![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
Liên và Ny cùng chạy lại thì các y ta đẩy Phước Thiên nằm trên chiếc xe màu trắng nhưng khuôn mặt anh có vẻ thanh thản hơn rồi, bác sĩ nhìn Ái Liên và Ny nói :
– May là cậu ấy không sao, chỉ bị gãy sóng mũi thôi, chúng tôi đã gắn lại rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một hai tuần là khỏe ? Trước đây cậu ấy từng bị tai nạn rất nặng đúng không ?
– Vâng, thưa bác sĩ. Ái Liên gật đầu trả lời.
– Người nhà nên chăm sóc choc cậu ấy kĩ hơn, đừng để tai nạn như vậy xảy ra 1 lần nữa, không tốt cho sức khỏe và cơ thể của cậu ấy đâu.
Lúc này Ny nhìn thấy 2 người 1 đàn ông và 1 phụ nữ đứng tuổi nhìn có vẻ rất sang trong và quý phái bước vào, trên mặt người phụ nữ nước mắt đầm đìa. Đây là ba mẹ của anh Thiên sao, cô thầm nghĩ, lúc này ánh mắt cô chuyển sang Ái Liên, như hiểu được ánh mắt của Ny, Ái Liên nắm lấy tay cô, cả 2 cùng đi xuống canteen của bệnh viện. Ngồi xuống bàn, Ái Liên đan hai tay vào nhau, nhìn Ny rồi chậm trãi nói :
– Phước Thiên là em trai ruột của chị
– Sao em không biết và chưa từng bao giờ thấy anh Minh nhắc đến. Ny tò mò
– Ukm, vì nó xuất hiện khi cái tên Nhật Minh không còn nữa.
– Em…em…không hiểu ? Giọng Ny run run
– Ukm, pé ah, bây giờ chắc đã đến lúc cho em biết sự thật rồi, chị xin lỗi vì đã giấu em 3 năm nay, tất cả vì sự an toàn của Nhật Minh, ah không Phước Thiên.
Vừa lúc đó, một giọng nói khàn của một người đàn ông đứng tuổi vang lên, thì ra là ba của Phước Thiên, Ny cúi đầu chào ông, ông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô với 1 nụ cười thật nhân hậu :
– Cháu là NaDy sao ?
– Dạ vâng, thưa bác.
– Ta có nghe Ái Liên kể về cháu, thật sự thì cháu và thằng Thiên nhà ta có duyên có số, dù có ngăn cách thì vẫn đến được với nhau, chính ta đã bắt Ái Liên không được nói chuyện thằng Minh còn sống cho cháu biết nên cháu đừng trách gì Ái Liên cả.
Một mớ hỗn độn bao quanh Ny, lúc thì Thiên, lúc thì Minh làm cô chẳng hiểu gì cả, thấy thế Ái Liên nhìn Ny rồi quay sang ông Lâm, ông gật đầu gì đó với Ái Liên, chị nắm lấy tay Ny nói khẽ :
– Thật sự thì Phước Thiên chính là Nhật Minh đó Ny ah, tai nạn máy bay năm đó khiến nó bị thương rất nặng, khuôn mặt cũng không còn nguyên vẹn, may mắn nó còn sống và được đưa vào bệnh viện kịp thời, phải phẫu thuật lại toàn bộ khuôn mặt, cơ thể nó bị bó nẹp nằm gần nửa năm.
– Vậy…vậy sao chị lại nói là anh Minh đã chết, ảnh chỉ bị thương thôi mà.
Lúc này thì ông Lâm nhìn Ny lên tiếng :
– Vì nếu thông tin thằng Minh còn sống lan ra ngoài thì nó sẽ bị giết ngay đấy cháu à.
Ny hoang mang trước lời nói của ông Lâm, một phầm cô vui mừng vì anh Minh vẫn còn sống, một phần cô khá lo sợ khi nghe đến từ “ giết ” của ông Lâm.
Ngày 6/9/ 2009 ( cách đây 3 năm )
Trên chuyến bay số XXY 6789 từ Việt Nam sang Anh Quốc.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Ny, Minh xách chiếc cạp táp trong đó có một chiếc máy laptop để anh giải trí trong chuyến bay, anh đi về hướng ghế vip đã đặt sẵn, vô tình anh đụng phải 2 người đàn ông nhìn rất giống Tây, tay của 1 trong 2 người đàn ông đó cầm 1 chiếc cặp táp y như của Minh, cú va chạp nhẹ đó vô tình đã làm rớt chiếc cạp táp của Minh và 2 người đàn ông đó xuống đất. Minh vội vàng cúi xuống cầm lấy chiếc cặp táp đó đưa cho họ
– Sorry, I unintentionally so, of the two suitcases here.
– No problem. Họ hơi khó chịu nhìn Minh rồi bỏ đi.
Về đến chỗ ngồi của mình, Minh mở chiếc cặp táp ra, ôi anh đã cầm nhầm của người ta rồi, vừa định đóng lại mang trả thì anh thấy lạ thật, trong chiếc cặp chỉ có 1 tờ giấy và 1 con chip nhỏ bằng đầu móng tay thôi và anh càng ngạc nhiên hơn khi liếc sơ qua tờ giấy, anh thấy chữ “ tập đoàn The Night ” . The Night ư, anh đã nghe ở đâu rồi thì phải, đúng rồi, đó là tập đoàn tội phạm chuyên bán các con chíp chế tạo thuốc súng và các loại súng hiện đại nhất, đây có thể là 1 công thức nào đó của chúng, không được, mình phải giữ lại để giao cho bên cảnh sát. Nghĩ là làm, anh lấy con chip và nhét vào người mình sau đó lấy một vài cây bút đen mà Ny đã cho anh, anh tự hóa trang khuôn mặt mình như thời còn học cấp 2 và lấy 1 chai keo xịt tóc xịt cho màu tóc anh khác đi, anh biết rằng nếu bị phát hiện anh sẽ mất mạng như chơi nhưng không vì vậy mà anh để bọn tội phạm này lộng hành được.
Y như anh nghĩ, bọn chúng sau khi cầm nhầm cặp táp của Minh, chúng nhanh chóng lần tìm cho ra anh, chỉ với cái tên Hoàng Nhật Minh được ghi trên chiếc cặp, trong máy tính của anh thì không có bất kì thông tin nào ngoài những trò chơi điện tử, bọn chúng thay nhau tìm anh và khi không còn manh mối, chúng báo về cho tập đoàn đó và được lệnh “ chịu chết để giữ toàn cơ mật ”. Sau khi nhận lệnh, chúng lần tìm tới phòng phi công, bắn chết người lái và cho máy bay rơi tự do. Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Gia đình Minh khi nghe tin chuyến bay mà Minh đang đi bị rơi, mẹ anh đã ngất xỉu tại chỗ, ba anh như đứng không vững, vừa lúc đó, ông nhận được cuộc điện thoại với số máy lạ :
– Alo
– Chào ông, chúng tôi là người bên CID, con trai ông vừa vô tình giúp chúng tôi một việc rất quan trong nhưng đồng thời con ông đang gặp nguy hiểm, trên chuyến bay vừa rồi, may mà có con trai ông nên chúng tôi đã nắm được bằng chứng kết tội bọn The Night, người của chúng tôi cũng trên cùng chuyến bay đó, hiện con ông đang bị thương rất nặng, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã không bảo vệ được cậu ấy.
– Các người nói gì vậy, tôi không hiểu ?
– Vậy mời ông đến địa chỉ Z, chúng tôi đã đưa cậu Min vào bệnh viện Shine rồi.
Đến với địa chỉ Z, ông Lâm như hiểu hết mọi chuyện, ông thầm trách con trai mình sao xen vào chuyện của mafia làm gì, ông phải phẫu thuật cả khuôn mặt đã không còn nguyên vẹn và phải thay tên đổi họ cho Minh và Minh được đưa vào diện bảo vệ của tổ chức CID. Vì nếu biết Minh còn sống, chắc chắn The Night sẽ tìm đến và tiêu diệt tận gốc. Và tập đoàn L & M của ông cũng biến mất trên thị trường và 1 năm sau đó, một tập đoàn chuyên về thời trang có thương hiệu là Denis ra đời.
