![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
ra ba mẹ KHOAI thôi. néo không có bé khoai tôi quên bén luôn ấy chứ.
-békhoai: hihi. mẹ ơi.
-mẹkhoai: sao con.
-békhoai: mẹ cho con đi chơi qua lại với anh hiếu nha.
-mẹkhoai: mẹ cho con đi tìm cậu ấy rồi.
-giờ con hỏi câu này có thừa không con.
-bakhoai: nó nói khía mà không biết hả em.
-békhoai: hihi. chỉ ba hiểu con thôi.
-bakhoai: thôi đừng nịnh nửa.
-mà HIẾU làm gì rồi con.
-tôi: dạ con đang đi học.
-hè nên con đi làm ở đà nẵng đây.
-mẹkhoai: con giỏi gê. Còn nhỏ mà đi làm rồi à.
-tôi: dạ.
-mẹkhoai: thôi con ngồi nói chuyện với bác trai với bé khoai.
-bác đi nấu ăn đồ ăn sáng đã.
-tôi: dạ.
Chap 134
-tôi: dạ.
Ba mẹ bé khoai quá xa lạ đối với tôi.
Hình như họ không có thiện cảm đối với tôi.
Đâu phải lúc nào cũng màu hồng đâu, đôi lúc cũng phải có đen đen mới là cuộc sống chứ.
Ở nhà bé khoai ăn cơm mà tôi chẵn thấy tự nhiên tí nào cả.
Giống như là nàng dâu mới về ăn bữa cơm đầu tiên với gia đình nhà chồng vậy.
-békhoai: ăn cá đi anh hiếu.
-cá ăn thông minh lắm.
-tôi: thôi em ăn đi. thông minh đc gì đâu hả em.
-békhoai: dạ.
Lúc ra về tôi chào tạm biệt ba mẹ bé khoai.
họ chỉ ừ cho qua chuyện.
Bé khoai tiễn tôi ra ngoài.
-békhoai: em xin lỗi.
-tôi: xin lỗi gì em.
-békhoai: thì ba mẹ em không thích anh, híc.
-tôi: có sao đâu. E đừng bận tâm. Thôi anh về đây. Gặp em sau.
-békhoai: ùm. Hẹn gặp lại anh.
Tôi phóng xe về nhà.
Đến nhà thì con hâm lại dở chứng chột tôi.
-hâm: ăn rồi đi chơi hoài.
-tôi: hôm nay là ngày nghỉ nhé.
-hâm: nghỉ gì mà nghỉ. Ăn lương tháng chứ phải lương ngày đâu mà nghỉ với không.
Đi mua cho tôi tô hủ tiếu đi.
tôi bị đưa vào tình thế không mấy tốt đẹp cho nên tôi đành đi.
Tôi ra mua một tô đem về.
-hâm: không có hành hả.
-ra lấy cho tôi.
tôi lại chạy ra. Đúng là gặp con hâm mệt vô đối.
tôi lấy hành về lại.
-hâm: nguội rồi. Đi đổi cho tôi tô khác.
Tôi ức lắm nhưng lần này tôi đi.
Nhưng mà đi luôn.
Tôi gọi cho thằng bạn mới quen trên xe buýt lúc trước.
-tôi: alo ở đâu đấy.
-bạn: ùm. Mình đang làm đến chổ mình chơi.
-tôi: đọc địa chỉ đi.
Tôi phóng xe đến địa chỉ mà bạn ấy đưa
Đến nơi là một cái nhà hàng nhìn cũng sang trọng.
-bạn: đến rồi à. Vào quán chơi.
-tôi: đang làm vào có sao không đấy.
-bạn: không sao đâu.
-giờ cũng ít khách.
-tôi: ùm.
-quán rộng gê nhỉ.
-bạn: quán víp mà.
cơ mà cái quán này gái nhiều hơn trai thì phải.
-tôi: toàn gái vậy bạn.
-bạn: thích em nào tau giới thiệu cho. Haha.
-tôi: cho mình xin toàn vịt trời không à.
-bạn: vậy mà cứ tuởng kết em nào rồi chứ.
Đang nói chuyện thì thấy 2 người già một cô gái. Một chàng trai vào quán.
Nhưng mà cô gái đó quá đẹp đi.
-bạn: nhìn gì thế bạn.
-tôi: nhìn gì đâu.
-bạn: haha. Nhìn con nhỏ kia hả.
-mơ đi. Xách dép còn không đc.
-tôi: cô ta là ai mà xách dép không cho.
-bạn: con gái chủ quán này đấy.
– chảnh vô đối. Ngịch vô biên.
-tôi: chà chà. Có vẽ thú vị đấy
-bạn: đố bạn lại nói chuyện đc.
-tôi: đc bạn chiệu gì đây
-bạn: chiệu gì cũng được.
Cái này không phải cá cược. Tôi chỉ muốn biết cái tính xác thực của việt cô gái này có chảnh hay là không. Nhìn sơ qua là tôi biết chảnh rồi.
Đại loại là tôi đang tiến lại thì có một tên nhân viên lại hỏi 4 người đó dùng gì.
nhưng mà tên kia lại nhìn vào cô gái kia mà hỏi.
Con nhỏ thì giả lơ không nói gì. Làm tên kia quê quá trời.
Tôi tiếng lại luôn.
-tôi: bạn vào đi, đê mình phục vụ cho.
Cô gái nhướn mắt nhìn tôi.
-tôi: cô chú với anh chị dùng gì.
-ôngkia: nhân viên mới hả.
-tôi: dạ không phải.
-bàkia: không phải tại sao lại phục vụ.
-tôi: dạ con là bạn của phục vụ ở đây ạ. Con thấy công việt hay hay nên làm xem sao.
-ôngkia: haha. Đc đó.
Vì tôi phục vụ lâu rồi nên họ nói món gì tôi củng nhớ. Không cần ghi vào giấy.
Những thủ tục như lau chén cho khách. Rót bia hay rựu tôi đèo biết cho nên họ khá bất ngời.
-bàkia: mới biết mà thành thuột thế cơ à.
-tôi: dạ, hihi, tại con thấy mấy bạn kia làm sao. Giờ con làm lại vậy.
-ôngkia: vậy có muốn làm ở đây không.
tôi lại suy nghỉ. Không biết co nên xin vào làm ở đây không ta. Tí phải hỏi trung mới đc.
-tôi: dạ để con suy nghỉ ạ.
– 4 người là một gia đình hả.
-ôngkia: sao con biết.
-tôi: dạ con thấy chị này có nét đẹp của bố. Có cái duyên của mẹ.
-còn anh kia thì phong độ giống mẹ. Có cái miệng giống bố.
Tôi nói tùm lum hết. Không biết tôi nói có đúng không mà cô gái kia cười.
-côgái: thật cơ à.
Bắt đầu mở miệng rồi.
-tôi: thật em xạo chị làm gì.
-chàngtrai: chú em nhiêu tuổi rồi.
-tôi: qua năm em lên 11 ạ.
-ôngkia: haha. nhỏ hơn con trai ta một tuổi. Và bằng tuổi con gái ta.
-bàkia: miệng mòm lanh lợi nhỉ.
-tôi: dạ đâu có.
-ôngkia: ngồi vào đây dùng với gia đình ta đi.
Và tôi đã được mời vào ngồi.
Không ngờ có cái miệng cũng giúp ích được thật.
Tôi ngồi vào bàn. Làm tụi nhân viên và thằng bạn bất ngờ.
-chàngtrai: chú em học ở đâu.
-tôi: dạ em học ở hội an. Em ra đây làm thôi. Vì hè nên mới đi làm đây anh.
-ôngkia: cũng giỏi đấy chứ.
-chả bù cho 2 đứa con ta.
-côgái: ba nói xấu ai đấy.
-bàkia: có sao nói vậy thôi.
-con người ta vậy đã đi làm kiếm tiền.
-con mình chỉ có ăn với học cũng không xong.
-chàngtrai: tí đi chơi với anh.
-tôi: dạ để em xem đã anh ơi.
-chàngtrai: ùm em.
Ăn uống nói chuyện với họ khá lâu.
Anh kia xin sdt tôi.
Còn tôi hứa sẽ suy nghỉ về việt có đến quán làm hay không.
Rồi họ ra về.
-bạn: bạn giỏi gê, mới thế mà đã ngồi vào bàn nói chuyện thân mật như vậy rồi.
-tôi: mình mà lị, hihi.
Tuy mới đến chơi nhưng tôi bắt chuyện khá nhanh, không biết từ bao giờ tôi nói nhiều đến như vậy.
-tôi: thôi mình về, hẹn gặp lại bạn sau.
-bạn: ùm. Rảnh qua quán mình chơi nha.
-tôi: oke bạn.
Tôi ra phóng về quán.
Đi ngang qua công viên. Nơi ngày xưa tôi và mấy nhỏ đã từng hạnh phúc.
Có lẽ tôi đã sống bằng tình cảm quá sâu nặng.
Về đến nhà thì con hâm kia ngồi vắt chân lên đùi trừng trừng liết liết tôi.
-hâm: đi mua giùm tô hủ tiếu mà đi sáng giờ à.
-tôi: tại tôi có công chuyện.
-hâm: làm ăn vậy đó hả.
-tôi: tôi nói cho cô biết, tôi làm cho mẹ cô chứ không phải làm cho cô.
-mong cô hiểu điều đó.
-hâm: tôi sẽ nói mẹ tôi đuổi việt ông.
-tôi: đó là chuyện của cô.
Thật. Con hâm này về nũng niệu và bảo cô tư đuổi việt tôi.
-hâm: mẹ ơi. Huhu. Ông hiếu xàm sỡ con mẹ ơi.
-côtư: mẹ tin H không bao giờ làm như vậy.
Nhưng cái sự nũng nịu mít ước của cô ta đã làm siêu lòng cô tư.
Và tôi đã bị đuổi việt.
Tôi ghét cô ta vô đối. Néo ra đường mà cô ta có gặp chuyện gì tình cơ tôi thấy đc chắc tôi sẽ làm ngơ đi mất.
-côtư: con làm chưa đủ tháng nhưng cô sẽ trả đủ lương một tháng cho con.
-cô biết con không có làm vậy nhưng mà con và con gái cô khắc nhau quá.
-cô đành làm vậy. Cho cô gửi lời xin lỗi đến mẹ con.
-tôi: dạ không saO.
Đúng vậy thôi kẻ làm thuê bị người ta trèo đầu cưởi cổ là chuyện bình thường mà.
Tôi vát balo leo lên xe phóng đi.
Chắc tôi về quê quá.
Tôi ra bờ sống ngồi hóng mát.
Suy nghỉ tùm lum
Nhiều người những lúc buồn thường chọn nhảy sông treo cổ để tự tử.
Còn tôi thì không. cuộc sống là do ba mẹ ban tặng cho mình nên hãy trân trọng nó cho dù có chuyện gì xẩy ra.
Bỗng điện thoại tôi reo.
Nhìn số là biết ông anh lúc nãy tôi gặp ở quán thằng bạn.
-chàngtrai: ở đâu đó ku em.
-tôi: dạ đang ở gần bờ sông.
-chàngtrai: đến quán góc phố trên đường điện biên phủ uống cafe em
-tôi: dạ.
đang rảnh rổi cho nên tôi củng đi luôn. Chứ biết đi đâu giờ.
Đến quán tôi nhận ra anh ấy ngay, vì quán bây giờ khá ít khách.
ảnh ngồi cùng với mấy anh mấy chị nào khác nửa.
-tôi: chào mấy anh chị.
-chàngtrai: nhóc đến rồi à.
-đi đâu mà đem balô theo thế.
-tôi: dạ em mới bị đuổi việt xong.
-chàngtrai: khổ thế. Thôi đừng buồn nửa. Vào quán nhà anh mà làm.
chắc tôi nhận lời luôn quá.
tôi cũng còn hên.
Vừa bị đuổi việt đã có người gọi đi làm.
-tôi. Dạ cũg đc.
rồi một chị hỏi.
-côgái: nhà ku ở đâu.
-tôi: dạ em ở quảng nam ạ.
-côgái: vậy em tên gì?
-tôi: dạ em tên hiếu năm nay xx tuổi ạ.
-côgái: vậy à nhỏ hơn chị 2tuổi.
-tôi: dạ.
Mấy anh chị này nói chuyện khá vui cho nên thân nhau không khó.
-chàngtrai: để a gọi cho ba mẹ anh xin giúp e.
-tôi: dạ, cảm ơn anh.
rồi anh ấy lấy điện thoại ra gọi.
-chàngtrai: đc rồi đấy. Bây giờ em có thể đến làm.
-để tụi anh dẫn tới.
-tôi: dạ cảm ơn anh.
Ảnh tính tiền cafe rồi dẫn tôi đến quán.
Quán giờ này hơi đông, vì sắp tối rồi mà.
Mấy nhân viên thì tất bật chạy bàn.
Và mai tôi cũng nằm trong số đó.
-bạn: đi đâu vậy bạn.
-tôi: đi làm chứ đi đâu.
-bạn: làm ở đây hả.
-tôi: ùm.
-bạn: thế thì hay quá rồi.
-tôi: hihi.
Rồi ảnh vào thông báo cho quản lý và nhân viên là mới nhận tôi vào làm.
Vì biết mặt nhau rồi cho nên tôi cũng không ngại bao nhiêu.
-chàngtrai: tụi mày ở lại đây làm vài lon rồi về chứ.
-chàngtrai2: oke: của mày là tau không ngại rồi.
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
