watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 09:21 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1506 Lượt

Tác Giả: YenBai.Mobi

Năm tôi 11 tuổi, tôi được anh trai giới thiệu vào tập luyện cho đội tuyển bơi lội của tỉnh, tôi bắt một cuộc sống xa gia đình, tự lập và hoàn toàn không phụ thuộc vào ai. Tôi sống ở khu nhà dành cho vận động viên trên đường Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn.

Chap 1

Tôi mê bóng đá lắm, nhưng tôi đá rất dở. Lý do đó có thể vì bọn trẻ trong xóm không thích tôi, bọn nó thường không cho tôi tham gia những trận đá bóng sân làng. Tuổi thơ tôi thường thui thủi một mình. Mãi về sau, tôi cố gắng học hỏi nhiều từ người anh kề tôi và tôi đã dần hoàn thiện được các kĩ năng tân bóng, hãm bóng, dắt bóng, qua người, sút bóng được tốt hơn.

Tôi nghe nhạc rap, thích đi đó đây một mình, ngồi ngắm biển và chạy bộ. Tôi thích ăn các món dân dã và uống thứ nước sâm lạnh bán gần ở cửa siêu thị Coop-mark. Tôi chơi môn thể thao Football freestyles, bạn có thể search youtube để biết đó là gì, đó cũng như một kiểu tân bóng nghệ thuật, phô diễn những kĩ năng với quả bóng. Nó làm tôi thấy vui. Mỗi lần về quê, tụi lóc nhóc trong xóm xúm lại sân nhà tôi, ngồi thật lâu chỉ để xem tôi biểu diễn. Nói chung lượng fan cuồng trong xóm của tôi quả thực không ít.

Chiều hôm ấy, tôi đứng tân bóng ở một góc sân nhỏ trong công viên Thiếu Nhi, người qua lại cũng rất đông. Có một người đặc biệt làm tôi chú ý, đó là một chị gái ngồi ở ghế đá gần chỗ tôi đứng, có một cái cặp và vài cuốn tập, tôi nghĩ chị đang học bài.

Chị mặc quần Jeans bò ngắn tới gối với áo thun trắng cổ tròn, thỉnh thoảng tôi thấy chị lại nhìn về phía tôi, tôi nhận ra điều đó và bắt đầu để ý các cử chỉ của chị, chúng tôi để ý nhau. Nhìn sơ qua tôi thấy chị khá dễ thương, dáng người thanh cao, môi mỏng, cặp mắt to tròn, cặp lông mày đậm và dài chạy dọc sóng mắt, tóc đuôi gà bới không quá cao. Chợt tôi đang dắt bóng, dẫm móc chân này vào chân kia, tôi té một cái bịch, rõ đau, làm chị bụm miệng cười: “Ha ha..!”. Tôi quê quá, nhưng phần cũng muốn làm quen với chị. Tôi đánh bạo bước lại gần:

– Cười cái gì zậy chị, thấy người ta té, vui lắm hả? – Tôi cau mày, đặng gặng hỏi.
– Trời, thấy té mà không zui, biểu cái gì zui nữa đây?? – Chị biểu môi, cười khích tôi, làm tôi tức tối hơn.

Giọng chị thanh thanh, nhẹ nhẹ dễ thương, nhưng không phải là giọng của người địa phương. Qua câu trả lời tôi biết chị cũng chẳng vừa, nhưng được vậy nên tôi quyết định bắt chuyện luôn:

– Ơ, lạ à nha, chị thích cười ai là cười à? – Tôi trố mắt, hỏi lại lần nữa.
– Ừ, rồi sao? – Chị xếch mặt lên, ra bộ đáng ghét, nhưng tôi lại thấy mắc cười.
– Zậy chị đang ngồi, em chạy tới cười thẳng vào mặt chị, chị thấy sao? – Tôi hỏi ngu.
– Thích thì cười đi rồi biết hà – Mặt chị vểnh lên làm điệu bộ khó ưa.
– Ha ha ha…! Tôi cố gắng cười to.
– Sao lại cười? – Chị hỏi ngược tôi.
– Em cười vì nhìn cái mặt chị mắc cười quá chứ sao ! – Tôi tỏ ra chẳng vừa.
-Mặt chị có gì mà mắc cười? – Chị nhướng cặp lông mày.
– Ai biết, tự nhiên mắc cười hà.
– Vô duyên, thôi ! Đi chỗ khác chơi cho chị học bài.

