|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
của chồng chị, muốn hỏi anh ấy một số việc thôi, không có chuyện gì đâu.
Quay sang hắn, Uyển Ngọc lạnh lùng:
– Đi!
Đôi tay mảnh mai của Uyển Ngọc lúc này lại như gọng kềm lôi hắn đi. Từng bị Uyển Ngọc đánh, hắn hiểu mình khó thoát, nhất là trong hoàn cảnh vợ và con đang bên cạnh. Hắn khẩn khoản:
– Xin cô đừng cho vợ tôi biết gì cả, cô ấy là một phụ nữ quê mùa lương thiện.
– Được rồi, tôi không truy cứu chuyện cũ. Nhưng anh phải thành thật nói cho tôi biết, kẻ chủ mưu bắtcóc tôi và chồng tôi.
Nhắc chuyện cũ hắn tức giận:
– Cô nói, tôi mới tức. Hắn đúng là một tên luật sư bán rẻ công lý. Hắn thuê chúng tôi làm, sau đó trả một ít tiền không đúng như hợp đồng đã cam kết, vì cô và anh kia đào thoát.
– Anh nói hắn, hắn là ai vậy?
– Luật sư Vũ Hoàng.
Đúng như suy nghĩ của Uyển Ngọc, cô buông tay hẳn ra, lòng đau đớn:
– Luật sư Vũ Hoàng thuê anh, vậy anh ta còn muốn anh làm gì nữa?
– Tôi không làm gì cả, chính hắn tự tay nhấn đầu cô xuống biển. Hắn không cố ý giết cô đâu, hắn cần cô bỏ chồng lấy hắn.
Uyển Ngọc cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật cả máu, cô đã hiểu cũng như cô đã nghi oan cho Vinh.
Mạnh lo lắng:
– Cô Ngọc! Cô không báo công an bắt tôi?
– Không! Tôi muốn hiểu lòng dạ một con người mà thôi. Anh đi đi!
Mừng như bắt được vàng, Mạnh vội vàng bế con dẫn vợ đi. Còn lại một mình, Uyển Ngọc lặng lẽ đếm bước. Cô đã gây tổn thương cho Vinh quá nghiêm trọng. Lần trước, anh tha thứ cho cô, nhưng bây giờ thì chắc không bao giờ.
0 Lượt
# 42 – Admin 0.00023607176581681
Lâu lắm, Uyển Ngọc không về thăm ông bà Thành, ghé quầy hàng trái cây, Uyển Ngọc mua mấy thứ trái cây rồi đón, xe đến nhà. Bà Thảnh đích thân ra mở cửa, kêu lên vui vẻ:
– Ngọc! Lâu quá con mới về thăm nhà.
– Mẹ vẫn khỏe hả mẹ. Ba nữa!
– Khỏe, tất cả đều khỏe. Thanh Hương đi học ở Singapore rồi. Thỉnh thoảng, con nên về nhà chơi.
– Dạ.
Tim Uyển Ngọc đập mạnh. Cô thấy xe của Vinh đậu một góc, như vậy là anh đang có mặt ở nhà. Cô cần nói với anh và xin lỗi anh, nếu anh ở vào hoàn cảnh của cô, anh cũng sẽ có nghi ngờ như cô. Nhưngvừa bước vào phòngkhách Uyển Ngọc dội lại, và Vinh đang ngồi với Thu Cúc. Anh lờ đi khi thấy cô, tiếp tục câu chuyện với Thu Cúc.
Thu Cúc mỉm cười:
– Uyển Ngọc? Cô muốn xem ảnh chúng tôi chụp chung không? Tuần lễ rồi chúng tôi đi Mũi Né, ảnhchụp đẹp lắm.
Vừa nói, Thu Cúc vừa đưa mấy tấm ảnh ra, những tấm ảnh chụp cô bá vai bá cổ Vinh, miệng cười toe.
– Đẹp phải không?
– Vâng, đẹp.
Uyển Ngọc miễn cưỡng xem xong trả lại, theo bà Thành đi vào trong:
– Mẹ? Con lên phòng cũ của con một chút được không?
– Được, con cứ lên đi. Phòng của con còn nguyên, mẹchẳng thay đổi gì cả.
Uyển Ngọc bước chậm chạp lên lầu, cô đẩy nhẹ cánh cửa phòng bước vào.
Mọi thứ còn y nguyên như ngày nào cô có mặt ở đây. Ngày ấy tâm hồn cô vẹn nguyên trong sáng, bây giờ chất nặng những ưu tư đau khổ. Có lẽ sẽ không còn gì để níu kéo một cuộc hôn nhân tan vỡ, một cuộc tình đã kết thúc.
Dưới nhà vẳng lên tiếng cười của Thu Cúc Uyển Ngọc không nghe tiếng Vinh cười. Nhưng anh đã chọn sự trở lại với Thu Cúc khi cô đã gấy tổn thương cho anh quá sâu nặng.
– Ngọc ơi! Ăn cơm con nhé!
Bà Thành xuất hiện ở ngưỡng cửa:
– Dạo này trông con ốm đi nhiều. Con học dữ lắm hay sao vậy.
– Dạ. Cũng tại dạo này con không ăn được nhiều, lạihay chóng mặt.
– Vậy con đi bác sĩ chưa?
– Dạ chưa! Mẹ biết con sợ mùi dầu và cả kim chích nữa mà.
