watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến".
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 16:14 - 27/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5646 Lượt

ba phân chiều cao, tôi lại càng phải nỗ lực gấp ba lần người khác, mới có thể khỏa lấp được chênh lệch đó được.
Từ từ lấp đầy, không vội không vội…tôi thầm nghĩ.

Dạo gần đây tôi đồng thời viết hai câu chuyện và đề cương cho hai kịch bản điện ảnh, đợi tờ giấy gọi nhập ngũ của Bộ Quốc phòng. Mỗi tháng động đến “Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào” và những lúc bàn tay được múa may trên bàn phím chính là thời khắc mà tôi mong chờ nhất.
Mỗi một giai đoạn tình yêu đều là cuộc sống, còn tôi thì vẫn nhờ vào khả năng ghi nhớ

không ngừng không ngừng những mẩu ký ức, làm tươi mới lại những ký ức xa xôi, gõ lại thành văn tự, như thể tôi được sống lại lần nữa trong quá vãng xanh non đó.
Tuần trước sửa sang nhà cũ, mẹ tôi lục ra hai cái hòm từ trong hố đen bí ẩn đưa cho tôi.
Hai cái hòm một to một nhỏ. Hòm to đựng những lá thư mà năm xưa Thẩm Giai Nghi và Lý Tiểu Hoa viết cho tôi, và một vài thứ quà nhỏ khác như quyển Tĩnh Tư Ngữ của sư Chứng Nghiêm.
Từng bức từng bức thư, mang đến mùi vị thân thương của ngày xưa, làm tôi thấy mình thật hạnh phúc vì từng được trải qua thời đại mà “đến email mặt mũi thế nào cũng không biết”. Thế giới được dựng nên bởi từng câu từng chữ trên trang giấy đó, cùng với mấy bức họa cún con mèo con điểm xuyết, không có sự lạnh lẽo trăm bản như một của Microsoft Window, không có kiểu emoticon đâu đâu cũng có, trang thư vụng về chứa đựng ý nghĩa ngập tràn, tất cả đều là những gì tinh túy nhất mà con tim ngập ngừng đưa ra.
Nhưng tôi còn chưa kịp tỉ mỉ nhớ ra tất cả thì đã bị đống ảnh phân loại lung tung trong chiếc hòm nhỏ lôi cuốn.
Bức ảnh cả lớp chụp ảnh làm dáng trông đến là ngố, vẻ mặt khi đứng cạnh Thẩm Giai Nghi làm bộ làm tịch làm tôi phì cười không ngớt. Tôi thì rất lười biếng, đống ảnh ngày xưa này chắc chẳng bao giờ tôi đem nó scan để số hóa thành tài liệu lưu trữ được, nhưng đúng là nên tìm một khoảng thời gian nào đó, dành một phần tâm trí mà đem hết đống ảnh này trải lên mặt bàn cho tất cả mọi người nhìn lại cái vẻ thộn thộn ngày ấy, xem có thể nào hâm nóng lại tuổi thanh xuân, bổ chẻ xào xáo lại một lần.
Tôi ngồi tại Starbuck tay đánh bàn phím, gõ những dòng này, quên cả bữa tối. Trời đã chớm vào đông, những vị khách trong quán café cũng bắt đầu đeo những đôi găng tay mỏng, bên ngoài cửa sổ, những đôi tình nhân cũng bắt đầu nắm chặt tay nhau, cùng xỏ vào một túi áo, dùng chung một đôi găng tay.
Giống y như những năm tháng ấy vậy.
Mùa thu đi qua rồi, không khí có chút se lạnh nhưng vẫn chưa kết thành mùa đông.
Một đêm nọ tại đại học Giao thông, người đưa tin của tôi Diệp Ân Tuyên lại mang đến cho tôi một cơ hội.
“Trường Nông nghiệp Gia Nghĩa của tớ tuần tới kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp tớ có một gian bán đồ ăn, cậu cùng Giai Nghi đến đây chơi đi, bạn của tớ sẽ lái xe đưa đi, hội trại xong thì tớ sẽ nhờ mấy cậu ấy đưa chúng ta ra ngoài chơi!” Diệp Ân Tuyên nói bên kia đầu dây điện thoại.
“Đi đông thế còn gọi gì là hẹn hò nữa?” Tôi nghi ngờ.
“Này, cậu thì dám hẹn hò một mình với Thẩm Giai Nghi chắc?” Diệp Ân Tuyên nói to.
“Ừ thì không dám. Vậy thì chúng mình đi chơi ở đâu?” Tôi gãi đầu. Đúng là không tài nào tưởng tượng ra được tôi và Thẩm Giai Nghi hai người cùng đi chơi thì sẽ ra làm sao, tôi lo sợ mình sẽ luống cuống như gà mắc tóc.
“Tới Gia Nghĩa, đương nhiên là đi đến núi A Lí xem mặt trời mọc rồi!” Diệp Ân Tuyên tự tin nói. “Mình lên kế hoạch ổn thỏa hết rồi, buổi tối bọn mình không phải ngủ cho đến tít đêm đâu, đi xem hai bộ phim, xem xong phim thì lên xe đi thẳng tới núi A Lí, ngồi xe điện lên đỉnh núi.”
Nghe cũng có vẻ không tồi.
“Vậy, nếu mình muốn thổ lộ tình cảm, liệu cơ hội là bao nhiêu?” Tôi không kiềm chế được buột miệng hỏi.
“Thẩm Giai Nghi chẳng phải sớm biết cậu thích cô ấy rồi sao?” Diệp Ân Tuyên giọng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nếu bây giờ Thẩm Giai Nghi còn không biết cậu thích cô ấy, đó mới gọi là chẳng ra làm sao cả!”
“Ồ…vậy mình sửa lại định nghĩa lời thổ lộ của mình một chút,nếu ngày đó mình hỏi Thẩm Giai Nghi có muốn trở thành bạn gái của mình không, có đến chín phần chắc thắng không?”Tôi ngồi trên mặt đất, tay lật qua lật lại quyển lịch.
“Hừm! Câu này thì đừng đi hỏi mình, có thành công hay không bản thân cậu là người biết rõ nhất!” Diệp Ân Tuyên nói.
“Được rồi, vậy mình tự xem xét vậy. À mà đúng rồi, cậu có phải là điệp viên hai mang không vậy?”
“Là sao cơ?”
“Cậu có phải cũng nói với Thẩm Giai Nghi, mình có thể sẽ thừa cơ thổ lộ tình cảm với cô ấy không?” Tôi cẩn thận thăm dò.
“Đừng có mà lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử nhá!” Diệp Ân Tuyên lẩm bẩm, gác ống nghe điện thoại.
“…”
Đối với tôi, việc thổ lộ tình cảm mà chỉ quan tâm đến chuyện thành bại thì quá tầm thường rồi, bởi một nhẽ “nếu thành công rồi, sẽ không có lần thổ lộ tình cảm thứ hai đâu”. Thổ lộ tình cảm đương nhiên cần thành công, vì vậy chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi. Bởi vì chỉ có một cơ hội duy nhất, đương nhiên phải nghĩ ra cách thổ lộ nào đó thật lung linh tuyệt đẹp, cả đời này cũng không thể nào quên.
Nghiêm túc mà nói thì phương thức bày tỏ tình cảm của tôi, khác xa hoàn toàn với trăm nghìn chiến thuật bày tỏ tình cảm của người ta, nói đơn giản, đó chính là thổ lộ trước đám đông, khuếch trương thanh thế. Gia Nghĩa không phải là địa bàn của tôi, tìm không ra đồng bọn để làm đám đông cả, lại đào không ra thuận lợi phong thủy tự nhiên để mà lợi dụng. Núi A Lí không phải là núi Bát Quái, tôi không thông thuộc núi Bát Quái một chút nào.
“Vậy thì đành tùy cơ hành sự sao?” Tôi khổ não.
Một tuần sau, tôi cùng Thẩm Giai Nghi hẹn nhau từ sáng sớm trước cửa ga xe lửa Chương Hóa, mua đồ ăn sáng, đón tàu Tự Cường đi Chương Hóa.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu không tính những buổi tối cùng học bài trên lớp thì đây là lần đầu tiên tôi và Thẩm Giai Nghi chỉ hai người đi cùng nhau thế này, làm cho tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng, không thể nào cùng cậu ấy nói chuyện thoải mái như mọi khi được, chỉ biết giả lả cười cười nói nói. Còn Thẩm Giai Nghi hiển nhiên cũng không biết làm thế nào cả, cũng cố gắng tìm vài câu chuyện tầm phào nói với tôi.
