|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
đời tao mày nhắc tới cái gì thì được, cái đó mày tha cho tao – Nó trả lời như trách em vì nhắc lại vụ đó.
– Nhưng tao sợ … – Em bỏ dở câu nói. – Bây giờ mình lại chỗ tiếng động đó xem coi chuyện gì xảy ra cái đã rồi tính sau. – Em không biết quyết định như thế là đúng hay sai, chỉ biết là lúc đấy cái tính tò mò thiên bẩm nó tràn full não rồi.
– Mày đừng làm tao sợ nha Nhựt ! – thằng T nói, giọng run run.
Nói là làm, em bước chầm chậm dò dẫm từng bước theo tiếng động. Theo sau em là bé H, hình như giờ bé cũng hơi sợ rồi. Tay hơi níu lấy áo em. Sau bé H là bé L rồi đến thằng T. Ráng dùng hết chân đạp mấy bụi cây xuống, nếu em đi một mình thì em băng qua luôn không sợ gì cả, đằng này đi có mấy bé đang mặc váy, với cả có mấy cây nó có gai nên vừa mò đường đi vừa dẫm cho mấy bụi cây nó nằm xuống. Em cố gắng vận dụng hết mọi kinh nghiệm từ những lần đi câu trong rừng trong rú. Những đoạn cây không đạp cho nó rạp hẳn được, em phải dậm giữ cành ấy cho bé H dậm lên, em mới rút chân ra, rồi bé H giữ cho bé L dậm lên. Chỉ cần buông ra quá sớm là cả nhành cây gai sẽ vụt lên ở khoảng giữa 2 chân của các bé. Nhìn thấy tội mấy em nó vãi. Toàn tiểu thư mà giờ đi với em phải trèo đèo vượt suối . Mất khá lâu 4 đứa mới đi đến được chỗ cái nhà kho. Một cách cửa sắt sơn trắng kín mít lù lù hiện ra giữa những bụi rậm. Sơn đã hơi ngả qua màu ngà ngà do tác động của thời gian. Mép của cánh cửa đã bị rỉ sét tùm lum. Một cái ổ khóa bự chảng đập vào con mắt của tụi em. Chắc không muốn người khác tò mò đây mà. Tiếng cưa cây cũng bắt đầu dồn dập. Tò mò quá chịu không nổi 4 đưa em mới đưa mắt vào nhìn qua cái khe bé tí giữa 2 cánh cửa. Thằng T bò dưới cùng, bé L, bé H rồi tới em là thằng đứng cao nhất và một cảnh tượng khiến em bị ám ảnh đến bây giờ.
Con mắt, một con mắt đang trừng trừng nhìn em từ phía sau cánh cửa, nó không đỏ ngầu giận dữ, không trắng giã vô hồn, nó chỉ là một đôi mắt trừng trừng nhìn mình từ phía sau cánh cửa sắt lạnh băng kia. Cơ thể em cứng đờ như thể bị hút vào ánh mắt ấy.
Á …. á ….. á …..
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tiếng la thất thanh của 2 bé và cả tiếng aaaa của thằng T nữa làm em giật mình. Quay lại thì 3 đứa đã bắn chạy bỏ em lại 1 mình . Công nhận mấy bé bây giờ quên cả giữ gìn nhan sắc, cứ nhằm mấy bụi gai mà phang hết mã lực, mặt cho cặp đùi nõn nà trắng xinh đang tướm máu vì những bụi gai. Thằng T là thằng chạy đầu đàn
Vâng ! Và em, một thằng không gan góc gì với tính tò mò trời cho đã hại thân mình đến bước đường này. Và cũng không hơn gì bọn nó, bây giờ em cũng nhằm mấy bụi gai mà phang hết mã lực. Cũng may là em mặc quần dài nên chẳng sao cả. Mà có không mặc quần dài cũng đã sao, bây giờ phần hồn nó nát phần tính mẹ rồi. Em chỉ tưởng tượng đang chạy mà có một bàn tay lạnh toát, gầy gộc trơ xương đặt lên vai em thì chỉ có nước bỏ mẹ.
Và thật không ngờ, cái suy nghĩ khốn nạn của em nó thành sự thật, một bàn tay đã đặt lên vai em lúc em không mong muốn nhất ……
Chap 7 : Hoảng loạn.
