![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
Cho dù Minh lạnh lùng như thế nào đi chăng nữa…Minh cũng chưa 1 lần nào đối xử với bạn bè như vậy,huống chi là với học sinh mới đến…
Nó nhìn Charlie tò mò
Charlie cũng ngừng tay,nhìn nó. Ngạc nhiên 1 thoáng…rồi mỉm cười
_Làm gì nhìn tui dữ zậy,cô bé xấu xí?
_Xí. Có lộn hông? Ai thèm nhìn ông.
Nó quay phắt mặt đi. Charlie nhìn nó…lại cười. Nó bắt gặp nụ cười của tên khỉ vàng,đỏ mặt
_Người đâu cười quài.Cười như con đười ươi í.
Charlie ko nói j nữa.Nụ cười trên môi tắt hẳn.Nó chột dạ…ko biết tên khỉ vàng có tự ái vì lời nói vô tâm vừa rồi của mình ko…
Charlie trả lại Minh cây bút chì. Ko ngần ngại, vừa cầm lấy cây bút,Minh ném thẳng ra ngoài cửa sổ.Rồi móc chai Green Cross trong túi ra,kì cọ đôi tay thay vì chỉ chà chà 2 tay vô nhau như mọi khi.
_Thật bẩn thỉu!
Minh bực bội rủa thầm. Nhưng Charlie nghe được.Hắn buồn bã tập trung vào bà cô.Nó lại tò mò nhìn hắn..
Kìa…Hắn khóc…tại sao hắn lại khóc?Ko lẽ…câu nói của mình…thật sự rất là vô tâm sao?-Nó nghĩ như vậy rùi há mỏ ra định nói sorry
Nhưng Charlie đã chặn họng nó,ko rời mắt khỏi bà cô,ko ngừng chảy nước mắt…Hắn hỏi nó…mà như là đang tự nói với mình
_Thật sự…tôi đáng ghê tởm đến như vậy sao?….
_Xin lỗi…Tui xin lỗi…Tui chỉ nói là hông thèm nhìn ông thui mà…đâu có nói ông như zậy đâu….nín đi..khóc quài…người ta nhìn vô nói tui ăn hiếp ông đó….
Charlie lại cười…hắn đã thôi khóc…nhưng…nụ cười của hắn…thật là khiến người ta phải đau lòng…
Hắn sở hữu cả nụ cười dịu dàng sát gái…cả nụ cười đắng cay làm chạnh lòng bất cứ ai nhìn thấy…
Nó ko hiểu j hết…nhưng ko sao…hắn đã thôi khóc…zậy là đc rùi.
Tan học…
_Ey! Moche fille! (này!Cô gái xấu xí!)
Charlie chạy đến, đặt 1 tay lên vai nó, gập người thở hồng hộc.
_Zì zậy Charlie?Làm j mà chạy như ma đuổi zậy?
Nó chun mũi,nhăn mặt nhìn Charlie khó hiểu. Hắn đứng thẳng người dậy,cặp mắt xanh long lanh nhìn xoáy vào mắt nó, nhăn răng cười toe toét.
_Cùng về nha.
Nó ngây người nhìn Charlie 1 hồi,tự nhủ: Cặp mắt đẹp thật…nụ cười cũng đẹp….
_Ey,Hân…bị gì zậy?
Nó chợt tỉnh hẳn cơn mê…trai, lắc đầu để rũ bỏ cái suy nghĩ lúc nãy
_Ờ ,ờ. Được chứ. Nếu đằng ấy hông ngại cái vẻ xấu xí nhứt trần đời của tui,thì xin mời đi theo.
Nó đi trước dẫn đường, Charlie hồ hởi xốc ba lô lên vai,chạy theo.
Ra đến cổng trường, như quên 1 cái gì đó, Charlie quay người lại, cười híp mắt, vẫy chào tạm biệt…với 1 người con trai đứng phía cuối sân, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra cổng
_Quitter momentanément, vous. (Tạm biệt,anh trai!)
Rồi hắn lại co giò chạy theo nó lúc này đã đi được 1 quãng xa. Cái giọng Pháp của hắn vang khắp đường phố
_Ey! Fille!!!Attendez-moi!!! (Này! Cô gái! Chờ tôi với)
Và…cũng vang ong ong trong lỗ tai của 1 người con trai…
_Đừng bao giờ gọi tao là "vous"…tao không phải là anh mày, mày cũng không có đủ tư cách để làm em tao, Charlie.
Người con trai bực dọc,nói thầm như thế, rồi tung cước đá văng viên sỏi dưới đất, lạnh lùng bước đi. Anh ta lạnh đến mức, những bước chân của anh ta…tưởng chừng làm đóng băng mặt đất sau mỗi bước đi.
Lúc Charlie đuổi kịp nó, cũng là lúc nó đặt chân đến trước sân nhà.Charlie thở hổn hển. Lấy tay che mắt cho khỏi bị ánh mặt trời hoàng hôn làm chói mắt, hắn ngẩng lên nhìn ngôi nhà của nó, khẽ huýt sáo 1 tiếng.
_Si beau…Si beau…( Đẹp thật, đẹp thật)
_Tới nhà tui òi, ông zìa đi!