“Trông cậu như bị thiếu ngủ ấy.”
“Cậu trông cũng như vậy còn gì.”
“Có muốn ăn bánh nhân thịt tớ đang cầm không, xin đi rồi mình cho ăn.”
“Không thèm, mình ăn no rồi.”
Đại loại là mấy câu đối thoại như vậy, làm tôi bắt đầu miên man trầm tư suy nghĩ xem chuyến đi đến Gia Nghĩa hôm nay liệu có biến thành thảm họa không.
Nếu chuyến đi đến Gia Nghĩa lần này thất bại, nói không chừng tôi sẽ tự suy nghĩ kiểm điểm bản thân xem rốt cục việc trở thành người yêu của Thẩm Giai Nghi “có hợp hay không”, hay chỉ hợp trở thành bạn bè thôi, quả thực đây là một vấn đề vô cùng thực tế.
Tôi cũng quên mất là hai đứa ngốc chúng tôi ai ngủ trước, chỉ biết là trước khi đến Gia Nghĩa một trạm, hai đứa cùng trong bộ dạng tỉnh giấc sau một giấc mơ dài.
Diệp Ân Tuyên đứng chờ tôi tại ga tàu, thấy bộ dạng của chúng tôi, không nén nổi thất vọng, lắc lắc đầu, trong lòng có vẻ xem thường tôi vì đã lãng phí vô ích cơ hội bày tỏ lòng mình trong quãng thời gian hai người trên tàu đó.
Sau khi đến hội trại kỷ niệm trường tại trường Nông nghiệp Gia Nghĩa, tôi và Thẩm Giai Nghi vẫn không thể nào lấy lại không khí thoải mái tự tại bình thường được, hai người chầm chậm lướt qua mỗi gian hàng, đi qua hết gian này đến gian kia nghiên cứu món ăn của từng gian.
Khi những chủ đề nói chuyện dần đi vào bế tắc, tôi càng lúc càng cảm thấy căng thẳng, những ý nghĩ này nọ trong đầu dần dần lắng lại, cuối cùng làm rối loạn những suy nghĩ thường ngày của tôi.
Muốn nổ tung lắm rồi.
“Thẩm Giai Nghi, cậu nghĩ gì về việc mình thích cậu?” Tôi bắt đầu cất tiếng, miệng bất ngờ buột ra câu nói ngốc nghếch này.
“…..” Thẩm Giai Nghi dừng bước, nhìn tôi có vài phần ngạc nhiên.
“Cảm thấy thế nào?” Tôi cười cười, có phần không biết làm thế nào để hiểu được thái độ khuôn mặt của cô ấy.
“Trời ạ, cậu rốt cục muốn nói gì vậy?” Mặt Thẩm Giai Nghi có vẻ cổ quái.
“Không phải là mình muốn nói gì, mà là mình muốn nghe cậu nói cơ.” Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên.
Khuôn mặt Thẩm Giai Nghi xuất hiện một nụ cười khó hiểu, bắt đầu trầm tư suy nghĩ, dường như không thể nào trả lời tôi ngay tức khắc được.
Đứng trước quầy bán kem, tôi mua hai cây kem ốc quế, đưa Thẩm Giai Nghi một. Tôi thầm đưa ra lời thề trong lòng rằng, nếu có lần sau hai người đi dạo mua kem, nhất định chỉ mua một thôi.
“Mình sợ rằng Thẩm Giai Nghi mà cậu thích không phải đúng con người mình.” Thẩm Giai Nghi chầm chậm nói, vừa ăn kem.
“Nghĩa là sao?” Tôi bật cười. Đây như là câu đối thoại lấy từ truyện tranh ra đó sao?
“Kha Cảnh Đằng, cậu có thật sự thích mình không?” Thẩm Giai Nghi ngồi bên cạnh vườn hoa, tôi cũng ngồi xuống.
“Thích, rất thích.” Tôi cố ý nói thật nhanh và rành rọt, chỉ sợ nói chậm một chút thì bao nhiêu khí huyết trong lòng lại vụt tắt.
“Mình luôn cảm thấy cậu nghĩ bao điều tốt đẹp về mình, mình thực ra không tốt đẹp giống như cậu hình dung đâu, cũng không giống như cậu tưởng tượng, cậu thích mình

Trang: [<] 1, 26, 27, [28]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT