|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
bún quen thuộc , ý định hôm nay sẽ quất 2 tô để an ủi tâm hồn nhưng vừa ăn dở thì có 2 anh chị ở cuối quán đang đút mớm cho nhau nhiệt tình đến nỗi các cô nuôi dạy trẻ cũng phải phát khóc vì ghen tị. Nàng khẽ khàng nhẹ nhàng há mồm ra , chàng nhẹ nhàng đưa đũa bún bò vào , nhưng cọng bánh dài quá thế là anh nghiêng đầu cắn bớt cọng bún , hút vào cái “ọt” tiện thể ghé ngang hun má chị cái “chụt”…Giời ạ , cứ nhìn thấy cái cảnh mùi mẫn lẫn mùi mắm ẩy đủng đỉnh trước mũi mà miệng em nuốt bún , mắt em nuốt nước mắt.
Chap 4 Thay đổi
Thời gian vẫn không ngừng trôi , em thì càng ngày càng đẹp trai và thông minh hơn. Cuộc đời học sinh lớp 9 của em vẫn cứ trôi qua nhẹ nhàng…Đến một ngày , mặt trời vẫn đang mọc hướng Đông , gió vẫn thổi từ hướng Nam đột nhiên có dăm ba chiếc xích lô lấn tuyến phóng ào ào trước con đường em đang đi. Cắp sách tới trường, bao cô gái nhìn em với con mắt trầm trộ ngưỡng mộ, là một người lịch sự, em khẽ gật đầu, nhoẻn miệng cười nhẹ trông lạnh lùng quyến rũ nhưng chứa bao nổi khinh bỉ, oán hận.
Từ cái ngày mà em bị Linh đùa giỡn với tình cảm chân thành của mình , đâm ra em thù ghét phụ nữ , đã bao nhiêu cặp mắt rươm rướm nước mắt trước sự lạnh lùng đầy quyến rũ của em nhưng có mấy ai hiểu được nổi hận, niềm đau trong trái tim lạnh giá của thằng Bun này ?
Dĩ nhiên các chàng trai ngu si đến mức ưu tú khác phải ghen tức và luôn tìm cách kiếm chuyện với em. Vào tiết học đầu giờ, một con mẹ từ ngoài thướt tha bước vào, lớp tôi gọi là cô giáo, em gọi là mụ già, hiệu trưởng gọi là cô Tâm và ông xe ôm gọi là người đẹp. Theo sau đó là một cô gái khá xinh có gương mặt ngại ngùng. Ngay giây phút này em chợt nhận ra đó là con Linh mà hồi lớp 6 em đã tỏ tình , nhưng sao nó lại vào lớp này nó ở lớp chuyên cơ mà. Đang mãi nghĩ thì ngón tay của mụ già đã chỉ ngay về phía em và kêu nó ngồi xuống sau lưng em. Lấy lại bình tĩnh, em đáp trả con mụ già với một giọng điệu quen thuộc :
“Cô ơi em to con thế này sao bạn ấy nhìn thấy bảng được “.
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên :
“Thưa cô không sao , em thấy rõ bảng ạ “
Vừa nói xong rồi đi vào chỗ bàn sau lưng em , lặng lẻ bước đi như cái thời xưa ấy em ngước nhìn Linh bằng nửa con mắt lạnh lùng và khát máu.
Mặc dù tính tình em bây giờ điềm tĩnh hơn xưa rồi nhưng cả đêm em cũng không khỏi bàng hoàng và ngỡ ngàng trước sự thay đổi quá đột ngột. Đêm về bật nick chat lên hỏi vài thằng bạn thì biết được là do thành tích học tập bên lớp chuyên giảm sút nên Linh bị chuyển qua lớp thường , đọc xong lòng em cười hả hê vì biết chắc là do ăn chơi đú đỡn nên không lo học đây mà. Chat xong em luớt web coi sếch và quay tay như bao bạn trai cùng trang lứa khác , nhưng mắt vừa xem tay vừa quay đầu thì vẫn nghĩ về Linh , người mà đùa giỡn với trái tim em 3 năm trước giờ phải ngồi phía sau lưng em suốt cả ngày thì bổng dưng nó teo lại , phải quay đến gãy cổ tay mới xong.
