watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 19:56 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3633 Lượt

răng cười lại, nhưng dòm sang Biền thấy nó trơ trơ, tôi đành ngậm miệng làm mặt cô hồn.

Thấy hai đứa tôi không lộ vẻ thân thiện, con nhỏ đó không thèm cười nữa. Nó thu hồi lại hai lúm đồng tiền trên má khiến tôi tiếc hùi hụi.

Biền vẫn đứng bất động bên cạnh tôi. Nó nói nó sẽ cho con nha đầu biết tay nhưng tôi vẫn chưa thấy nó nhúc nhích. Có lẽ nó đang quan sát, thăm dò đối thủ và chờ cho con nhỏ đó sơ hở, nó sẽ nhảy ra “xin tí huyết”.

Con nhỏ kia ngu ơi là ngu! Chẳng biết mảy may về ý định “sát nhân” trong đầu Biền, nó cứ đứng ẹo qua ẹo lại trước tấm kiếng, thập phần lơ là cảnh giác. Soi gương chán, nó bước lại chỗ bục cửa sổ, lục tìm cái quỉ gì đó trong túi xách. Lục lọi một hồi, có lẽ không tìm ra cái muốn tìm, nó lại cúi lom khom đảo mắt khắp nền xi-măng.

Ðúng lúc đó, Biền bắt đầu chuyển động. Nó chậm rãi tiến về phía đối thủ. Con nhỏ đó mãi lúi húi dòm dòm dỏ dỏ, chẳng biết nguy cơ đang đến gần và tính mạng nó giờ đây chỉ còn treo lơ lửng trên đầu sợi tóc zù lơ. Tôi hồi hộp không hiểu Biền định làm gì. Một cú karate vào gáy đối thủ chăng?

Quả nhiên, Biền từ từ giơ tay lên. Tôi định hét lên nhưng chẳng hiểu sao cổ họng khan cứng. Tôi bèn chọn cách nhắm tịt mắt lại để khỏi nhìn thấy “án mạng” xảy ra trước mặt.

Lòng thấp thỏm, tôi chờ một tiếng thét thảm thiết, hay bét nhất cũng là tiếng thân người đổ “huỵch”. Nhưng đợi một hồi chẳng thấy gì lạ, tôi hé mắt ra dòm. Hóa ra Biền giơ tay lên… gãi đầu. Nó gãi thật lâu, tưởng như có hàng ngàn con chí đang bò trên đó. Tử khí trên mặt nó đâu mất. Thay vào đó là vẻ bối rối của một thằng học trò đội sổ bị kêu lên trả bài. Tôi nghe tiếng nó ấp úng hỏi “cô giáo”:

- Cô tìm gì vậy?

Con nhỏ đó chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên trước sự “thăm hỏi” của Biền. Nó đáp, chẳng buồn ngẩng đầu lên:

- Tôi tìm sợi thun buộc tóc.

Rồi không cần biết thái độ Biền ra sao, nó “sai” luôn:

- Anh tìm giùm tôi đi!

Tôi dở khóc dở cười khi thấy Biền tuân lệnh “kẻ thù” răm rắp. Con nhỏ đó mới bảo một tiếng, nó đã chúi mũi xuống đất hệt như chó đánh hơi, mắt mở thao láo như đèn pha xe tải. Thật tôi chưa thấy thằng nào biến bạn thành thù rồi biến thù thành bạn lẹ như thằng qủy này! Khi nãy nó dọa dẫm hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ nó cam phận tôi đòi cũng hăng hái bấy nhiêu! Vậy mà mặt mày nó trông hí ha hí hửng, tức không chịu được!

Tôi chỉ nhủ thầm trong bụng, tịnh không thốt một tiếng. Tôi không muốn can thiệp vào chuyện “tình thù ân oán” của Biền. Tôi cũng không rõ tôi tức Biền vì thái độ đê hèn của nó trước con nhỏ nọ hay tức vì nó giành mất cái vị trí “tôi đòi” đáng ao ước kia!

Lui cui một hồi khắp các xó xỉnh, Biền đứng thẳng người lên, chép miệng:

- Không có! Cô chờ tôi một chút, để tôi ra ngoài kia tôi lấy!

Rồi không đợi con nhỏ đó đồng ý hay không, Biền phóng vội ra cửa. Nó cùng chẳng thèm liếc qua tôi. Hễ thấy con gái là nó bỏ rơi bạn bè ngay tức khắc, không thèm “see you again” lấy một tiếng. Biền xưa nay vậy. Tôi quen rồi nên cũng không chấp nhất.

Còn lại hai người, con nhỏ đó quay sang “dò bài” tôi:

- Anh đó là bạn anh hả?

- Ừ.

- Ảnh tên gì vậy?

- Tên Biền.

- Tên gì dở vậy!

Con nhỏ đó đột ngột “phán” một câu làm tôi cứng họng. Sự bất ngờ khiến tôi đứng sững như trời trồng. Thằng Biền mồm mép mà gặp “vố” này cũng cà lăm ba năm chưa hết, huống hồ gì đứa chậm chạp như tôi.

Ðối phương dường như chẳng thèm để ý đến vẻ mặt thất thần của tôi, nó tỉnh bơ bình phẩm tiếp:

- Nhưng dù sao hắn ta cũng tốt bụng.

Tôi hỏi như người mộng du:

- Cô nói ai?

Nữ minh tinh khịt mũi:

- Con ễnh ương chứ ai!

Một lần nữa tôi lại ngậm bồ hòn. Miệng tôi như có dán băng keo. Tôi cầu trời cho Biền mau trở vô để thay mạng tôi tiếp chuyện người đẹp của nó. Nhưng Biền mất tăm mất tích như sỏi ném xuống hồ. Trong khi đó, con nhỏ kia nhất quyết không cho tôi ngậm miệng cầu hòa. Nó hỏi tiếp:

- Còn anh?

Tôi nuốt nước bọt:

- Tôi sao?

Con nhỏ cười khoe lúm đồng tiền:

- Anh tên gì?

“Ðồng tiền” làm tôi lóe mắt, quên hết sợ hãi:

- Tôi tên Tưởng.

Nói xong, tôi vểnh tai chờ đối phương phán “Tên gì giở ẹc”. Nhưng lần này tôi được tha bổng. Nữ minh tinh chỉ thích “cà khịa” Biền. Với tôi, nó tỏ ra tử tế:

- Anh Tưởng nè!

- Gì?

- Anh Biền đi đâu lâu quá vậy?

Tôi không biết Biền đi đâu đành nói đại:

- Chắc nó chạy đâu ra ngoài hồ.

Nữ minh tinh nhíu mày:

- Ra ngoài hồ sao lâu quá vậy?

- Tôi cũng chẳng hiểu.

Vừa nói với tôi vừa lắc đầu. Nữ minh tinh bỗng buông tiếng thở dài:

- Thôi, tôi không cần dây thun của bạn anh nữa đâu!

Nói xong, nó quay mình đi liền. Tôi không kịp phản ứng, chỉ ú ớ:

- Nè, nè…

Con nhỏ không thèm ngoảnh lại, cứ tiếp tục rảo bước về phía phòng thay quần áo. Tôi không dám đuổi theo, chỉ biết dương cặp mắt lo âu nhìn nó. Lát nữa, Biền quay lại, không thấy con nhỏ đâu, chắc nó chửi tôi tắt bếp. Tôi còn lạ gì giọng điệu độc địa của nó. Chắc chắn nó sẽ bảo tôi là đồ vô tích sự, giữ chân môt con nhãi mà cũng không biết cách, lớn lên chỉ có nước đi ăn mày! Nhưng dù sao, hôm nay cũng không phải là ngày xấu nhất của tôi. Con nhỏ đó chưa kịp chạm tay vào cửa thì Biền từ ngoài chạy xộc vào, mặt mày nó hớt ha hớt hải và mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trên tay ôm một bịch dây thun to tướng. Chưa kịp lấy hơi, chợt thấy con nhỏ sắp biến sau ngách cửa, Biền rối rít kêu lên:

- Nè, nè! Dây thun nè!

Con nhỏ giật mình quay lại. Bịch dây thun trên tay Biền đập vào mắt nó khiến nó phải chớp lia chớp lịa và buột miệng sửng sốt:

- Ðâu ra vậy?

- Mua chứ đâu! – Biền hổn hển – Tìm quanh không có, tôi phải chạy ra phố mua!

Con nhỏ nhìn Biền như nhìn một con quái vật:

- Anh khùng hả?

Biền không ngờ đối phương lại nói như vậy. Nó cười thảm não:

- Trời ơi, tôi chạy đi mua dây thun cho cô muốn đứt hơi, bây giờ cô lại bảo tôi khùng!