_Hân à, tui có 1 đề nghị như zầy. Hân dạy tui tiếng Việt mỗi ngày, thay vào đó, tui sẽ kèm cho Hân tiếng Pháp. Hân học yếu tiếng Pháp, đúng hông? Tui nhìn thấy bảng điểm của Hân rùi. Đồng ý hén!
Hắn nói như zậy rùi lại nhìn nó mà cười.
Nó không phải cân nhắc lâu, tại zì nó yếu môn tiếng Pháp thiệt.
_Ok!Nhưng ông phải đứng đây,chờ tui zô nhà xin pama đã.
_Parafer! (OK)
Nó chậm rãi, rão bước vô nhà. Ngôi nhà hôm nay thiệt là yên ắng…yên ắng 1 cách lạ thường…
Nó bước vào phòng khách. Thật tiện, ba má nó đang ngồi trong phòng khách, đỡ phải đi kiếm đâu xa. Hihi.
_Thưa pama kon mới zìa.
Pama nó zật mình. Mỉm cười gượng gạo chào nó.
_Con có đem bạn zề. Là học sinh trao đổi tiếng Pháp. Bạn đó nhờ con dạy tiếng Việt. Con cho bạn đó lên phòng học nha!
Má nó phẩy tay,ra ý kêu nó muốn làm gì thì làm. 2 ông bà già lại cuối gầm mặt, nhìn cái bàn kính 1 cách trầm tư, 2 người đang suy nghĩ gì đó.Nó không quan tâm.Nó chạy ra ngoài,kêu Charlie vô.Trước khi nó bước ra khỏi cửa, nó còn kịp nghe câu hỏi của papa nó:
_Băng à…chuyện của con với Minh…ra sao rồi?
Nghe nhắc tới Minh, nó hơi khựng lại, nhưng vì không thiết gì trả lời câu hỏi của pa nó, nó co chân chạy tiếp. Bỏ lại câu nói chìm vào khoảng không gian im lặng sau lưng mình.
Khi nó trở lại cùng Charlie, pama nó đã đi nơi khác.
_Charlie lên phòng tui trước đi. Phòng thứ 2, bên trái, tầng 2. Tui lấy nước rồi lên liền.
Charlie ngoan ngoãn đi theo sự chỉ dẫn của nó. Lên đến nơi, hắn mở cửa. Căn phòng của nó…đẹp thật…tường hồng, khăn trải giường màu hồng, cả bàn học,tủ quần áo cũng màu hồng. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, hợp lý. Nhưng rồi…hắn đã nhìn thấy thứ không thuộc về căn phòng nó….
Charlie liếc cái thứ đó, lôi ra cái máy chụp hình của mình,nhìn chăm chú vào 1 vài tấm hình đã chụp…rồi như vỡ lẽ,hắn mỉm cười ,nhẹ nhàng khép cửa lại,bước ra ngoài hành lang đợi nó lên.
Hắn không phải đợi lâu,tiếng những cái ly thủy tinh chạm nhau lanh canh báo cho hắn biết là nó đã lên tới nơi.
Gương mặt xấu xí lộ dần khi nó nhích bước lên từng bậc cầu thang.
_Sao chưa vô? Đứng đây làm gì? Cửa phòng có khóa đâu.
Nó nhăn mặt nhìn hắn. Hắn không nói gì,chỉ mỉm cười. Nó đi tới trước mặt hắn, ngừng chân, mặt đối mặt đôi mắt đen của nó bắt gặp đôi mắt đối diện, và đôi mắt mang màu xanh hy vọng ấy nhìn xoáy vàonó, dường như đôi mắt đó có thể nhìn thấu tâm can của nó…
Im lặng, hắn cứ đứng đó nhìn nó. Chờ đợi..chờ nó mở miệng trước….và rồi, nó mở miệng
_Làm gì nhìn hoài zậy hả? Có thấy tay tui đang run hông?
Hắn sửng sốt trước thái độ…sừng sộ của nó, gật đầu 1 cách khù khờ
_Có biết tại sao tay tui rung hông?
Lắc đầu
_TẠI NẶNG ĐÓ!!! Óc bã đầu vừa thui!
_Ờ….
_Còn ờ gì? Có biết đỡ giùm cái khay hông hả? Ông có phải người Pháp hông? Cái tính ga lăng của dân Pháp đâu rùi hử?
Hắn miễn cưỡng đưa tay đón lấy cái khay nước trên tay nó. Yên lặng, đứng nép qua 1 bên, nhường nó vào trước. Nó vừa đặt chân qua ngưỡng cửa,sực nhớ ra 1 điều quan trọng, liền đóng sầm cửa lại trước mặt hắn trong khi mũi hắn chỉ còn cách cánh cửa chừng 2 phân. Hắn bật lùi ra xa, khay nước lung lay suýt rớt. Chỉnh lại cái khay, hắn đứng thẳng dậy, ngó đăm đăm vào cánh cửa, làm như khuôn mặt của nó đang đối diện với hắn, và cánh cửa giữa nó và hắn không tồn tại.
_Chờ 1 chút, phòng tui bừa quá, t
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