Vào tới lớp , nhìn xung quanh nó vẫn chưa đến , em đặt mông vào chỗ ngồi từ từ gác tay mơ mộng về nước Mỹ. Thì có 1 giọng bô bô cái mồm :
“Tình cũ không rủ cũng đến”
Đó là Vy đây là 1 con trong số đám con gái còn học với tôi từ lớp 6 đến giờ , em trả lời lịch sự :
“Cút mẹ mày đi , tao đéo quan tâm”
Tự nhiên nó đáp trả vào mặt em những lời cay độc vì không được lành mạnh lắm nên em cũng không dám viết lên đây.
Thật là phiền phức , ngoài cái chuyện hay đi tọc mạch cái chuyện của người khác thì bọn con gái lớp em chả quan tâm đến việc gì cả , thật là ngu dốt phải chi chúng nó cố gắng học hành để thông minh như em có hơn không. Chợt tim em dường như loạn nhịp khi vừa nhìn ra cửa , con nhỏ vừa vào đấy sẽ ngồi sau lưng em thật là bất cập, em tỏ vẻ không quan tâm , đặt gương mặt lạnh lùng che dấu sự thẹn thùng và bảo vệ cái tự trọng của em.
Linh bước tối chỗ em mặt có vẻ ngượng ngùng vì thấy nạn nhân mà mình hại mấy năm trước nay quá đẹp trai và lịch sự Linh ngồi xuống, lấy quyển sách rồi đọc. Em liếc qua nhìn tựa sách và không khỏi ngạc nhiên, mém phá lên cười. Quyển sách tên “Xin lỗi ! Em chỉ là con đĩ”. Em cố gắng quay mặt đi, không cho người khác thấy vẻ mặt cười không xong khóc không nổi của em.
Chợt có cảm giác nhói đau từ lưng. Nó đánh em ! thực thi chiến thuật “Bơ” để lấy một tí thời gian suy nghĩ về những câu hỏi, tình huống mà nó có thể hỏi em.
“E…:”
Đây là lần thứ hai , vừa thực thi chiến thuật “Bơ” đầu óc em vừa suy nghĩ với tốc độ chóng mặt.
“Bun” kèm theo phát đánh vào lưng thứ hai
Thời khắc đã điểm , trong đầu em hiện ra 101 câu hỏi , tình huống và nước đi của em , em quay mặt lại tỏ ra vẻ bất ngờ như vừa đu dây điện xuống.
“Sao”
“Nếu bun không thích thì mình xin cô đổi chỗ cũng được…”
Phập ! một mũi tên vô hình đâm trúng vào trái tim em , em hoàn toàn không hề nghĩ ra trường hợp này , đang định “uh” một tiếng thì miệng lại phát ra :
“không sao , ngồi đây cũng được “
Công nhận là em có một đầu óc thật sắt bén, suy nghĩ tới mọi trường hợp. Nhưng đây không phải là câu nói mà em định nói ra thì cái chuông khốn nạn reo làm mất con mẹ cả hứng. Nhưng sâu thẳm trong trái tim một người con trai lạnh lùng của em, có tí thất vọng.
Chap 5 : Chủ Nhật
Hôm nay là chủ nhật , đang trong cơn say giấc mộng thì đột nhiên bị mẹ gọi xách cái mông kêu đi siêu thị dùm mẹ. Em là 1 thằng con có hiếu mà , dù là lòng ấm ức gào thét nhưng em cũng đặt lên mặt một nụ cười trìu mến đồng ý để vui lòng mẹ.
Nhà em cách siêu thị khoảng 5km , chưa đủ tuổi đi xe máy lại lười vác xe đạp ra đi nên lựa chọn sáng suốt , văn minh hợp thời trang nhất là đi xe buýt. Chỉ tốn có 3000- 4000 đồng , khỏi cần chen chúc vào rạp , mà tha hồ xem vô số tiết mục “văn nghệ quần chúng” hay đáo để. Đang chạy ngon bánh thì có 1 chị bụng to vuợt mặt lên xe thì hết chỗ ngồi , cứ tưởng sẽ được anh nào đó tốt bụng đứng dậy nhường ghế cho chị , thì trên xe anh nào anh nấy tự nhiên bị khuyết tật hết : mắt không mù thì tai cũng điếc và mồm thì câm như thóc để khỏi nhường ghế cho “đối tượng chính sách “! Anh vờ làm “người suy tưởng” , chống cằm suy tư nhìn xuống dép mình , như đang đặt câu hỏi “Tồn tại hay không tồn tại ?” về bãi phân chó dưới dép. Anh nọ lờ đờ nhìn đâu đó ngoài cửa xe cứ như rặn thơ tình. Thế là chị bầu đành phải đứng đu dây , lắc lư qua lại như buồng chuối. Thấy cảnh bất bình một con người đẹp trai hào hoa và lịch sự , liền đứng phắt dậy nhường ngay ghế cho chị bầu dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mấy thằng bất lịch sự kia. Dĩ nhiên kèm theo cho lũ ấy cái nhìn bằng nửa con mắt và khát máu !
Bước xuống xe , ngẩng mặt lên thì thấy ông mặt trời tỏa một luồn sáng an lành và nóng vê cê lờ lên đầu. Vội bước vào siêu thị móc tay vào quần lấy tờ giấy các món mẹ đã ghi ra thì
“Bunnnn”
Một âm thanh đi xuyên lỗ tai nhạy bén của em , âm thanh tuy nhỏ nhưng có vẻ gần. Có khả năng là người quen biết đang gọi , đi được 1 lúc thì quay lại. Địt ! Con khốn ngồi sau lưng tôi , nó ám em từ bao giờ thế này. Trông nó có vẻ mệt, mồm thở hổn hển như những bố vừa lần đầu tập tạ, em biết là nó chạy theo em, nó muốn gì chứ nhỉ ? Kệ mẹ , với 1 người lịch sự thì việc đầu tiên em rút khăn giấy trong túi đề phòng đau bụng khi ở ngoài đường đưa cho nó lau mồ hôi kinh tởm và bốc mùi trộn lẫn với mùi gái mới lớn
“Bun phải không ? ”
“Ừ bạn “
“Ủa Bun đang đi siêu thị à”
Bàng hoàng trước sự ngu dốt vượt mức quy định của nhỏ nhưng em lại lấy lại sự điềm tĩnh vốn có trong con người của mình và lại “ừ” thêm 1 phát.
– “Con trai tuổi này mà đi chợ cũng giỏi qua ha ?”
“Không mình vào để chơi điện tử thôi “
“Ơ Linh cũng đang đi chơi luôn nè , đi chơi chung nhé ?”
Em nở một nụ cười trìu mến, nhẹ nhàng, ấm áp mà quyến rũ của em và bảo.
“Không”
Nhỏ nhìn hơi thất vọng và quay ngược lại hỏi :
“Sao thế , nãy nói là đi chơi mà “
Em có tí ức chế, đã bảo không rồi cứ thích cù nhây là thế quái nào ?
– “Giờ thì đổi ý đi mua đồ rồi ”
Tới đây là chắc chắn nhỏ sẽ bỏ cuộc và xách cái mông đi chổ khác.
– “Mua gì ? mua gì ? Bạn bè với nhau cả nói đi Linh phụ cho!”
“Không cần”
Quay lưng một cách lạnh lùng nhưng nhã nhặn như phong thái thường ngày của em, trả cho nhỏ một nửa con mắt khát máu và lê bước đi. Cơ mà thế cũng chưa thoát, nhỏ cứ bám theo tôi hỏi tới. Em chưa bao giờ gặp một dạng con gái không có một tí tự trọng như này, “tay quay mãi cũng bắn” đành chấp nhận cho nó đi chung. Mua xong đồ nó liền ghi số điện thoại vào tờ giấy dúi vào tay em rồi biến khỏi mắt em , em đứng yên nhìn cái bóng thướt tha chạy khỏi tầm tay em, mắt em
rưng rưng có vẻ như muốn khóc, tim em thất vọng và hối hận…Sao hôm nay mẹ lại sai đi siêu thị thế này !! Em hối hận !
Chap 6 : Ám Ảnh
Sáng thứ hai , hôm nay là ngày chào cờ phải đi sớm hơn mọi ngày trong tuần. Mua xong gói xôi vừa đi đến trường vừa ngước đôi mắt xanh đượm buồn màu hột é nhìn lên, miệng buông thõng một câu đầy tính hiền triết “trời này mà không mưa thì…thôi”.
Bước vào lớp thì đã nhìn thấy nhỏ Linh ngồi từ sớm rồi. Kệ ! đặt mông xuống ghế em móc bịch xôi ra nhóp nhép, về cơ bản ăn xôi
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