Em quay lại, hy vọng lúc đấy chưa són, không thì có mà mang nhục. Lạy trời giúp con, đừng là một gương mặt máu me bê bết, con mắt lồi ra cùng với vài chiếc răng nanh chợt hút máu người đối diện, trời ơi cứu con với.
– Tụi bây làm gì mà chạy dữ vậy ?
Phù …. thì ra là ông Hai. Thế mà cứ tưởng.
– Trong cái nhà kho kia có gì ở trỏng vậy ông Hai ? – Em hỏi, nhìn xung quanh thì bọn kia bắn khói mất tích, thấy bóng chứ chả thấy dáng đâu cả
– Thằng này dở người à, trong nhà kho không đựng đồ cũ thì đựng cái gì ở trong đó. – ông Hai đáp giọng tỉnh bơ.
– À, dạ. Thôi xin phép ông con đi lên nhà trên. Mà ông làm gì ở dưới này vậy ? – Em hỏi, hơi lạ vì sự xuất hiện của ông Hai ở dưới này.
– Tao chiều nào chẳng xuống đây đi bộ thư giãn. Tao vốn thích không khí trong lành ở đây, đứa nào mà vào đây đốn mấy cái cây này là tao liều chết với thằng đấy. – ông Hai nói, giọng nghiêm.
– Dạ, thôi con xin phép lên nhà trên nha ông.
– Ừ thôi lên đi, dưỡng sức tối làm chập nữa nghe mậy
Chết em rồi, lần này thì chắc một ngày em uống rượu thay nước . Lót tót bò lên nhà trên chẳng thấy chúng nó đâu . Quái ! mới đó mà phắn đâu lẹ ghê.
À ! Chắc chúng nó lên lầu rồi đây mà. Thôi thì lên lầu luôn vậy – Em nghĩ thầm trong bụng. Cầu thang được làm bằng gỗ, được đánh vẹc-ni bóng loáng. Cầu thang được làm hình xoắn ốc.
Kétttttttt….áááááááá Tiếng cửa phòng vừa vang lên cũng là lúc tiếng la thất thanh của mấy em gái và loáng thoáng đâu là của thằng T vang lên Thì ra 3 đứa nó đang trốn trên này.
– Anh đây mà, ma cỏ gì đâu mà la ghê dữ vậy. – Em nói như phân bua.
– Trời ơi, N ơi là N, mày làm tao hết cả hồn đây này. Mẹ, lên thì nói 1 tiếng, tụi tao đang sợ chết mịa đây này. – Thằng T lên tiếng trách móc em
Bây giờ em mới nhìn lại mấy em gái, đầu tóc thì rối tung rối mù nhìn cũng chẳng khác nào ma sống. Nước mắt, nước mũi tèm lem, mồ hôi mồ kê thì ôi thôi cứ gọi là ướt áo. Giật cái mền che cái giò mấy ẻm em mới giật mình : nó xước chẳng khác nào mấy cái lưới
– Mấy đứa làm gì mà chạy dữ vậy, giờ chân cẳng xước hết rồi nè. – em nói vừa trách móc vừa thấy thương mấy em nó. Mắt còn đỏ vì khóc. – Đi xuống nhà dưới rửa mặt đi rồi anh lấy thuốc xức cho. Thằng T mày cũng đi xuống dưới luôn, đàn ông con trai gì mà nhát quá vậy.
Nói thật với các thím em cũng sợ lắm chứ, nhưng mà bây giờ mình là đàn ông con trai, không cứng được cũng phải ráng tỏ ra cứng cõi để mấy em nó còn có chỗ dựa tinh thần.
– Ờ ờ – thằng T trả lời miễn cưỡng.
– Huhu, em sợ quá anh ơi, hồi nãy là cái gì vậy, em thấy có người đứng trong nhà kho – em H nói, nhìn em giờ tội vl.
– Có gì đâu ? – em trả lời đánh trống lãng.
– Có, em rõ ràng thấy mà. – em L lên tiếng.
– Tao cũng thấy rõ ràng. – Thằng T phụ họa vào, mẹ kiếp, giờ không trấn an mấy em nó thì thôi còn làm hoang mang mấy em nó nữa.
– À, hồi nãy anh có gặp ông Hai, ổng nói trong nhà kho có cất con ma-nơ-canh cũ ở trong đó nên chắc tụi em sợ quá, trông gà hóa cuốc thôi. Thôi không bàn chuyện này nữa. Xuống nhà tắm rửa, anh bôi thuốc cho rồi đi ăn cơm. Nói nữa anh đánh đòn từng đứa bây giờ. – Em lên tiếng, cố gắng làm vơi bớt nỗi sợ của mấy em nó.
Chắc cũng có tác dụng, nghe cũng khá hợp lí đó chứ, cũng may sao lúc đó em nhanh trí nghĩ ra cái cớ này. Mấy em nó cũng hơi ậm ờ nhưng cũng khá tin. Khổ nỗi mấy em nó bắt em và thằng T canh ngoài cửa để mấy em nó tắm.
Chap 8 : Dưỡng thương.
Róc rách …. róc rách …. Tiếng nước chảy trong nhà tắm làm cho em hoảng vãi đạn. Mẹ ơi, cái trí tưởng tượng trời phú được dịp thả ga hết sức. Nam mô …. Amen ….. Gái hại đời con …. Gái hại đời con …. Câu thần chú của riêng em được em niệm với một mật độ dày đặc, liên tục không khác mấy ông sư trong chùa.
– Anh nói gì mà gái gái đó.
Ôi mẹ ơi, nãy giờ nhắm mắt niệm thần chú nên em đếch để ý em H đã đứng cạnh em nãy giờ. Thôi bỏ mẹ rồi. Ơ mà cái đệch, chết mất thôi, em ấy mặc bộ đồ ngủ sếch cmn xì vãi đái ra mấy thím ạ. Cái quần nhỏ xíu, nhỏ hết cỡ, cái áo 2 dây mỏng tang thiếu điều em muốn sặc máu mũi. Bây giờ tới bé L tắm. Em trả nhiệm vụ lại cho thằng T. Không biết tí thằng ông nội này có són tí nào không nữa Lôi trong balô ra chai ôxy già, bịch bông gòn và chai thuốc bột gia truyền được ông nội em cho. Nhìn chân em ấy mà em đau cả lòng mấy thím ạ. Chỉ em ấy ngồi lên ghế xô pha rồi bảo em ấy ngồi ngang qua. Em kê hẳn cả 2 cái giò em ấy lên đùi mình. Từng thao tác một tỉ mỉ : đổ ôxy già ra bông gòn rồi chậm vào vết thương để sát trùng. Hình như em ấy rát thì phải, em nghe em ấy hít hít nhưng hình như không dám hít lớn, chắc sợ em lo. Sát trùng xong thì xức thuốc, biết là thuốc này nó rát nhưng phải ráng chứ biết sao giờ.
– Thuốc này sẽ rát đó nha em, nhưng mà nó mau lành với không để lại thẹo. Chứ hông thôi mai mốt cái chân em nó thẹo đầy luôn ấy. – Em cố gắng hù dọa em nó để em nó chịu sức thuốc.
– Dạ, để em ráng. – Em nó nói giọng nhỏ xíu, ráng căng hết cái lỗ tai mới nghe được. Em nó sợ hay sao ấy, ngồi thẳng dậy, tay hơi siết mạnh vào tay em. Thuốc này là thuốc bột được làm bằng thảo dược, rất tốt cho vết thương, ông nội em được ông bạn là thầy thuốc cho, cất giữ cẩn thận lắm, thấy em đi chơi xa nên mới cho thằng cháu quí hóa.
Rắc từng chỗ thuốc lên da là mỗi lần em ấy càng siết tay mạnh hơn, chắc rát đây mà. Ráng lên em ơi !. Hình như rát quá nên em ấy đã nước mắt lưng tròng. Đổ cả mồ hôi mẹ mồ hôi con mới xức hết được cặp giò của em nó.
Bé L cũng mới vừa tắm xong. Thẩy mấy hủ thuốc kèm theo hướng dẫn nó cách xử dụng để nó tự xử với bé L, không lẽ bồ nó mà bắt em xức dùm à . Quay qua H, thấy em nó đang chùi nước mắt. Tội quá đi thôi
– Đau hả em – Em hỏi câu ngu vl ra.
– Dạ, cũng hơi hơi, mà sao anh đổ mồ hôi quá chừng kìa – bé H vừa nói vừa chậm mồ hôi trên mặt em, xướng vl ra
– Mà tụi em hồi chiều xấu lắm nhé ! Chưa gì cả đám bung chạy bỏ anh một mình, lỡ anh bị ông kẹ bắt cóc anh luôn thì sao – em ra chiều
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