Chap 29 : Thức Tỉnh
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện Ny không thể trách bất kì ai được, đó là vì sự an toàn của Nhật Minh, nếu cô là chị Ái Liên và bama của Nhật Minh, cô cũng không thể để Minh rơi vào nguy hiểm được, cô khá thông cảm cho papa của Minh, ông chắc đã rất lo sợ khi Minh bị The Night truy tìm như vậy, 1 giọt nước mắt lăn nhẹ trên khuôn mặt nhỏ bé, cô ôm lấy Ái Liên mà khóc, cô quá vui mừng khi Nhật Minh còn sống, cả ba người cùng đi đến phòng Hồi sức, mama của Minh đang ngồi gần con trai, bà đã quá đau khổ khi cả 2 lần xém mất đi đứa con mà bà yêu quý, nhưng nay The Night đã bị CID kết hợp với FBI bắt trọn trong 2 năm truy đuổi làm bà cũng nguôi ngoai phần nào sự lo sợ, nhìn thấy Ny, bà biết đây là người con gái mà con trai bà muốn cưới, người mà từ khi tỉnh dậy Minh luôn nhắc tên dù không nhớ gì về cô gái đó cả. Ny cúi đầu chào bà rồi đến bên Phước Thiên, cô nắm lấy bàn tay anh, nước mắt rơi xuống làm ướt cả tay Thiên. Bỗng :
– Em lại khóc nữa rồi sao pé ? Em không nhớ lời hứa 3 năm trước với anh hay sao ? Thiên mở mắt ra nhìn Ny
Cô không tin vào tai mình nữa, cô cúi xuống ôm chầm lấy Thiên, khóc nức nở, chẳng lẽ vụ tai nạn vừa rồi đã làm Thiên nhớ ra mọi thứ sao ?
– Hức…hức…Phước Thiên ah, sao cứ làm em đau hoài vậy ? Anh có biết em đã sợ như thế nào không…hức…hức
Thiên đưa tay vuốt tóc Ny, anh khẽ nói :
– Anh là Nhật Minh, Phước Thiên chỉ là cái tên ngụy trang thôi, nay anh đã về bên em rồi, mình sẽ mãi bên nhau nhé, anh sẽ không để NaDy của anh cô đơn 1 mình như 3 năm qua nữa đâu.
Ny lại khóc, cả ông bà Lâm và Ái Liên, không ai là không xúc động khi nghe những gì Ny và Thiên nói với nhau. Vừa lúc đó, cửa phòng Thiên mở ra, Duy Tường cùng Trâm và Nam chạy vào. Ông Lâm vừa nhìn thấy Duy Tường liền lên tiếng :
– Cậu đến đây làm gì ? Còn chưa chịu buông tha cho con gái tôi sao ?
– Dạ, thưa bác, cháu…cháu…Tường ấp úng khi gặp phản ứng của ông Lâm
– Ba ah, Tường là bạn thân của con, nay cậu ấy vào thăm con có gì là không được. Thiên hơi bực mình trước thái độ của ông Lâm
Ông Lâm bỏ ra ngoài với vợ, chỉ con Ái Liên, Tường, Trâm, Nam và Ny ở lại. Thiên cười đểu nhìn Tường :
– Tao đã cứu mày 1 bàn thua trông thấy đấy nhé, hehe chị Hai tao nãy giờ im lặng đợi mày nói kìa, sao cả 2 cùng im ru vậy ?
Tường đỏ mặt nhìn Ái Liên, mặt Liên lúc này cũng đỏ không kém, Liên ngại quá tung của bỏ chạy ra ngoài, Tường cũng lung túng đuổi theo, để lại trong phòng bệnh tiếng cười giòn tan xen lẫn hạnh phúc của những người còn lại.
Tại ghế đá phía sau bệnh viện , Ái Liên đang ngồi xuống, tim cô đập thình thịch, cô lấy tay đặt nhẹ lên ngực mình bỗng ở đâu một bàn tay khác giữ lấy tay cô rồi đưa tay cô đặt vào ngực người ấy :
–
Em có thấy gì không, trái tim anh cũng đang đập rất nhanh đây, Liên ah ! 1 năm qua như thế với anh là quá đủ, anh đã phải tìm về Việt Nam để quên đi em nhưng anh không làm được Liên ah.
– Tường ah, nhưng tôi đã có gia đình rồi, cậu đừng như vậy nữa.
- Em nói dối, em đã li thân với chồng em từ 1 năm nay rồi
– Anh…anh sao anh biết
Duy Tường ôm Ái Liên vào lòng, cậu hôn nhẹ vào tóc cô :
– Khi biết được tin đó, anh đã rất muốn bay ngay sang Anh để cướp em đi, mang
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
