![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
Bây giờ anh ấy về nước, xin ba mẹ chấp nhận, con muốn được làm mẹ, muốn cái Hương biết mặt cha mình. Anh ấy cũng có một đứa con trai, chúng con sẽ nuôi dạy hai cháu…
Ðiều gì đã xảy ra thế này? Tôi không tin vào tai mình nữa, bước chân tôi khuỵu xuống. Cách đây hơn hai mươi năm, trong một lớp học ở Trường đại học Tổng hợp, có một đôi trai gái yêu nhau tưởng như không gì có thể chia rẽ được. Ra trường, người con trai đi du học, trước khi ra đi anh đã để lại cho người yêu giọt máu của mình. Nhưng không hiểu do cám dỗ cuộc sống hay vì điều gì khiến anh ngày một xa dần chị. Rồi anh không trở về nữa. Người con gái ở nhà mòn mỏi đợi chờ trong khi bụng mang dạ chửa. Ðể khỏi xấu hổ với xóm làng, bố mẹ cô đã đưa con đi một nơi thật xa để sinh nở, sau đó nhận đứa trẻ làm con nuôi một cách hợp pháp. Ðứa trẻ đó chính là tôi bây giờ…
Câu chuyện kết thúc mà tôi như người trong mộng. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi sẽ khóc hay cười cho cuộc đời của tôi? Người mà bao nhiêu năm nay tôi gọi bằng chị lại chính là mẹ đẻ của tôi sao? Ngày mai, tôi phải đối mặt ra sao với những người chung quanh? Người mà hằng ngày tôi gọi là ba mẹ lại chính là ông bà ngoại của tôi, còn người mà vẫn gọi tôi là chị bây giờ lại chính là cậu, là dì của tôi? Tôi choáng váng khi nghĩ đến anh. Chẳng lẽ… Ðầu tôi như muốn nổ tung. Ngày mai tôi sẽ được biết người cha đẻ ra mình. Tôi có nên vui không khi ngoài hai mươi tuổi mới biết ba mẹ trong hoàn cảnh trớ trêu thế này? Tôi muốn khóc mà không sao khóc nổi. Hình như khi nỗi đau quá lớn thì nước mắt chỉ còn biết chảy ngược vào trong. Tai tôi ù đi, tôi không còn biết đến trời đất là gì nữa. Tôi lao thẳng ra bờ đê. Trời ơi, hiện tại quá phũ phàng với tôi. Tôi phải làm gì đây để đối mặt với cú sốc lớn này?
Trời tối dần, trăng mỗi lúc một sáng hơn, ánh trăng không tì vết. Có tiếng bước chân nhè nhẹ rồi tiếng thủ thỉ: “Hãy tha thứ cho mẹ”. Tôi gục đầu, một tiếng “mẹ” bật lên trong vòm họng. Hình như tiếng mẹ này tha thiết và ấm hơn rất nhiều tiếng mẹ mà hơn hai mươi năm qua tôi vẫn gọi. Phút chốc, những ý nghĩ đủ loại chen chúc, xô đẩy nhau trong cái vòm ý thức chật chội bỗng nhiên biến mất nhường chỗ cho tình mẫu tử thiêng liêng. Một sự hẫng hụt kịp thời êm ái. Tôi gục đầu vào vai mẹ cảm nhận một tình yêu bao la rộng lớn.
– Bây giờ con mới hiểu hết nỗi đau mà mẹ phải trải qua. Ngày mai chúng con sẽ gặp nhau, con sẽ nói chuyện với Trường, chỉ xin ba mẹ cho chúng con một thời gian…
Không thể nói tiếp, tôi khóc.
– Mẹ hiểu con nghĩ gì lúc này. Nhưng con à, thằng Trường không phải là em trai của con đâu. Sau khi sang Hàn Quốc, ba con đã gặp một người đàn bà cùng với đứa trẻ lên 5 tuổi lúc nào cũng phải chui lủi vì họ không có giấy tờ. Tình đồng hương trỗi dậy, ba con nhận người đàn bà đó là vợ và đứng ra chăm lo cuộc sống cho cậu bé kia. Lúc đó ở Việt Nam thông tin không được nhanh như bây giờ nên mẹ đã hiểu nhầm ba và không cho ông ấy cơ hội để giải thích.
– Những điều mẹ nói có nghĩa là…
– Ngốc lắm con gái của tôi ơi, con không để ý là thằng Trường nó hơn con năm tuổi à, như thế sao có thể là em con được? Bây giờ thì hai mẹ con mình về nhà đi, ba con đang ngồi cùng ông bà đấy, cả thằng Trường nữa, ba mẹ sẽ hạnh phúc gấp bội trong ngày cưới của hai con.
Tôi theo mẹ về nhà, lòng cực kỳ thanh thản. Phải rồi, tôi sẽ đối mặt với thực tế, sẽ vượt qua mọi rào cản bởi bên tôi có mẹ – người đã nuôi nấng và chăm sóc tôi, cho tôi những gì ngọt ngào nhất của cuộc đời. Cảm ơn đất trời đã cho tôi một người mẹ tuyệt vời, một người cha thành đạt và một người chồng yêu thương, tôi tin vậy, dù biết rằng tôi còn non nớt lắm.
Kết Thúc (END)
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