Nghe vậy, tôi cũng hơi nuối tiếc nhưng cũng đành ra chơi bóng tiếp. Thỉnh thoảng, tôi liếc sang chị, thấy chị tủm tỉm, không biết chị có bị gì không, người gì đâu mà chỉ toàn ra công viên cười, giống cái đồ hâm. Khoảng 30 phút sau, tôi thấy chị xếp tập vở bỏvào giỏ xe, gạt cái chân chống xe đạp, ngồi lên, chuẩn bị đi về. Rồi hình như xe chị bị hư gì đó, đạp không được, chị loay hoay mãi. Tôi thì giả vờ không thấy, cứ đứng tân tân – đá đá quả bóng cũ kĩ. Rồi chợt tôi nghe chị kêu:

– Ê nhóc ! – Chị nhìn về phía tôi, mặt cười nịnh.
– Gì, gọi em hả? – tô mừng rỡ, vẻ mặt hóng hớt.
– Chứ còn ai nữa – Chị 1 tay vịn xe, cái đầu nghiêng nghiêng.
– Sao, có chuyện gì không chị? – Tôi hỏi.
– Xe chị nó bị sao ấy. Nhóc xem dùm chị với.
– Để coi. Ờ, trật dây sên rồi chứ sao nữa – Tôi trề môi, ra vẻ có biết.
– Nhóc biết sửa không? Sửa dùm chị với !
– Ủa, sao thấy lúc nãy chửi người ta ghê lắm mà !- Tôi nhỏ nhen.

Tôi nói làm chị cười mỉm mỉm – nụ cười của chị làm tôi rung động, tim đập nhanh hơn. Chợt tôi mới nhận ra đúng là chị đẹp thật, nét đẹp không quá cầu kì, nó dân dã và chân quê. Tôi cố nhìn chị kĩ hơn, có vài giọt mồ hôi trên trán chị, chắc là do cái nắng chiều của miền Trung vẫn còn oi bức. Mặt chị không quá trắng, làn da vẫn mịn mịn và đều đặn đến từng milimet, lông mi đen và dài đen láy nên nhìn mắt chị có vẻ hơi buồn. Đôi tay suông mượt đến từng đốt tay, các ngón tay nhỏ nhắn xinh xinh.

– Nhìn gì zậy? Giờ sửa sao đây kìa – Chị hỏi làm tôi giật cả mình, bất giác trong vô tư lự.
– Xe chị có cái bọc sên, phải mở con vít này ra mới sửa lại được, để em chạy đi mượn trục vít, chị chờ tí, giữ dùm quả bóng em luôn nha – Nói đoạn tôi chạy một mạch vào chỗ chú giữ xe ở đầu công viên, tôi biết ở đó có trục vít vì tôi đã từng bị như vậy một lần rồi. Mượn trục vít xong, tôi qoay lại và dĩ nhiên, chỉ 5 phút, tôi phủi hai tay vào nhau, thở phào:

– Xong rồi đó, chị đạp nhẹ nhẹ thôi, hôm nào dắt ra tiệm sửa xe cho người ta căng dây sên, dãn quá rồi.
– Ờ, cám ơn em – Chị vừ nói vừa rút ra một khăn giấy thơm: -Nè lau tay đi. Chị về nha. Mà em tên gì?
– Dạ. Em tên H.
– Chị tên N nha. Có gì hôm nào chị trả công cho, hehe hehe. Bye em nha.

Giọng chị mới ngọt ngào và dễ thương làm sao. Tôi đứng đực người và nhìn theo cái dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh ấy khuất sau hàng cây um.

Nhiều ngày sau đó, tôi vẫn thường ra công viên đá bóng và hy vọng được gặp lại chị, nhưng không thấy. Ngày rồi qua ngày cứ tiếp diễn, tôi vẫn chơi bóng ở đó cho đến độ nửa năm sau….

Lúc này tôi đã ra dáng một thanh niên cao lớn có bờ vai rộng. Những ngày tập luyện tại sở Thể dục – thể thao tỉnh Bình Định, những chuyến tập huấn và thi đấu xa nhà đã rèn tôi thành một gã đen người vạm vỡ và chắc nịch.

Cũng ít nhiều một vì lí do khác nữa, đó chính là vì tôi bị zậy thì rất sớm, nhiều lúc tôi cảm thấy ái ngại khi ngồi học chung với một lũ con nít. Học lớp 9, cao 1m70 và nặng 67kg. Tôi bị vỡ giọng, ra ria mép, có trái cổ, lồng ngực lúc nào cũng nóng hổi. Nhu cầu sinh lý tăng, tôi tìm hiểu về sex như một đam mê, tôi lần mò các trang web đồi trụy do tụi bạn giới thiệu. Tôi hứng thú với mấy trò yêu đương trẻ con hơn…

Hồi ấy, tôi học lớp 9, tại trường THCS Trần Hưng Đạo, ngôi trường rất nổi tiếng vì được nhiều anh chị đầu gấu bảo kê. Mọi chuyện lúc này như đang lật sang chương mới kể từ khi…

Tôi đi học và cảm thấy bị để ý bởi một số học sinh cùng lứa, cả những em xinh tươi lớp dưới chưa có ngực chưa có mông, cùng một số thằng bạn khác. Tôi có bạn gái, có hút thuốc sơ sơ, chat chít nhiều. Có lần tụi bạn rủ tôi đi đánh nhau, đánh nhau có cả hung khí: gậy gộc, dao, rựa… tụi nó nói “Mầy tướng bự không thằng nào dám đụng đâu, mầy cứ ngồi giữ xe cho tụi tao đánh, xong rồi về.” Mà cũng đúng như vậy thật, nhìn tôi có lẽ tụi nó cũng sợ chứ đừng nói tới chuyện đánh nhau.

Tôi cũng không phải là thằng nhát gan, nhưng tôi không thích chuyện đánh đấm cho lắm, cũng chẳng bao giờ biết gây sự với ai, nhiều thằng khích bát lắm nhưng tôi chỉ mỉm cười chi qua chuyện. Rồi một ngày, hôm ấy quả thực tôi cũng đang bực mình.. Giờ tan học, tôi ra về ở cánh cổng nhỏ của trường, một thằng nhóc dắt xe đạp cố ý tông thẳng vào sau, làm bẩn cái quần tây xanh, tôi quay lại nhìn nó, nó tông tiếp một cái nửa:

– Gì vậy mày ! – Tôi hỏi ngay.
– Tao thích đó, sao? – nó vênh mặt khích.

Tôi hăng máu. Thằng nhỏ vừa nói chưa dứt chữ “sao” thì tôi đạp thẳng một chân vào bụng, làm nó lăn quay ra vật vã. Mấy thằng đồng bòn của nó từ đâu nhào nhào tới, cầm cả đá, gạch. Tôi vẫn bình tĩnh vì tụi nó toàn là mấy thằng nhóc con, tôi chỉ giơ tay ra thôi là chết hết cả đám. Tôi tiếp tục đi, lúc này lũ học sinh túa lại xem cũng rất đông đúc, nghẹt cả đường. Chuyện chẳng có gì.

Hôm sau, tôi vẫn đi học bình thường và quên bẳn mất chuyện hôm qua. Đến giờ ra chơi, tôi đứng một mình ở một góc lan can nhỏ, nhìn về phía cây cầy lớn đang xây dở đằng xa tít Đầm Thị Nại. Chợt thằng B, nó là một thằng trong lớp tôi, nó với tôi không thân nhưng cũng ít nhiều có cảm tình hơn bọn kia, nó chạy lại nói:

– Hôm qua mầy đánh tụi nó hả? Mầy chơi không lại đâu, hôm nay tụi nó kêu mấy anh lớn xóm tao lên kìa.
– Zậy hả, chắc không sao đâu, mầy đừng lo – tôi vẫn bình tĩnh.
– Không, mấy ổng đánh thiệt đó con, mầy nhảy rào trốn về trước đi – nó sốt ruột.
– Trốn gì mầy ơi, đánh chạy- chửi nghe – đuổi đi, mà tao chạy nhanh lắm, mầy đừng lo.. – tôi cười trấn an nó. Thấy nó vẫn loay hoay lo lắng.
– Thôi, zậy tí để tao nhờ anh tao nói mầy là bạn tao, kêu mấy ổng nể anh tao bớt – nó đành gật đầu, chiều theo ý tôi.
– Ừ, sao cũng đc. Cám ơn mầy – Tôi cười trấn an nó.

Lúc ra về, thằng B ngoắc tôi, nó cũng xách cặp dùm tôi. Nó chạy trước, tôi thong thả theo sau. Ra đến cổng, đúng thật là tụi nhóc hôm qua đã ở đó. Tôi nhìn sơ tụi nó, cũng thấy có hai gã khác, một gã nhìn trắng tuốt ẻo lã như bóng vậy, còn gã kia thì đen thui, mặt mày

Trang: [1] ,2,3 ,5 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT