|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
cho Nam Trúc Du.
Tôi không biết phải dùng cách gì để thể hiện tâm trạng của mình lúc này. Hu hu hu…bà cụ ơi, bà có thể đừng đứng ra giữa đường như vậy đượckhông, nguy hiểm lắm đấy!
“Các người…”
Đám côn đồ hung hãn đuổi theo Nam Trúc Du kinh ngạc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn không biếtphải làm như thế nào.
“Đại ca…”
Đám đàn em lập tức đưa mắt cầu cứu đại ca của mình.
“Các vị, tên đứng đầu kia chính là tên cầm đầu đám côn đồ đấy, mọi người hãy báo thù cho chàng trai này đi!”, một tiếng hét giận dữ vang lên từphía đám đông.
Trong phút chốc, sách báo, truyện tranh, bút chì, cặp sách…các chị, các anh, ….tất cả mọi người đã bắt đầu hành động…
Tiếp theo sau đó là cà chua, trứng gà, trứng vịt, thịt gà, cá tươi, cuabể…của các thím, các bà, các mợ cũng lần lượt lao như bay về phía đámcôn đồ.
“Chúng tôi không phải là côn đồ…Chúng tôi chỉ đến thử sự gan dạ của thằng nhóc kia thôi…”, tên cầm đầu gào lên.
Đáng tiếc là tiếng kêu của hắn chìm vào trong không trung. Rồi sau đó là đất đá, những nắm đấm, cả những cú đá…liên tiếp giáng xuống ngườichúng.
Bộp…bộp…bộp….Cuối cùng, ngay cả những cây gậy trong tay các cụ ông, cụ bà cũng lần lượt giáng xuống.
Tôi cứng đờ người, không nói nổi nửa lời, đứng ngây người nhìn cảnhtượng trước mặt, không biết nên khóc hay nên cười trước “số phận” củađám côn đồ.
“Các anh em, kẻ thù quá mạnh, mọi …”
Kẻ đầu tiên không chịu đựng nổi nữa chính là tên cầm đầu, toàn thân hắnliên tiếp bị tấn công bởi cà chua, trứng gà, sách báo, đất đá, gậygộc…Cuối cùng chịu không nổi, hắn đành gào lên.
“Bốp” một tiếng, tên côn đồ chưa kịp gào đến chữ “người” thì một quả trứng gà bay vèo đến, rơi trúng vào miệng hắn.
“Ư…ư…ư…”
Cổ họng tên cầm đầu bị chặn lại.
“Mau chạy thôi, không diễn kịch được nữa rồi!”, đám côn đồ vừa gào thét vừa chạy tán loạn.
“Ha ha ha…”
Từ đám đông phát ra những trận cười hả hê, thích thú.
“Hú…hú…hú…”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên gấp gáp.
“Mọi người chạy mau!”, lần này cho dù ông trời có không ra lệnh thì đám côn đồ cũng phải bỏ chạy.
Cửa ải thứ ba đã kết thúc với phần thắng thuộc về Nam Trúc Du. Mặc dù thắng lợi này có được là nhờ công của người khác.
“Thế nào, anh đã nói là sẽ giải quyết bọn chúng mà! Tiểu Vũ, anh sẽkhông để cho bất kì kẻ nào làm hại em đâu!”, sau khi đám đông giải tán,Nam Trúc Du mỉm cười nhìn tôi.
Tôi lặng yên không nói, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh.
Chương 10: Mật ngọt và sự lựa chọn của tôi
Vol 1. Nam Trúc Du không phải là bạn trai của tôi
Nếu như nói lần đầu tiên Nam Trúc Du chiến thắng là do gặp may thìlần thứ hai cho thấy vận may của anh ấy rất tốt. Nhưng vấn đề là ở chiến thắng lần thứ ba…
Điều này cho thấy cái gì?
Sự chiến thắng của Nam Trúc Du không phải là may mắn, mà là nhờ thực lực.
Trong phòng khách của nhà họ Lâm, bố tôi mặc một bộ đồ màu đen, đangngồi khoanh chân trước mặt tôi và Nam Trúc Du, khuôn mặt cực kì nghiêmtúc khiến cho cả tôi và Nam Trúc Du cũng trở nên căng thẳng theo. Chúngtôi yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, ngồi im chờ bố lên tiếng.
“Bây giờ, ta tuyến bố…”, một lúc lâu sau, bố tôi mới chịu lên tiếng,chỉ có điều những từ mà bố dùng, cộng thêm cả giọng điệu trịnh trọng,chậm rãi khiến cho tôi suýt bổ nhào xuống đất.
Sự mở đầu này sao mà giống như các lãnh đạo đang phát biểu vậy nhỉ?
“Ta tuyên bố…”, mắt liếc xem phản ứng của tôi, sau đó bố lại làm ravẻ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Nam Trúc Du chính thức trở thành bạn traihợp pháp, công khai của Lâm Xuân Vũ! Hai người có thể chính thức đínhhôn vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của Lâm Xuân Vũ!”
Trước mắt lớn bé trong nhà họ Lâm, bố tôi hùng hồn tuyên bố.
Hai người có thể chính thức đính hôn vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của Lâm Xuân Vũ!
“Cái gì?”, tôi đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, hét lên, “Bố à, bố đang đùa đấy à?”
“Nhóc con, con thấy bố có giống như đang nói đùa không hả?”, bố trợn mắt nạt tôi, “Con tưởng bố rảnh rỗi bày trò lắm trò như vậy để làm gì,chẳng phải là để giúp con xác định xem thằng nhóc này có đáng tin cậyhay không à? Nếu như đã vượt qua được ba cửa ải rồi, đương nhiên bố đành phải công nhận thôi!”
“Nhưng mà, nhưng mà…”, nhưng mà Nam Trúc Du đâu có phải là bạn traichính thức của tôi, tôi và anh ấy sao có thể kết hôn được chứ? Nhìn ánhmắt hào hứng của bố và nụ cười ấm áp như mùa xuân của Nam Trúc Du, những điều muốn nói như nghẹn lại trong cổ họng tôi, có cố gắng thế nào cũngkhông thể nói ra thành lời được.
Híc…tôi sợ bố nghe xong câu này sẽ rơi vào trạng thái hụt hẫng, dẫnđến rối loạn tâm trạng. Tôi càng sợ hơn nếu như sau khi nghe được câunày, nụ cười trên môi Nam Trúc Du sẽ biến mất.
Tôi để tâm đến tâm trạng của anh, thích được nhìn thấy nụ cười củaanh, không muốn nhìn thấy bộ dạng hụt hẫng của anh. Trong những ngày bên nhau, Nam Trúc Du đã trở thành một người bạn cực kì quan trọng đối vớitôi.
“Bố …”, tôi chớp chớp mắt, định cố gắng nói ra một lí do nào đó để bố hủy bỏ quyết định “đính hôn”, “Con và Nam Trúc Du vẫn còn nhỏ, 16 tuổiđã đính hôn có phải là sớm quá không? Hơn nữa tình cảm của bọn con cũngđã đến mức đó đâu, ai biết được có khi ngày mai lại cãi nhau, lại chiatay cũng nên!”
“Chia tay?”, bố tôi kinh ngạc thốt lên, hình như bố đã quên sự thực rằng những người yêu nhau cũng có thể sẽ chia tay nhau.
“Không được, không được, khó khăn lắm nó mới vượt qua được ba cửa ảiđể trở thành con rể của ta, làm sao có thể để cho con vịt béo mập trongtay ta bay mất được!”, ngây người hồi lâu, bố nói, “Con nghe cho kĩ đây, kể từ ngày hôm nay, con và Nam Trúc Du phải tận dụng mọi thời gian vàcơ hội để hẹn hò, cố gắng mà bồi dưỡng tình cảm!”
“Hả?”, tôi há hốc mồm, “Bố ơi, như vậy mà được à?”
“Chẳng phải người ta nói tình cảm có thể vun đắp được sao? Chỉ cần haiđứa ở bên cạnh nhau nhiều một chút thì tình cảm giữa hai con sẽ càngthêm gắn bó, vững bền, từ từ sẽ cảm thấy không thể sống thiếu nhauđược!”, bố nói.
Không thể sống thiếu nhau được? Hài, thật ngại quá, đã làm bố phảithất vọng rồi! Bởi vì Nam Trúc Du đâu có phải mẫu con trai mà con thích? Hơn nữa làm sao mà con có thể thích anh ấy đến mức không thể sống thiếu anh ấy cơ chứ? Nhưng nếu như đối tượng là hội trưởng Mậu Nhất thì có lẽ là được.
“Nói được thì phải làm được! Mau mau, hai đứa lập tức đi chơi vớinhau đi!”, bố tôi đột nhiên đứng dậy, kéo tay tôi và Trúc Du lôi ra tậncửa, “Nhớ kĩ, kể từ nay, con và cậu ta phải thường xuyên hẹn hò, ít nhất là 3 tiếng đồng hồ! Nếu không, Lâm Xuân Vũ à, bố sẽ trừ tiền tiêu vặtcủa con, đồng thời phạt con mỗi ngày phải đứng tấn 3 tiếng đồng hồ”
Cái gì? Trừ tiền tiêu vặt, lại còn phạt đứng tấn 3 tiếng ư? Nói như vậy có khác gì bảo tôi đừng sống nữa?
Ông bố độc ác!
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy rõ hai chữ “ác quỷ” in trên trán bố.
“Bây giờ là 5 giờ rưỡi chiều! Cố lên nhé! Kế hoạch hẹn hò mỗi ngàytrên 3 tiếng đồng hồ bắt đầu thực hiện từ ngày hôm nay, vì vậy các conhãy cố gắng!”, bố tôi hào hứng nói, nói dứt lời liền quay người đi vàotrong.
Bây giờ phải làm thế nào? Ngoài việc làm theo ý của bố tôi còn biếtlàm thế nào được đây? Tôi không muốn mỗi ngày phải đứng tấn ngần ấy thời gian đâu, mệt chết mất!
Vì thế kể từ trưa nay, dưới sự giám sát của bố tôi, tôi và Nam TrúcDu phải hẹn hò ít nhất 3 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Cũng bởi vì hai bên cónhiều thời gian ở bên nhau hơn nên chúng tôi cũng hiểu nhau nhiều hơn.
Cuối cùng tôi cũng biết được biệt danh “đôi mắt quyến rũ” của NamTrúc Du từ đâu mà có. Với một người liên tục làm việc không ngừng mỗiđêm, đến ban ngày tự nhiên sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng đối với Nam Trúc Du, những điều khó hiểu xung quanh anh ngày càng tăng lên.
Tôi thật sự không hiểu nổi, sao cả ngày làm việc mệt mỏi như vậy mà anhấy vẫn có thể mỉm cười tươi tắn đến thế? Tại sao anh ấy có thể dễ dàngcảm thấy hài lòng và hạnh phúc đến như vậy? Tại sao có thể sống một cách tích cực và lạc quan đến thế?
Cuối tuần, theo như “mệnh lệnh” bổ sung của bố, chúng tôi bắt buộc phảihẹn hò trên sáu tiếng. Mặc dù xót xa Nam Trúc Du vì hẹn hò mà không cóthời gian nghỉ ngơi nhưng nếu không làm theo lời của bố, chỉ e mọichuyện sẽ càng trở nên phức tạp! Thế là nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định lựa chọn phương pháp hẹn hò trong rạp chiếu phim. Có như vậy Nam TrúcDu mới có thể vừa nghỉ, vừa ngủ trong rạp chiếu phim. Ha ha…đúng là nhất cử lưỡng tiện!
Thế là sáng hôm nay, như đã hẹn, tôi ngồi đợi Nam Trúc Du ở nhà. Bởivì anh ấy kiên quyết bảo tôi hãy đợi ở nhà, anh ấy sẽ đến đón tôi. Mặcdù tôi biết thừa cái mà anh ấy gọi là “đón” cuối cùng cũng chỉ là haiđứa cùng đi bộ, nhưng mà không sao, thực ra đi bộ đến rạp chiếu phimcũng là một lựa chọn không tồi!
Mới nghĩ đến việc hai đứa sát vai nhau đi đến rạp chiếu phim, trong lòng tôi đã cảm thấy thật ấm áp!
“Kính cong…”, tiếng chuông cửa vang lên.
Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Tôi vui mừng chạy như bay ra ngoài c
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
