watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 14:14 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1126 Lượt

cởi áo mưa còn làm rơi một chiếc dép xuống đám bùn, tìm một hồi mới thấy. Thế là người mặc áo khoác ẩm, đầu trần, chân đất, hai tay xỏ dép tiếp tục lội bùn ra đường lớn.

Đi được chừng vài trăm mét, gió lại thổi một đợt mạnh nữa. Lẫn trong tiếng gió rít, bỗng có tiếng sột soạt, nghe y như tiếng áo mưa. Thế là thế nào, rõ ràng mình đã cởi và vứt bỏ cái áo mưa rồi kia mà, sao vẫn nghe tiếng? Hay là gió thổi nó tới đây? Nhưng cái áo mưa dính nước, mình lại vò nhúm, vứt cách đây vài trăm mét thì làm sao mà bay tới đây được? Bần thần suy nghĩ. Một cái lạnh sởn gai ốc. Hay là…

Tiếng sột soạt vẫn đang ngày một rõ hơn và gần hơn. Vừa đi mình vừa ngoái đầu lại, chỉ mong được nhìn thấy cái áo mưa bay tới để cắt cơn mộng mị, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy gì, mà tiếng sột soạt thì cứ ngày càng gần. Bất thần quay về phía trước, mình thấy hình như có cái áo mưa đang di chuyển phía trước mặt. Dưới ánh trăng lờ mờ, cái bóng trắng đang lướt một cách nhanh chóng, đúng hơn là hình như có ai đang mặc nó và đi trước mình khoảng vài chục mét. Nhìn kỹ thì thấy rõ là có người đang khoác áo mưa trắng đi trước mặt mình. Như bắt được vàng, mình định hét lên kêu ai đó đợi mình với, nhưng cái bóng trắng cũng lướt rất nhanh, tiếng sột soạt cũng nhỏ dần theo, và nhanh chóng mất hút sau đám cỏ tranh cao vút ven đường.

Định thần lại thì mình mới phân vân, tại sao có người vào nghĩa địa giờ này, hay là đi ăn trộm? Nhưng nghĩa địa này đám chăn bò tụi mình thuộc lòng bàn tay, có gì đâu mà trộm cắp? Sao cái người mặc áo mưa trắng ấy đi nhanh thế, đường trơn nhầy nhụa mà lướt như ko vậy? Mình nhìn sang vệ đường, căn cứ vào vị trí đám cây Hồng Bì mà tụi mình hay trèo khi đi chăn bò thì vị trí xuất hiện người mang áo mưa trắng kia chính ngay tại phần mộ của ông Ngọc “phồng” – người mới chết cách đây mấy hôm….

Mình như đứng chôn chân, đi không được mà quay lại cũng ko xong. Bao nhiêu nhuệ khí của ku nhóc chăn bò cô hồn từng “đua” gà và cơm bông của Diêm Vương bỗng biến đâu hết. Trong đầu lúc này chỉ có những hình tượng về ma quỷ. Cả người mình lạnh toát, tóc gáy dựng đứng, miệng khô khốc như mong chờ một điều gì đó. Và như vô thức, mình có cảm giác phía bên tay trái có điều gì bất thường. Quay sang thì, những đốm lửa đang chập chờn trên những ngôi mộ ngay cạnh chân mình.

Gió đã ngừng rít. Không gian yên tĩnh đến ma quái bao trùm. Mình như chết đứng, ko thể nhúc nhích được người. Trên ngôi mộ đất chưa được cải táng, một đốm lửa sáng trắng xanh to như cái thúng đang chập chờn nhảy múa. Nó bò chầm chậm qua từng phần của ngôi mộ, tung lên cao rồi đột ngột hạ xuống. Có lúc nó lại tách ra thành 4-5 đám lửa nhỏ hơn, chạy vờn quanh một hồi rồi nhập lại thành một. Mình kinh hãi, muốn bỏ chạy mà người cứng đơ, ko thể nhấc nổi bước chân.

Đám lửa trắng xanh ấy tiếp tục chơi trò nhảy múa quanh ngôi mộ đất ấy rồi bất thần đi chuyển sang ngôi mộ gần ngoài đường hơn. Đây là ngôi mộ này đã được cải táng, xây dựng to đẹp, toàn phần được quét vôi ve màu xanh. Vì phần mộ này rộng rãi nhất cả nghĩa địa, thường khi chăn hay ghé lại nên mình rất quen. Đá

Đám lửa ấy tiếp tục chia nhỏ thành nhiều đốm nhỏ, len lỏi qua từng phần của ngôi mộ. Đột nghiên một đốm lửa chạy đến bức hình của người chết, soi rõ đến từ nét mặt của di ảnh người chết. Ko biết

ma lực nào khiến mình có cảm giác như bị thôi miên vào bức hình ấy. Trên phần đầu ngôi mộ, hình cô gái với hai mắt mở to như đang chằm chằm nhìn mình. Cái ánh mắt ấy, ban ngày khi chăn bò vẫn thấy hoài nhưng sao đêm nay nó ghê gớm đến vậy. Mình muốn hét lên mà miệng cứ há ko ra tiếng, toàn thân như bất động và chỉ chăm chăm nhìn lại đốm lửa trắng xanh đang soi rõ bức hình người đã chết.

Một đợt gió nữa thổi xào xạc cây Hồng Bì to lớn. Đám lửa trắng xanh tiếp tục di chuyển ra phía đường. Cơn gió lạnh buốt phủ khắp toàn thân làm mình bừng tỉnh. Ko còn hồn vía, mình chạy trối chết. Con dốc nhầy nhụa ko cản nổi bước chân dồn dập của mình. Mình lao như điên dại lên phía trước, có lúc té ngập ngụa trong bùn đất, có lúc đau nhói bàn chân vì đạp phải một vật gì đó. Đôi dép trên hai bàn tay cũng đã rơi mất từ lúc nào. Mình cứ chạy, gần như là băng qua cả đám cỏ tranh và những ngôi mộ ven đường chứ ko phải là chạy theo con đường nữa.

Được một lúc thì mình té một cú đau điếng do vấp phải một cục đá, có lẽ là do mấy ông xe tải ở bãi đá làm rớt. Mình thở dốc, bàn chân đau buốt ko thể chạy được nữa. Đang là mùa mưa, có lẽ mình cũng đã đạp phải vô số mầm cỏ tranh. Có cảm giác máu ở bàn chân đang rỉ ra. Việc đầu tiên là mình ngoái lại nhìn. Khu mộ của ông Ngọc”phồng” đã ở lại khá xa, đám lửa sáng xanh cũng ko thấy nữa. Giờ vừa đau chân, vừa mệt nên mình cũng bình tĩnh trở lại hơn. Có lẽ đấy là ma trơi, các cụ kêu là nó hay xuất hiện khi trời có mưa nhỏ. Hè này mình cũng đọc trước được một ít sách Hóa học lớp 8, và biết đố là Phốt-phin. Nghĩ bụng lúc ấy dại quá, như mọi người bảo nếu càng chạy thì nó càng rượt theo, nó mà ập vào người thì nguy hại đến vài đời. Áo quần, mặt mày bê bết, bàn chân đau nhức, đến đôi dép cũng mất. Nhưng thôi dù sao cũng thoát được nó rồi. Bóng to lớn đen sì của cái nhà xác đã ở ngay trước mắt. Chỉ ráng một chút nữa thôi là mình có thể thoát khỏi nơi quái quỷ này.

Mưa đã ngừng hẳn, bầu trời về khuya sáng dần lên. Nhìn về phía xa xa, phía khu trung tâm xã bạn cũng thấy leo lét mấy ánh đèn đêm. Chỉ mươi bước chân nữa là tới các nhà xác. Nhà xác – như các bạn biết, là nơi để tạm xác chết trước khi chôn. Người ta cũng thường để ở đó cái bộ khiêng quan tài được xăm trổ rồng phượng. Ban ngày, đây là nơi tránh nắng rất tiện ích cho đám chăn bò tụi mình nhưng đêm đến, nó cũng chẳng khá hơn mấy nấm mộ kia là bao…

Rồi, mình đã thấy dáng cái Cub 82. Ơn Chúa là nó vẫn còn đó. Thời này trộm cắp chưa nhiều nhưng cái Cub 82 vẫn là một tài sản lớn. Mình thò tay vào túi quần tìm chìa khóa. Quái quỷ sao ko thấy đâu. Mình vội vàng tìm túi quần trước, túi quần sau; cả túi áo khoác cũng ko thấy. Hay là mình bỏ quên trên xe? Chạy vội đến cái xe, cũng ko thấy chìa khóa. Chợt nhớ lại, rõ ràng là trước lúc ra khỏi nhà bác Việt, mình còn cầm cái chìa khóa trên tay và bỏ túi… Thôi rồi, có lẽ hồi nãy chạy ma, bị té mấy lần và chìa khóa đã rơi. Phải làm sao bây giờ? Dắt xe về nhà, lẽ ra mình có thể làm nhưng lỡ khóa cổ xe mất rồi. Bỏ về nhà thì sợ mất xe. Ở lại nhà xác trông xe chờ sáng thì cũng chẳng khá hơn. Thôi thì đành phải quay lại tìm chìa khóa. Nhớ cú ngã chỗ hòn đá là nặng nhất, có lẽ là chìa khóa bị rớt ở đó, cứ hy vọng là vậy.

Giờ lại phải quay trở lại con dốc để kiếm chìa khóa xe. Những ngôi mộ lổm nhổm và những lùm cây đen sì, tiếng áo mưa sột soạt và những đốm lửa ma trơi lập lòe, chỉ nghĩ đến mà đã sởn gai ốc. Trời đã sáng hơn, mình vừa đi vừa quan sát khắp xung quanh, chỉ mong sao cho mau tới hòn đá mới tặng cho mình cú ngã đau điếng kia. Gió vẫn khua tiếng xào xạc những bụi cỏ tranh ven đường, con đường vẫn nhão nhoẹt lấy lội. Thi thoảng cũng có những tiếng chim ăn đêm hú gọi trên tán cây đa cuối nghĩa địa và từ những bụi cây Hồng Bì to lớn. Phía cuối trời một vài vì sao đã mọc. Mình có thêm chút tự tin để rảo bước nhanh hơn…

Bỗng một bóng đen vụt nhanh ngay trước mặt mình, cắt ngang đám cỏ tranh. Mình thét lên 1 tiếng yếu ớt, giật lùi lại, trượt trân vào đám bùn lầy và té ngửa ra sau. Cái gì nữa đây? Ko phải là ma nữa chứ đấy? Mình nằm luôn đấy, ko nhắm mắt mà mở trừng trừng, chờ đợi chuyện gì xảy ra tiếp theo. Có lẽ là cả phút trôi qua, vẫn ko thấy động tĩnh gì nữa. À, có lẽ chỉ là một con chồn, con cầy gì đó thôi. Hết hồn! Nhưng lưng mình lại thấy nhói, như là có vật nhọn đâm vào. Hồi đầu cứ tưởng một viên đá, đưa tay ra sau mò mò thì té xe là cái chìa khóa xe quái quỷ. Do cái túi áo mình bị lủng nên trong lúc chạy, nó đã lọt từ túi áo vào giữa 2 lớp vải và tuồn ra sau lưng, thảo nào tìm hoài ko thấy. Thầm rủa lũ chồn cáo quái quỷ nhưng dù sao cũng tìm dc chìa khóa rồi, nhất là ko phải đi tiếp con dốc ghê gớm này. Mình ngồi dậy, quay đầu và rảo bước thật nhanh về nhà xác.

Sau khi mở khóa cổ xe, mình quay đầu xe ra hướng đường lớn. Hiên nhà xác hơi chật, ko đủ chỗ để dắt đi vòng nên mình gạt chống xe, tính nghiêng xe và quay đầu như bố vẫn hay làm. Nhưng với mụ thằng nhóc chăn bò 13 tuổi suy dinh dưỡng như mình thì cái Cub 82 vẫn là quá to lớn, thêm nữa là người mỏi nhừ, bàn chân đang đau buốt. Mình đánh vật một hồi mà vẫn chưa quay dc đầu xe. Trời mới hết mưa, nền hiên nhà xác tráng xi-măng nên khá trơn. Đang vội vã quay đầu xe, mình bỗng trượt chân và cái xe đổ theo, nguyên phần đầu xe đè lên người. Mình hét lên giãy giụa nhưng bị vướng chân lên ko tài nào rút chân ra được. Bỗng ngay trước mắt, một con rồng to lớn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Trời khuya lạnh buốt, nền hiên nhà xác ẩm ướt, toàn thân rã rời, lại bị kẹt dưới cái xe và cái nhìn ma quái của con rồng, ko còn thần vía đâu nữa, mình ngất xỉu tại chỗ (Con rồng này chính là hình chạm khắc trên cái khung khiên quan tài. Hồi đó ở mình chưa có xe tang, mỗi khi có người chết thì thanh niên trai tráng phải khiêng quan tài bằng cái này).

Chừng vài tiếng sau, cơn gió l

Trang: [<] 1, 2, 3, [4]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT