![]() |
Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone ![]() |
anh thay đổi, nói anh là ông chủ, không hiểu nhân viên suy nghĩ gì.
“Xảo Ninh những thứ này đều là em cho anh, mỗi lần anh đối diện với những nhân viên này, anh đều nghĩ đến em, nghĩ đến em bị thương khổ sở, nghĩ rằng người nhà của những nhân viên kia sẽ lo lắng giống anh”
Trong thực tế, điều tiếc nuối lớn nhất của anh là cô.
Cô là người phụ nữ anh yêu thích nhất,nhưng anh lại không bảo vệ được cô.
Nhớ lại chuyện năm năm trước, khi từ chức, mỗi tối anh đều mơ thấy ác mộng, trong mơ cô đau đớn mà khóc thút thít, sau đó bừng tỉnh, cũng chỉ có thể thét lên trong đau đớn, để phát tiết những sợ hãi ở trong lòng.
Thật may là, sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả ác mộng đều là ác mộng thôi, cứ để nó ở trong giấc mơ đi.
Hơn một tháng sau, anh mang cô về Đài Loan, trong nháy mắt, hai người cũng không biết đã đi bao lâu, chắc hẳn hơn ba tháng rồi.
Quý Thạch Khiêm không lo lắng, dù thế nào anh liều mạng năm năm, bây giờ mới có cơ hội đi theo người phụ nữ của mình, cần phải nghỉ ngơi thật tốt thì có làm sao
Nhưng cô lại không có thói quen này, cô thừa nhận mình là người phải làm việc, khi không làm nữa cô chẳng biết làm gì? Cô cũng chưa từng nghĩ mình muốn làm bà tổng giám đốc.
Cho nên hôm sau khi về Đài Loan, cô liền đưa ra yêu cầu với Quý Thạch Khiêm: “Thạch Khiêm, em trở về đi làm nha”
“Trờ về… Đi làm”
Mới nghỉ được có ba tháng, ông trời. Nhà máy không khai trừ cô đúng là vui mừng.
Uông Xảo Ninh ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc, tiếp tục chuyên tâm công việc, cô muốn chuyên tâm, nhưng người xung quanh đều xì xầm cũng chỉ chỏ khiến cô không nhịn được mà thở dài.
Tình trạng này đã thay đổi, thật lâu trước đây Thạch Khiêm còn đi làm với cô, không ngờ người đàn ông này đã lớn…
“Anh nuôi được em….”
“Nhưng em đi làm việc, cũng không phải vì anh không nuôi nổi em”
“Anh không muốn em phải sống khổ cực nữa”
“Thật ra thì em sẽ không khổ cực mà! Anh là một ông chủ rất tốt. Công việc làm cũng rất nhàn, đồng nghiệp cũng tất tốt. Quan trọng nhất chính là, người không có việc làm, cuộc sống sẽ không có mục tiêu”
“Mục tiêu của em, chính là làm vợ của anh”
“Vậy nếu khi anh không ở nhà? Em phải làm sao?”
“Nghỉ ngơi,….”
“Khi làm việc mệt mỏi mới cần nghỉ ngơi, em mỗi ngày ở nhà, không phải là đang nghỉ ngơi”. Đôi tay cô quấn lấy váy: “Làm gì có người
nào ngày nào cũng nghỉ ngơi….”. Cô không ngừng nói, muốn mình được làm việc, không phải vì thiếu tiền, nếu như không gặp lại anh, cuộc sống của cô vẫn tốt. Cô không có ham muốn hưởng thụ vật chất nhiều, tiền lương của cô cũng đủ nuôi sống chính mình và tiền đến cô nhi viện làm việc thiện.
Đã bị cô thuyết phục, Quý Thạch Khiêm gắng gượng gật đầu, để cho cô trở lại nhà máy làm việc. Thực tế, là vì nhà máy của anh, nên anh mới chấp nhận chút, nếu như ở bên ngoài, cô đừng hòng mơ mộng.
Nhưng khi cô trở lại, cô phát hiện hình như thế giới thay đổi, mỗi người ở đây đều tò mò, cô cùng ông chủ có quan hệ gì?
Năm đó ở trong xóm nhỏ, mọi người cũng tò mò cô và Thạch Khiêm có quan hệ gì, lúc ấy Thạch Khiêm chỉ là một tổ trưởng nhỏ, nhưng bây giờ đã là một ông chủ lớn.
Thành thật mà nói, bàn luận xôn xao cũng không có quan hệ đến cô, cô coi như không nghe thấy là được, nhưng không thể tưởng tượng nổi, chuyện quan trọng nhất vẫn còn ở phía sau.
“Tổng giám đốc, chào ngài. Thiết kế sư, chào ngài”. Quản lý vội vàng chào hói QUý Thạch Khiêm cùng Lý Bình
Quý Thạch Khiêm phất phất tay: “Tôi tới khảo sát, nhìn xung quanh, ông đi theo”.
Ông chủ tới thị sát, vậy cũng không đúng…. Mới lạ! Nào có ông chủ nào ngày nào cũng tới, nói không chừng quản lý ở đây né co, vốn ông chủ trước đây ít quan tâm tới nhà máy nhỏ, nhưng bây giờ ngày ngày tới cửa, khiến cho các quản lý đều mang bộ mặt khó coi
Uông Xảo Ninh lè lưỡi, làm như không thấy mà tiếp tục công việc.
Nhưng Quý Thạch Khiêm mặc dù nói muốn xem một chút, nhưng mà chủ yếu là xem xung quanh cô cứ lượn lờ xung quanh, xem một chút, cho nên những đồng nghiệp khác cũng bị liên lụy, khiến cho thần kinh mỗi người đều căng thẳng đỉnh điểm.
“Thạch Khiêm, em cầu xin anh có được không….”. Cô nhỏ giọng nói, Quý Thạch Khiêm dĩ nhiên không nghe, nói không chừng là nghe thấy nhưng vẫn giả bộ không nghe được.
Cô không chịu nổi, mà đứng dậy, khiến mọi người sợ hết hồn, quản lý cũng đi nhanh tới: “Xảo Ninh, cô làm sao vậy?” . Nói đùa à, bây giờ cô nhân viên này không thể đắc tội được nha
Mặt Quý Thạch Khiêm cũng lo lắng, nhìn cô
Cô ngại quá: “Tôi muốn đi vệ sinh”
Quản lý nói to:”đi nhanh, đi nhanh, không nên vội”
Cô nhanh chóng rời đi, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm, động tác giả bộ nhìn người khác cũng không có.
Lý Bình thấy anh như vậy cũng lắc đầu thở dài, nhưng trên mặt thì nở nụ cười tươi roi rói: “Tôi nói này Thạch Khiêm, cậu có hay không làm thái quá”.
“Tôi như thế nào?”
“Cậu bây giờ là vệ sĩ sao? Mỗi ngày đều đến đây, cậu muốn hù chết quản lý cùng nhân viên sao?”
Quý Thạch Khiêm than thở: “Tôi còn biện pháo gì, Xảo Ninh kiên trì muốn đi làm, nên tôi chẳng có biện pháp”. Chẳng biết vì sao, anh không tìm được lý do ngăn cản cô.
Vậy hãy để cho cô ấy đi làm. Dù sao moi người ở đây đều biết rõ cô ấy là ai, nên sẽ không ai bắt nạt cô ấy”
“Tôi sợ cô ấy khổ”.
“Không nên xem thường phụ nữ”. Lý Bình cười: “phụ nữ đôi khi còn mạnh mẽ hơn đàn ông, chỉ là Xảo Ninh là một cô gái chịu được gian khổ mà. Giống hệt vợ tôi”
“Câu kia anh không cần phải nói rồi, cô ấy là vợ tôi”.
Lý Bình chau mày, trong lòng vui sướng: “Tôi giống như ngửi thấy mùi chua. Cảm giác ghen, khen ngợi vợ cậu ta cũng không được?”
Quý Thạch Khiêm mặc kệ anh ta, mắt nhìn chằm chằm hướng cô đi: “lâu như vậy làm sao chưa trở về?”
“Cô ấy là con nít à?”
Quý Thạch Khiêm không có trả lời, trực tiếp đi về phía trước, Lý Bình cũng lười xem, ngồi trên xe lăn chờ đó.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nhà vệ sinh truyền ra tiếng hét.
Chỉ thấy Quý Thạch Khiêm từ trong nhà vệ sinh ôm ngang Uông Xảo Ninh mặt mày đang tái nhợt, chạy thẳng ra ngoài, chỉ thấy Uông Xảo nInh ở trong lòng anh, ngại ngùng gương mặt có chút nhăn nhó.
Những người bên cạnh giật nảy mình, nhất là quản lý, vội vàng chạy tới, muốn hỏi, nhưng không ngăn được Quý Thạch Khiêm xông ra ngoài.
“Thạch Khiêm, em khôn sao?”
“Yên lặng, lần này anh sẽ không tin tưởng em”
Không để cho người khác nói chuyện, Quý Thạch Khiêm trực tiếp ôm Uông Xảo Ninh ra khỏi nhà máy, lập tức không thấy bóng dáng đâu, làm cho những người ở đó quay lại nhìn nhau, trong không khí có chút ngừng lại.
Lý Bình cười cười: “Không có việc gì, không có việc gì! Mọi người tiếp tục công việc”
Quý Thạch Khiêm bây giờ giống như con chim sợ ná ( súng bắn chim ngày xưa) chuyện nhỏ cũng biến thành chuyện lớn.
Anh nói không sai, Quý Thạch Khiêm trực tiếp mang Uông Xảo Ninh đến bệnh viện, trực tiếp đưa cô vào phòng bệnh.lúc nãy anh ở nhà vệ sinh nữ, nghe bên trong vang đến tiếng nôn mửa kinh người.
Anh sợ hết hồn, lập tức chạy vào, quả nhiền nhìn thấy Uông Xảo Ninh nằm trên bồn rửa mặt, một tay ôm bụng, một tay chống vào bổn rửa không ngừng nôn ọe.
Hù được anh sợ xanh cả mặt, vội vàng ôm cô ra, bây giờ bọn họ đã ở trong bệnh viện rồi.
Quý Thạch Khiêm đưa cô đến khoa dạ dày, có một bác sĩ làm trưởng khoa, sau khi làm kiểm tra xong, Uông Xảo Ninh nằm trên giườn bệnh, đang đắp chăn mỏng, nhìn khuôn mặt đang cứng ngắc của Quý Thạch Khiêm.
“Em thật không sao….”
“Còn nói không có chuyện gì! Không có việc gì lại như vậy? Anh đã nói không cho em làm việc, em không nghe.”
“Nhưng mà… “. Cô vô cùng uất ức… Lúc này bác sĩ đẩy cửa phòng ra, Quý Thạch Khiêm vội vàng đứng lên, rất lo lắng: “Học trưởng, xin lỗi, vợ em,…”
“Thạch Khiêm, cậu có lầm hay không! Lại đem vợ mình đưa tới chỗ này?”
Quý Thạch Khiêm không hiểu: “Học trưởng, Xảo Ninh rốt cuộc làm sao?”
Mắt trợn tròn, cảm giác mình đang bị sỉ nhục, anh là bác sĩ qua dạ dày, kết quả là tên nhóc Quý Thạch Khiêm này….” Vợ cậu mang thai đó”
“À?” Uông Xảo Ninh ngồi trên giường bệnh, cũng ngây ngốc, nhưng cô rất nhanh phản ứng kịp thời, cười cười, sờ sờ bụng mình, thì ra là,… Nơi này có bé cưng rồi.
Nhìn toàn thân Quý Thạch Khiêm cứng ngắc, không chút nhúc nhích, khóe miệng khẽ cong, thấy phản ứng của người làm ba, phản ứng này so với cô còn lớn hơn.
Gia đình này nhanh như vậy đã có thêm thành viên mới, hạnh phúc như vậy, khiến Uông Xảo Ninh tạm thời quên đau đớn mơ hồ được truyền đến trong bụng.
Chương 7
Editor: ChiMy
Trong cơ thể có thêm một sinh mệnh mới là loại cảm giác rất đặc biệt, mặc dù mới ba tháng, trừ bên ngoài nôn oẹ, không có cảm giác gì khác, nhưng có lúc Uông Xảo Ninh vẫn có thể cảm thấy trong cơ thể có một người khác, có nhịp tim độc lập, phụ thuộc cô, dựa
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
