watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 09:14 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 960 Lượt

đến đây tôi chịu hết nổi rồi. Tôi chưa bao giờ sống xa cha mẹ, dĩ nhiên là trừ những ngày tôi dẫn tour du lịch, anh em đang chung sống đông đầy với nhau. Còn sóng gió ư, có lẽ trong đám bạn bè tôi quen bíêt, kể cả trong huynh đệ học cùng thầy, tôi là thằng sướng nhất… Thấy cô Hai bắt đầu nói lung tung, tôi giả vờ chắp tay cung kính:

- Con cảm ơn cô Hai đã cho con biết thêm nhiều điều ..

- Không có gì đâu, có duyên dữ lắm mới gặp được tui nói cho vài lời đó.

Quay sang bà Chín nãy giờ chỉ ngồi trên võng tủm tỉm cười, cô Hai nói tiếp:

- Cậu này tương lai sáng lắm đó nghe.Cô Chín liệu mà lo cúng căn cho cậu ta đi.

Tính hiếu thắng của tuổi trẻ bốc lên. Tôi co tay bấm quyết triệu thần, thầm gọi chư vị : “… linh quang phổ chiếu…khí dụng thành huờn… án mộc linh thần chi nhĩ báo…”. Trong chốc lát, một số “tư liệu” về cô Hai đã có trong tay, tôi lễ phép xin cô Hai để cho tôi coi lại. Thấy cô tỏ vẻ ngạc nhiên, tôi nói luôn:

- Cô Hai gốc thuộc đạo Cao Đài Tây Ninh. Nhưng cô lớn lên không tu theo Cao đài mà lại theo Tịnh Độ. Mười năm nay cô bị căn hành lang thang đây đó, không làm ăn mua bán gì được cả.

- Trời ơi, sao cậu biết?

- Dạ, cô cũng theo thọ học đến ba bốn ông thầy, nhưng chẳng có thầy nào chịu cấp sắc cho cô cả, cho nên cô lại mang ý định muốn tìm một thầy khác để xin cái sắc chữa bệnh. Bây giờ thật ra cô cũng có thể cắt gió cạo lưng hoặc coi lặt vặt cho người khác chút đỉnh. Nhưng cô làm việc có cơn, lúc muốn coi thì không biết nói gì, lúc không muốn coi thì tự nhiên cứ buột mồm nói ào ào không kiềm chế được…

Cô Hai há hốc mồm nhìn tôi, bà Chín ngồi trên võng cười ngất:

- Đúng hôn vậy cô Hai?

Cô Hai Xa Cảng không trả lời mà quay sang tôi chờ nghe tiếp. Tôi thấy hình như cô đang thu người lại.

- Bây giờ cô vẫn cứ lang thang, gia đình con cái coi thường cô, không ai chịu nghe cô dù chỉ một lời, không ai chịu hiểu cho cô cả…

Cô Hai bật khóc ngon lành, khóc tức tưởi. Nước mắt cô tuôn tràn khiến tôi có cảm giác như cô đã chuẩn bị khóc từ lâu lắm rồi. Vừa khóc cô vừa than thở chuyện nhà cửa, chuyện chồng con, chuyện lang thang của cô. Tôi đột nhiên trở thành người nghe bất đắc dĩ, bấc giác tôi hối hận về việc làm của mình…

- Cậu Hai ơi, cậu có cách nào giúp giùm tôi không vậy cậu? – Cô Hai chợt đổi giọng một cách đáng thương.

Bà Chín lúc này mới góp lời:

- Tôi nhắn cậu ghé qua đây cũng là vì chuyện này đó.Thấy cổ bỏ nhà bỏ cửa đi hoài mà thương, có khi không ăn không uống gì cả. Thấy đám cúng bà cúng miểu, cúng đình là cổ sà vô bái lạy nấn ná đến chừng tan hàng mới thôi. Nay biết cậu rồi, nhờ cậu giúp giùm. Tôi thở dài, giá mà lúc nãy mình đừng có thử nghề với cổ, giá mà trước đây mình đừng có vướng vô mấy vị linh căn này thì bây giờ đỡ khổ biết bao. Nhưng thôi, mọi thứ đều có duyên nợ cả, mình làm mình chịu chứ trách ai bây giờ. Vả lại, nếu giúp cho cổ ổn định lại, cổ sau này làm thầy giúp được cho bá tánh thì mình cũng có chút âm công để dành. Nghĩ vậy, tôi liền quyết định chỉ cho cô Hai Xa Cảng bài Cửu Thiên Huyền Nữ Tổng chú và Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh phù. Sau đó, tôi vẽ cho cô Chín chữ Định tâm phù uống trong chín ngày cúng đức Cửu Thiên Huyền Nữ…

Từ đó, cũng như bà Chín, cô Hai trở thành đạo hữu của tôi. Hễ có chuyện gì khó khăn nan giải, cô liền chạy đến nhờ tôi hỗ trợ một tay…

Tiếng cô Hai kéo tôi trở về với thực tại:

- Cậu Hai nghĩ gì mà thần người ra vậy?

- À, không,tôi chỉ nhớ lại chuyện cũ thôi mà!

- Cậu Hai à, từ sau chuyện xảy ra ở nhà cậu, tui thấy cậu hay mơ màng lắm nghe…

Tôi đánh trống lảng:

- Sao cô lại có mặt ở đây vậy?

- Ủa, cậu quên tui quê ở đây sao?

- Ờ há, tôi không để ý …

- Còn cậu, sao cậu lại ở đây?

- Tôi đưa khách đi miền Tây, ghé Uỷ Ban nghỉ một đêm, mai đi tiếp. – Vậy là tốt quá rồi. Cậu ghé đây rõ ràng là do ơn trên xoay chuyển. Tui không còn lo nữa.

- Nhưng mà cô lo chuyện gì?

- Cậu hổng nhớ tháng trước tui ghé nhà cậu nhờ cậu về Mộc Hoá một chuyến giúp gia đình tui à?

- Lúc đó rối bời, tôi đâu có để ý kỹ. Thôi, cô kể lại chi tiết giùm tôi đi.

- Chuyện là vầy… Châu là con gái bác Tư Xê, gọi cô Hai Xa Cảng là cô họ. Năm nay Châu vừa tròn 19 tuổi, cái tuổi xuân thì vừa đủ độ chín mùi để làm gục ngã bao chàng trai trong vùng. Chẳng những thế, Châu còn hát hay, cấy giỏi. Mỗi khi bà con cấy vần công, ai nấy bị Châu bỏ xa. Có khi cô còn cấy bao nhốt mấy chàng vào trong đám mạ phải la oai oái. Nhiều nhà có con trai mới lớn đều ngắm nghía và tính chuyện làm sui với bác Tư. Bác Tư lấy chuyện này làm điều thích thú. Mỗi khi đi đám tiệc ở đâu, nhắc đến Châu là y như rằng bác khoe hết lời khiến nhiều người cứ tấm tắc hít hà…Thật ra , bác cũng đang âm thầm kiếm một chàng rễ vừa ý.

Vậy mà, đùng một cái cô Châu có bầu. Lúc đầu thấy cô nôn oẹ, biếng ăn, ở nhà cứ tưởng cô làm nhiều sinh bệnh. Nhưng rồi những triệu chứng của một người ở cử càng lúc càng lộ rõ, nhất là cái eo vốn thon thả của cố cứ tròn dần ra một cách công khai khiến mọi người tá hoả.

Bà con lối xóm xì xầm bàn tán, rủ nhau đoán già đoán non về tác giả cái bào thai kia. Trước đây, mọi người ca ngợi Châu bao nhiêu thì bây giờ cái tiếng thị phi cũng tương xứng bấy nhiêu. Vợ chồng bác Tư thì khỏi nói. Bác gái lúc nào cũng rền rĩ than trời trách đất, rồi trách bản thân vô phước có một đứa con gái hư thân mất nết như Châu. Bác Tư Xê thì ngày nào cũng tra hỏi cật vấn rồi mắng chửi đánh đập. Có hôm ra đồng, mặt mày Châu sưng tím, tay chân lằn ngang lằn dọc vì trận đòn dữ tợn của bác Tư. Mọi người càng dè bĩu, bác Tư càng đánh chửi thì Châu càng im lặng. Cái im lặng thật đáng sợ ẩn chứa một sự phản kháng ngầm…

Bất ngờ lúc giữa trưa, làng xóm nghe tiếng gào khóc của bác Tư gái. Mọi người ùa sang thì thấy cô Châu cả người tím tái, mắt trợn dọc, bọt mép sùi ra hai bên ướt cả chiếc áo bà ba màu tím hoa cà, ướt cả chiếc chiếu cô nằm. Người cô nẩy lên từng cơn như bị kinh phong. Bà con xúm nhau lại cạo gió, cắt lưng, giật tóc mai nhưng cô chỉ còn nảy người lên vài cái rồi rủ xuống tắt thở. Cô chết nhưng đôi mắt vẫn mở to, nhìn vào hư không như oán trách điều gì. Dưới chân giường vẫn còn chai thuốc xịt rầy đã vơi hơn phân nửa.

Vậy là mọi người lại bắt tay vào lo hậu sự cho cô Châu. Đôi mắt cô vẫn mở to không nhắm, người nhà làm đủ cách nhưng đôi mắt vẫn cứ mở trừng trừng khiến ai nấy rởn óc không dám nhìn lâu. Cuối cùng, mấy vị chức sắc trong Cao Đài quyết định lấy chiếc khăn đỏ phủ lên đôi mắt cô rồi làm nghi thức an táng. Vì cô Châu chết lúc đang có mang nên bên mộ của cô Châu, người ta trồng một cây chuối sứ, chừng nào chuối trổ buồng thì đứa nhỏ ma cũng được chào đời.

Ba ngày sau, chuyện lạ bắt đầu xảy ra…

Ông Tám thợ rèn đi ăn đám giỗ bên kia sông nên về muộn hơn thường ngày. Trời chạng vạng ông mới khật khà khật khưỡng qua đến đám ruộng của bác Tư Xê. Một cơn gió lạnh thổi qua làm ông rùng mình. Cái “bầu tâm sự” của ông cần có chỗ để trút. Ngó quanh quất không thấy ai, ông vén quần tè luôn trên bờ ruộng. Chợt ông nghe tiếng nói văng vẳng :

- Ông Tám đi đâu về tối quá vậy?

Tưởng gặp người quen, ông Tám lập tức ngưng ngay công việc “tưới ruộng”. Vừa xả ống quần xuống ông vừa vội trả lời:

- Ừ, tao đi đám giỗ về mà đứa nào hỏi đó bây?

Nhưng, khi quay người lại, ông chẳng thấy bóng dáng người nào.

Tưởng uống rượu nhiều quá nên mơ hồ, ông Tám lắc lắc cái đầu như xua tan cơn say, tiếp tục giải quyết chuyện của mình. Vừa mới kéo ống quần lên, ông nghe tiếng kêu thật lớn:

- Ông Tám…

Lần này không thể lầm lẫn được, ông Tám quay phắt lại nhìn. Trong không gian nhá nhem tối, ông chợt phát hiện mình đang đứng gần nấm mộ của cô Châu. Mồ hôi lạnh toát ra ướt áo, ông Tám tỉnh hẳn rượu vội co giò chạy một mạch về nhà, mặt mày tái mét, nói chẳng ra lời. Hôm sau ông ngã bệnh.

Trường hợp ông Tám không phải là duy nhất. Thím Năm Hoài, rồi cô Hai Lành, thằng Rạch con ông Ba Thớm đầu xóm cũng thấy cô Châu hiển linh. Thằng Rạch kể, chiều hôm đó nó lùa trâu về nhà, lúc ấy trời chưa tối hẳn, đi ngang mộ của Châu, nó thấy cô đứng sẵn tự lúc nào. Lúc đầu nó còn tưởng cô nào ở trong vùng đang hẹn hò với bồ, không dè đến gần nó thấy cô Châu đang cười nhìn nó. Vẫn là chiếc áo bà ba bông tím hoa cà mà ở nhà mặc lúc liệm xác cô, vẫn nụ cười duyên quen thuộc với bà con lối xóm. Cô lấy tay ngoắc. Hồn vía lên mây, thằng Rạch cắm đầu chạy, vừa chạy nó vừa la bài hãi: “ Trời ơi!…Ma…ma…a…”Về đến nhà nó ngã vật ra sùi bọt mép, lên cơn co giật. Báo hại cả xóm gần cả đêm không ngủ với nó. Người lớn vừa kiếm thầy cắt lễ cho thằng Rạch vừa cử mấy tay thanh niên chạy ra ruộng tìm trâu.

>>Hết Phần 1 – c1Hết Phần 1 – c2Hết Phần 2Hết Phần 3.Hết Phần 3.2Hết Phần 4Hết Phần 5Hết Phần 6.1Hết Phần 6.2Hết Phần 7 – c1Hết Phần 7 – c2 – HẾT

Trang: [<] 1, 2, [3]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT