo não ngồi dậy, lại nhìn đến đầu sỏ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác nhưng là Tân Khải Xương cùng Trần Mạnh Kỳ, đại não mê man của Tân Tránh nhất thời rung lên, “Cha, mẹ, các người thế nào tới đây?”
“Thì ra đây chính là lý do con gần đây luôn lưu lại ở chỗ này, không chịu về nhà!” Lời nói tựa như trách cứ, cặp mắt của Trần Mạnh Kỳ lại mừng rỡ thẳng nhìn tới Đường Khúc Dĩnh.
Lúc này mới ý thức được trên giường cũng không phải là chỉ có một mình hắn, Tân Tránh nóng lòng nghĩ muốn giải thích, “Mẹ, chuyện không phải thế này. . . . . .”
“Không phải như thế nào?” Trần Mạnh Kỳ một mặt “Sự thật đã sờ sờ ở trước mắt con còn dám nguỵ biện” .
“Này. . . . . . Mẹ. . . . . .” Tân Tránh tay chân luống cuống nhìn Trần Mạnh Kỳ, đáng chết, này muốn từ đâu nói lên?
“Con là nên kết hôn rồi.” Đàn ông liền thích chơi một chút không chịu trách nhiệm trò chơi, ăn xong rồi quẹt miệng, liền cho rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra, bà cũng sẽ không để cho con mình vừa lòng đẹp ý. Bà mong đợi con trai kết hôn đã thật lâu, hiện tại rốt cuộc để bà bắt được cơ hội, bà há có thể bỏ qua cho?
Kết. . . . . . Kết hôn? Sắc mặt đại biến, Tân Tránh vào lúc này càng luống cuống, “Mẹ, không có nghiêm trọng như thế đi?”
Trần Mạnh Kỳ không cho là đúng mà nhíu mày, “Đứa bé nói không chừng đều đã có, này còn không nghiêm trọng sao?”
Shit! Hắn thế nhưng quên chuyện quan trọng như vậy!
“Ba!” Tân Tránh vô tội chuyển hướng Tân Khải Xương, yên lặng chìa tay cầu xin ông giúp đỡ.
“Con kêu người nào đều không có tác dụng, con cũng đã ngần đấy tuổi rồi, chẳng lẽ liền dám làm dám chịu còn muốn người ta dạy bảo con sao?” Trần Mạnh Kỳ mang theo không vui khiển trách.
“A Kỳ, có chuyện gì chờ một chút lại nói, trước hết để cho bọn họ mặc quần áo tốt.” Tân Khải Xương săn sóc mà nói.
Nghe vậy, Trần Mạnh Kỳ lúc này mới nghĩ đến chính mình bởi vì quá hưng phấn, đã quên Đường Khúc Dĩnh đang lo sợ đến cả mặt đỏ bừng, lúng túng bất lực.
“Được rồi! Động tác nhanh một chút.” Nói xong, Trần Mạnh Kỳ lôi kéo Tân Khải Xương đi ra ngoài.
Trời ạ! Hôm nay rốt cuộc là cái gì ngày, Ngày Tận Thế sao? Đang êm đẹp, thế nào cha mẹ đột nhiên chạy tới nơi này của hắn? Tân Tránh phiền não nhảy xuống giường, thật nhanh chỉnh trang mặc quần áo.
Toàn tâm toàn ý nghĩ muốn đem mớ rắc rối này cho biết rõ ràng, Tân Tránh cũng vô tâm để ý tới Đường Khúc Dĩnh, vội vàng lao ra phòng ngủ.
Nhìn cửa phòng bị hắn đóng sầm, Đường Khúc Dĩnh khổ sở mà nói: “Thật xin lỗi, là tôi hại anh.”
******************
“Mẹ, người hãy nghe con nói. . . . . .”
“Con còn muốn
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