– Ừ hồi trước mẹ con cũng vậy. Con rất giống mẹ con, nhưng lại mạnh mẽ.
giống ba con. À, cũng cám ơn con về số tiền con tặng ba mẹ.
– Ba mẹ không cho anh Vinh biết hả mẹ?
– Không đâu! Nếu biết, nó không cho ba mẹ nhận đâu.
– Con biết anh Vinh rất giận con. Sáng nay con gặpmột người trong nhóm người bắt cóc con với anh Vinh mẹ ạ.
Bà Thành kêu lên:
– Con có bắt giao cho công an không?
– Mình đâu có bằng cớ hả mẹ, huống chi chuyện qua rồi. Con đến đây là để xin lỗi anh Vinh, ngày ấy con quá trẻ con nghi ngờ anh ấy.
Tuần lễ rồi không biết giận ai gom quần áo đi ra Bình Thuận, tại mẹ vô tình tiết lộ mà Thu Cúc ra đó tìm nó. Nó vẫn còn yêu con, Ngọc ạ.
– Ảnh sắp cưới Thu Cúc mà mẹ.
– Làm gì có! Nó bảo khi nào rửa được tiếng oan. Hình như Thu Cúc đã hợp sức cùng Hoàng làm chuyện đó.
Uyển Ngọc đau đớn:
– Người bắt cóc con là Vũ Hoàng, kẻ toan nhấn chìmcon xuống biển cũng là Vũ Hoàng. Anh ta không muốn con chết, nhưng muốn gây hiểu lầm sâu sắcgiữa con với anh Vinh. Con đã rơi vào bẫy đó, mẹ ơi.
– Mẹ sẽ nói cho Vinh hiểu. Thôi, xuống nhà dùng cơm đi con.
– Con ăn không nổi đâu mẹ. Mẹ cũng đừng ép con phải ngồi trước mặt anh Vinh và chị Thu Cúc, con sẽ khóc. Mà khóc trước mặt Thu Cúc, con không muốn.
– Mẹ rất thương con như thương Thanh Hương vậy, có điều gì con cứ chia sẻ với mẹ.
– Vâng. Mẹ ….
Uyển Ngọc ôm vai bà Thành, lòng cô ấm lại trong một tình thâm …
Uyển Ngọc xuống nhà, tất cả ngồi vào bàn, ông Thành ân cần:
– Lại đây ngồi cạnh ba nè Ngọc.
Uyển Ngọc nhìn bà Thành. Bà Thành nói đỡ cho cô:
– Uyển Ngọc nói không ăn, muốn đi về.
– Lâu quá con mới đến, dù không đói cũng ngồi một lát. Lại đây!
Uyển Ngọc lưỡng lự, cô liếc nhìn Vinh, anh chẳng có thái độ nào, cứ ngồi án. Thu Cúc gắp thức ăn vào chén cho ông Thành và cả Vinh, xởi lởi:
– Ngồi đi Ngọc, cho bác vui, Uyển Ngọc miễn cưỡngngồi xuống chiếc ghế dành cho mình. Những thức ăn thật ngon nhưng sao một cảm giác như buồn nôncứ trào ngược lên cổ cô, bắt cô phải đứng lên tay bụm miệng, chân chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Uyển Ngọc nôn toàn nước, nôn đến mệt phờ, nước mắt nước mũi choàm ngoàm. Bà Thành lo lắng:
– Con bệnh hay là mẹ đưa con đi bác sĩ?
Uyển Ngọc vốc nước rửa mặt:
– Một lát con tự đi cũng được. Mấy ngày nay con đã bị như vậy rồi.
– Vậy mà không chịu đi bác sĩ? Con đừng chủ quan, ở nhà cô một mình, ai sẽ lo cho con?
– Không sao đâu mẹ, con đỡ rồi. Chỉ cần một ly nướcngọt thật lạnh là con đỡ ngay.
0 Lượt
# 43 – Admin 0.00023607176581681
– Vậy để mẹ đi lấy cho con.
Vinh lầm lì ăn bên ngoài, nhưng thực sự lòng anh rất lo. Cô bé có bao giờ tự lo cho mình được đâu. Đau không khi nào chịu đi bác sĩ hay uống thuốc, nôn đến như thế kia mà cứ bảo không sao, đúng là cứng đầu. Tuy lo nhưng anh vẫn im lặng phớt lờ đi, rồi gác đũa.
– Con no rồi. Ba ăn đi!
Thu Cúc kêu lên:
– Anh mới ăn mà no gì?
– Thôi.
Vinh đi luôn lên phòng đóng cửa lại. Anh nằm lên giường, gác tay lên trán, Uyển Ngọc bệnh gì thế, hay là …
Một ý nghĩ đến, Vinh giật thót người bật dậy:
– Cô đã có thai, một túi thai hình thành ở tử cung, kích thước 45mm – GS 23mm.
Uyển Ngọc cứ ngồinhìn tờ xét nghiệm. Cô đọc không biết bao nhiêu lần những dòng chữ ấy, không biết mình nên vui hay buồn. Cô có thai, kết quả của một đêm mà cô ngỡ mình sống trong mơ ấy, không phải là mơ, mà là sự thật.
Nhưng bức tường ngăn cách giữa cô và anh không vì thế dễ dàng phá
tan được.
Cơn chóng mặt và khó chịu lại ùa về,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
