|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
gì, vì từ hôm qua đến giờ đồ đạc e vẫn để trong balo nên cũng không khó để kiểm tra. Chỉ duy nhất có cái laptop của em để trên bàn sáng nay vội đi đến trường nên chỉ vội gấp vào bây giờ như có ai đó mở ra vậy… ”
Ngày 8 tháng 6
“Xin lỗi các bác vì lỡ hẹn kể tiếp câu chuyện của em nhé. Thật sự là căn phòng em đang ở có vấn đề rồi, hiện em đang ở nhờ nhà thằng bạn cùng lớp cấp 3 tạm vài hôm cho đỡ hoang mang rồi về dọn dẹp đồ đạc sang nơi khác luôn, em không thể ở lại cái phòng đó thêm một ngày nào nữa…
Chẳng là đêm hôm qua đang ngồi viết nốt phần dang dở cho các bác, lúc đó cũng khuya rồi, khoảng 2h đêm gì đó. Viết xong đang định tắt máy đi ngủ thì chợt nhớ ra là sáng đi học, lúc đi ngang qua chỗ cầu thang vô tình em nhặt được cái USB 8gb mà vội quá nên đúc luôn vào trong túi quần, hí hửng lấy ra cắm thử vào máy xem có “tư liệu quý” nào không. Laptop vừa báo nhận USB thì bất chợt màn hình vụt chuyển sang màu đen sì khiến cả căn phòng trở nên tối tăm, vẫn còn chút ánh sáng xanh từ nút nguồn nên chắc chắn là máy em chưa bị tắt hẳn. Loay hoay chưa biết làm thế nào thì em để ý màn hình tự nhiên xuất hiện một vài dòng chữ… à không, chính xác nó là những đoạn mã khó hiểu sắp xếp lại thành 2 khổ đều nhau giống như một bài thơ vậy, có vẻ là một dạng mã máy tính nên em chẳng hiểu mô tê gì cả, để ý ở cuối cùng thì có 1 dòng chữ là “poet535″, lại một từ dường như chỉ có dân lập trình máy tính mới hiểu. Đang tính bấm giữ nút nguồn để tắt máy đi khởi động lại thì bỗng chợt em có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Theo phản xạ em quay ngoắt lại đằng sau thì chợt giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy ngoài cửa sổ cạnh nhà tắm lờ mờ xuất hiện một bóng người tóc dài đang từ từ ngẩng lên nhìn mình, em nhận ra đó chính là khuân mặt mà hôm đầu ở đây em đã nhìn thấy lúc ngó ra ngoài cửa sổ, cái bóng đó đang cố với bàn tay dài ngoằng qua cửa sổ vẫy vẫy em, kèm theo đó là một giọng nói không phải của một con người, nó giống như là âm thanh vang vang từ nơi xa thẳm vọng về. “C…út đi!! C…út đi…. “, ai ở trong hoàn cảnh của em hiện tại sẽ hiểu tại sao em không thể nào cựa nổi mình, thân xác em chết đứng, chỉ có thể ú ớ được vài câu trong cổ họng. Em cố gắng hết sức gồng mình để thoát ra khỏi cái tình cảnh ấy, đến khi đã hoàn hồn thì em chạy thật nhanh ra cửa chính, gạt then và mở cửa phi thẳng ra ngoài. Cứ thế chạy thục mạng cho đến khi biết mình đang ở ngoài đường thì em mới dừng lại… Khi đã bình tĩnh em nghĩ chắc đêm nay phải kiếm cái nhà nghỉ nào ngủ tạm rồi, giờ này có cho tiền em cũng không dám quay lại đó nữa. Mà nhớ ra ví tiền em vẫn để ở phòng, thôi kệ, may là em có thằng bạn cấp 3 nghỉ hè xuống nhà bác nó chơi ở đây, mai gọi nó qua vay tiền trả vậy. Nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được nên em bật TV lên rồi ngồi đến sáng hôm sau.
Sáng nay thằng bạn em qua đưa tiền em trả rồi nó rủ về nhà bác nó chơi luôn. Thật sự là đến bây giờ hình ảnh ghê rợn hôm qua vẫn không ngừng tái hiện lại trong đầu em, từ bé đến giờ em chưa bao giờ gặp khuân mặt nào kinh dị như vậy. Lúc đầu tiên gặp khuân mặt ấy em còn nghĩ là ảo giác, nói đúng hơn là em buộc phải nghĩ như vậy cho đỡ sợ, nhưng đến lần thứ hai thì không thể nào nghĩ khác được nữa rồi, chắc chắn căn phòng đó có MA và con ma đó đang cố đuổi em đi. Mặc dù lúc trước em nói rằng không tin chuyện ma quỷ thật đấy, nhưng đó là khi chưa tận mắt chứng kiến, thực là từ hôm qua đến giờ em đã sợ chết khiếp khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó. Em cũng chẳng đủ gan để quay lại đó tìm hiểu xem có điều gì uẩn khúc hay con ma đó muốn nhắn nhủ điều gì giống mọi câu chuyện kinh dị khác được, đơn giản là nó muốn đuổi em đi và em đi cho nó vui vậy.Thấy em đờ đẫn, thằng bạn có hỏi nhưng em không dám nói ra sợ nó không tin mà còn cười em thì nhục. Tí nữa em sẽ quay lại dọn đồ đạc luôn, thằng bạn nó phải đưa anh họ nó đi học nên chắc em phải đi xe ôm về rồi. Thôi có gì em sẽ kể thêm cho các bác sau…”
Chap 2
Hôm nay là ngày 9 tháng 6. Huy đang định gập máy tính xuống và chuẩn bị đi ngủ thì tình cờ bắt gặp chủ đề “[REVIEW"> Nghi ngờ phòng trọ có ma” này trên diễn đàn Voz mà hắn tham gia. “Thời buổi nào rồi mà còn tin vào mấy cái chuyện ma quỷ này nữa, chắc lại thằng ranh con nào chém gió câu view đây mà” – Huy cười thầm khi mới đọc qua mấy đoạn đầu của câu chuyện trên.
Nói ai sợ ma chứ riêng Huy thì không, ngay từ bé hắn đã thuộc dạng “không sợ trời không sợ đất”, chỉ có Huy mới dám nghịch những trò mà không một thằng bé 10 tuổi hay kể cả người lớn nào đủ can đảm để làm. Có lần hắn dám cả gan một mình đi một vòng quanh khu nghĩa địa vào ban đêm khi nghe theo lời thách thức của đám bạn. Tất nhiên hắn bình an vô sự đi ra, bình thản vừa đi vừa huýt sáo trong khi lũ bạn hắn thì phát sốt đứng ngoài chỉ sợ Huy có mệnh hệ gì. Người ta nói vía hắn nặng nên không ma quỷ nào làm gì được, ngay cả ông nội hắn cũng nói vậy vì ông cũng biết xem bói toán.
Nói chung là tới giờ vẫn vậy, Huy chẳng bao giờ tin vào ba cái thứ truyện ma quỷ tào lao lòe người này bao giờ. Theo thói quen, hắn lướt xuống phần bình luận xem có ai cũng không tin chuyện này như hắn để hùa theo không thì bất chợt hắn chú ý đến một đoạn trong bài viết này, “poet535″
Vài tháng trước, trường hắn đang theo học bị một cuộc tấn công mạng nghiêm trọng, hacker đã làm tê liệt hoàn toàn bộ hệ thống máy tính của trường, tất cả máy tính ở các văn phòng trong trường hắn đồng loạt chuyển sang màn hình đen thui, sau đó là vài dòng mã lệnh hiện ra kèm theo cái tên tác giả cuộc tấn công này là poet535. Nghiễm nhiêm một thằng giỏi máy tính có tiếng ở trường như hắn được gọi lên nhờ giúp đỡ giải quyết vấn đề. Nhưng Huy thật sự bó tay với loại virus này, không còn cách nào khác ngoài việc cài đặt lại hệ điều hành cho tất cả máy tính bị lây nhiễm. Sau vài ngày cố gắng truy cập vào một vài diễn đàn chuyên bàn về bảo mật tìm hiểu, hắn biết được tên của loại virus đó là Love Poems, được viết bởi hacker poet535 nổi tiếng trong thế giới ngầm. Hắn bắt đầu tìm hiểu về poet535 nhưng vô ích, không hề có bất cứ thông tin cá nhân nào ngoài biệt danh poet535 của người này. Đã hơn hai tháng trôi qua, hắn bắt đầu nản chí thì bỗng đến hôm nay khi hắn bắt gặp cái tên này một lần nữa. Huy gõ vội cái tên poet535 vào google như một thói quen, theo hắn thì chẳng có công cụ nào giúp truy tìm thông tin trên mạng của một ai đó tốt như google cả. Mặc dù hắn thừa biết các hacker thường che dấu thông tin rất kĩ, ngay cả cảnh sát còn bó tay huống chi là hắn, nhưng hắn cứ thử xem nhỡ đâu tìm được điều gì đó.
Hắn thở dài khi chẳng thể nào tìm thấy điều gì về từ khóa “poet535” đem lại thông tin có ích cho hắn cả, cái tên này dường như chỉ tồn tại trên các diễn đàn bảo mật mà hắn có tham gia. Không vội nản chí, hắn tiếp tục gõ từ khóa “virus”, “Love Poems” và tiếp tục tìm kiếm thì bất ngờ bắt gặp một bài báo có tiêu đề
HÀNG LOẠT NGÂN HÀNG LỚN VIỆT NAM BỊ HACKER TẤN CÔNG
“Rạng sáng ngày 14/5, hàng loạt các hệ thống thanh toán điện tử của các ngân hàng có tầm cỡ ở Việt Nam đã bị nhiễm một loại mã độc làm tê liệt hoàn toàn bộ hệ thông máy chủ. Theo thông tin từ cục phòng chống tội phạm công nghệ cao C50 cho hay, các máy chủ đã dính một loại virus nguy hiểm có tên là Love Poems, loại virus này có khả năng lây nhiễm rất nhanh sang các hệ thống liên quan và làm tê liệt toàn bộ chúng. Hiện tại vẫn chưa rõ mục tiêu của hacker. Các cơ quan chức năng vẫn đang trong quá trình tiến hành điều tra thủ phạm gây nên các vụ tấn công ảnh hưởng rất lớn đến các ngân hàng này. C50 cho biết thêm, rất khó có thể dò tìm được vị trí các cuộc tấn công bởi vì các dải địa chỉ IP thu nhận được trải dài trên khắp khu vực Đông Nam Á, thậm chí còn có một vài IP tại Châu Âu, Châu Mỹ
Hiện tại vẫn chưa có thông kê cụ thể nào về tổn hại của các ngân hàng, chúng tôi sẽ tiếp tục đưa thêm thông tin về vụ việc này”
Đọc xong hắn sững người lại, không ngờ lại có một loại virus nguy hiểm đến vậy, mà cái tên poem535 này đang làm trò khỉ gì vậy, muốn ăn cắp thông tin thẻ tín dụng thì đâu cần làm rùm beng lên, cứ âm thầm lặng lẽ mà lấy, hay chỉ đơn giản là thằng này muốn khoe mẽ. Hắn quay trở lại bài viết của thành viên tuannguyen96 trên diễn đàn Voz xem có thông tin gì mới từ câu chuyện này không. Lạ thật! toàn bộ nội dung bài viết đã bị thay đổi nội dung bằng vài dòng giải thích của người viết
“Xin lỗi các bác, bị các bác ném gạch nhiều quá nên em xin phép được gỡ câu chuyện này xuống, câu chuyện này là do em bịa ra chứ thật sự không có thật đâu ạ. Mong các bác thứ lỗi”
Không ngoài dự đoán của Huy, câu chuyện trên là do thằng nhóc con nào rảnh rỗi bốc phét thôi chứ làm gì trên đời này có ma quỷ, nhưng việc bài viết này có đề cập đến cái tên poet535 là có ý gì? Liệu có phải việc nhặt được chiếc USB là có thật. Không biết từ bao giờ hắn đặc biệt để tâm đến cái tên poet535 này như vậy, nhất là sau khi đọc được bài báo về vụ tấn công của poet535 vào các hệ thông ngân hàng. Huy truy cập vào một diễn đàn về bảo mật có tên HVA mà hắn tham gia, liên hệ với một đàn anh trên
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