Con nhỏ thoáng vẻ xúc động. Nhưng nó nghiêm mặt lại ngay:

- Anh không khùng, nhưng mà hơi điên điên! Tôi chỉ cần một sợi thôi, ai bảo anh mua cả mớ như vậy!

- Thì mua để dành! – Biền khịt mũi – Mai mốt đứt sợi này còn sợi khác, cô khỏi phải mất công kiếm kiếm tìm tìm nữa!

Vừa nói Biền vừa chìa bịch dây thun về phía con nhỏ, miệng mở một nụ cười cầu tài. Nhưng con nhỏ cứ tỉnh bơ. Nó không buồn đỡ bịch “lễ vật” trên tay Biền. Nó chỉ thò hai ngón tay nhón một sợi thun trong bịch, cười nói:

- Cảm ơn nghen!

Biền chưng hửng:

- Sao cô chỉ lấy có một sợi vậy? Còn cái bịch này?

- Anh cầm về đi!

- Trời đất, tôi cầm về làm chi? – Biền la lên.

Con nhỏ nhún vai:

- Cầm về chơi!

- Chơi! Tôi đâu có phải con nít đâu mà chơi dây thun?

Con nhỏ nheo nheo mắt:

- Nhưng anh cũng chẳng người lớn lắm đâu, anh Biền ạ!

Tôi đứng bên cạnh, nghe con nhỏ đốp chát với Biền mà người cứ muốn run lên. Tôi tưởng bị “hạ nhục” cỡ đó, hẳn Biền sẽ lồng lên như cọp sút chuồng. Nhưng Biền chẳng tỏ vẻ gì phẫn nộ. Nó có vẻ ngạc nhiên vì bị đối phương kêu tên hơn.

- Ủa sao cô biết tên tôi?

- Tôi đọc thấy trên báo.

Biền ngơ ngác:

- Làm gì có chuyện đó! Cô đọc trên báo nào?

Con nhỏ hắng giọng:

- Báo Công An, mục “Những gương mặt đen”.

Biền cười như mếu:

- Cô chỉ đùa! – Rồi nó liếc tôi – Chắc tên này tố cáo với cô chứ gì?

Con nhỏ không trả lời thẳng câu hỏi của Biền, mà mỉm cười:

- Nhưng tôi biết tên anh thì có gì là quan trọng mà anh cứ gặng tới gặng lui thế!

- Dĩ nhiên là không quan trọng! – Biền gật gù – Nhưng tôi vẫn thấy ấm ức!

Nghe Biền nói vậy, tôi ngạc nhiên không hiểu nó ấm ức chuyện gì. Con nhỏ kia cũng thế. Mắt nó tròn xoe:

- Sao lại ấm ức?

Biền cười gian manh:

- Tại cô biết tên tôi mà tôi chưa biết tên cô!

Vẻ mặt láo cá của Biền khiến tôi phì cười. Từ hồi “đụng độ” con nhỏ đó tới giờ, đây là lần đầu tiên Biền chứng tỏ được “phong độ”. Mấy lần trước, Biền cứ như con mèo ướt, bị đối phương “kê” cho vài câu là mồm cứ ngọng ngà ngọng nghịu. Bây giờ nó mới trở lại là nó.

Nữ minh tinh có vẻ bị bất ngờ trước đòn phản công của Biền. Nhưng thoáng một cái, nó kịp thời trấn tĩnh và hừ giọng:

- Muốn biết tên người khác thì phải mở miệng ra hỏi! Chẳng lẽ gặp mặt anh, tôi phải tự giác khai tên ra?

Trước con nhỏ bản lĩnh kinh người này, sự láu lỉnh của Biền vừa lóe lên vụt tắt ngấm. Giọng nó trở nên sượng sùng:

- Thì bây giờ tôi hỏi!

Con nhỏ nhếch mép:

- Bây gi thì muộn rồi. Không cần anh hỏi tôi cũng nói. Tôi tên Quỳnh Dao.

Nói xong, không buồn gật đầu chào hai đứa tôi, con nhỏ đó quay lưng lại và lập tức biến mất sau cánh cửa.

Không thể đứng lớ ngớ trước phòng thay đồ nữ giới được, tôi vội kéo tay Biền:

- Thôi mình về!

Biền vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó ngớ ngẩn hỏi:

- Về hả?

Tôi ngạc nhiên:

- Thì về

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,13 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT