|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
thét nội tâm.
Khủng khiếp!
Vô cùng khủng khiếp!
Sau 30 giây nghĩ ngợi lung tung,nó ngồi đó hồi lâu….
Vũ Khánh và Kì Dương,sau hai người bọn họ lại thành như vậy chứ?Anh Nghi nhớ là,họ đâu có bị đánh đập hay chặt chém gì đâu nhưng sao nhan sắc đẹp đẽ lại xuống cấp một cách nghiêm trọng thế này.
Bộ điên rồi chắc???!
Nó liếc nhìn xuống dưới đất.Ba nó đang nằm ngủ say sưa cùng với ông quản lí của Kì Dương và ông quản gia của Vũ Khánh.
Làm gì mà nằm xấp hàng xấp lớp y chang cá mòi đóng hộp,tự dưng nguyên một đám kéo nhau vào bệnh viện hết trơn….Thật kì quặc mà!
Nó mím môi,chậm chạp bước chân xuống giường,đi về hướng toilet.
Sau 5 phút…
Anh Nghi quay trở ra,vẫn cái bộ dạng tàn tạ thê thảm lúc nãy,thần sắc không khá hơn được một tí nào.Nó mệt nhọc lê từng bước đến cái túi xách để ở chân giường,lục cây bàn chải và kem đánh răng để đánh bay mấy con vi khuẩn đang đeo bám ”mặt tiền” của nó.
Róc rách
Róc rách
Tiếng nước xả đều đều trong toilet làm hắn bừng tỉnh giấc.Vũ Khánh he hé con ngươi,quan sát mọi vật trong phòng bằng ánh nhìn mờ mờ ảo ảo.Hắn nặng nề ngồi dậy,đưa tay ôm đầu rên khẽ một tiếng.
-Đau thật!
Rồi hắn ngồi đó,lờ mờ nhớ đến chuyện tối qua.Hình như hắn đã đánh nhau với kẻ nào thì phải…
Đánh nhau…
Đánh nhau…
Bingo!Hắn đã choảng một trận tơi bời hoa lá với con đàn bà khốn kiếp ấy!!!
-Ai da!-Vũ Khánh kêu đau lần thứ hai.Hắn cảm nhận được đốt xương thanh cao của hắn đang biểu tình âm ỉ.Cứ nhức nhối một cách kì dị,lại có mùi thuốc thoang thoảng rất khó chịu nữa chứ! Tay thì quấn mớ băng trắng nhìn khá là hài hước.
Thôi rồi!Không thể phủ nhận được,hắn đã bị trật tay,nhưng cũng mừng là còn chưa gãy.
Vũ Khánh ngồi dựa tường,liếc mắt sang chiếc giường bên cạnh.
Ôi chúa ơi!
Một chút nữa,một chút nữa thôi nếu hắn không kìm lại được thì có lẽ hắn đã la làng lên rồi!!!
Yêu….yêu quái!
Mái tóc xõa bù xù,thân hình bầm dập như trái chuối chín,con yêu quái đó nằm ngay đơ trên giường,hai mắt nâu nâu đen đen y như con gấu trúc…
Không ai khác đó chính là tên bán nam bán nữa kia!Vũ Khánh trợn mắt lên nhìn Kì Dương,thở dốc.
Thật là thấy ghê mà!
Vậy còn,Anh Nghi đâu?
Đúng rồi!
Anh Nghi đâu?
Ánh mắt sắc bén của Vũ Khánh bất chợt lóe lên một tia hoảng loạn.Vợ hắn đâu?
Hắn phóng xuống giường ngay lập tức….
Róc rách
Róc rách
Tiếng…tiếng nước chảy?
Vũ Khánh không nói không rằng,tiến về phía toilet….cùng lúc đó,Anh Nghi bước ra ngoài,và,cả hai chạm mặt nhau…
Hắn cười ôn nhu nhìn nó.
Anh Nghi khựng lại,lùi lùi về sau mấy bước.Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt đến giờ còn khủng khiếp hơn.
Người….người ngoài hành tinh!!!
Chương 18: Chân Trời Bình Yên
Ads Đúng vậy!
Alien!
Trong đầu nó lóe lên cái suy nghĩ cực kì điên rồ khi bắt gặp khuôn mặt…sưng vù của Vũ Khánh.Nhưng rồi cái cảm xúc xót xa đã lấn áp vào tâm trí nó.
Hắn khẽ nhìn Anh Nghi,khuôn mặt từ lo lắng chuyển sang nuối tiếc day dứt,cứ như là mình sắp không thể níu giữ lại một thứ gì đó vô cùng quý giá và quan trọng…..Bằng một thái độ nhẹ nhàng sâu lắng,hắn ôm lấy Anh Nghi chỉ với một cánh tay…
-Tôi sợ mất Nghi lắm,Nghi hiểu không?-Vũ Khánh âm trầm hỏi,giọng nói có phần run rẩy.
Nó không trả lời,đứng áp mặt vào lồng ngực của hắn để tìm lại sự bình yên đã vụn vỡ suốt những tháng ngày lạc mất nhau,hơi ấm quen thuộc ngày xưa ấy đã trở về,bình yên phút chốc dừng chân lại….
Không thể phủ nhận nữa!….Nó….nó yêu hắn thật rồi….
Yêu sâu sắc nữa là đằng khác….
Nó yêu tính cách ngông cuồng trẻ con của hắn,nó yêu con người hắn,nó yêu cái thứ tình cảm đặc biệt mà hắn dành cho nó nữa….Kể cả hương nước hoa nồng nàn mùi biển khơi của hắn….Một thứ hương thơm thật dễ chịu,và,nam tính nữa…
Thân quen lắm!
Gần gũi lắm….
Một dòng pha lê trong suốt như thủy tinh rưng rưng trên ánh mắt nó như muốn vỡ òa ra,Anh Nghi khẽ ngước mặt lên nhìn Vũ Khánh…
-Tại sao bạn lại thành thế này cơ chứ?Bạn….-Nó đưa tay chạm nhẹ cánh môi mềm còn vết máu của Vũ Khánh,nghèn nghẹn giọng hỏi.
-Tôi…tôi không sao hết!-Hắn khẽ lắc đầu,nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nó,trong lòng dấy lên thứ cảm xúc không tên.
-Vậy còn Nghi?Nghi có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không?Nghi có hiểu là tôi thương Nghi đến mức nào không?Nghi có nhận ra rằng tôi trở nên hoảng loạn khi sớm mai thức giấc nhận ra Nghi không ở cạnh??-Hắn không kiềm chế được lời nói,quát lên-Tôi ghét Nghi….Tôi ghét cái nụ cười tỏa nắng và khuôn mặt đẹp rạng ngời của Nghi!Ngay cả cái cách Nghi quan tâm người khác cũng làm tôi khó chịu!!!
Nó bỡ ngỡ nhìn Vũ Khánh,không nói được câu nào.
-Chết tiệt thật!Tại sao Nghi càng lúc lại càng xinh đẹp thế này….
Nói tới đây khóe môi hắn khẽ run run,đôi mắt cay cay vì xúc động.Có vẻ như hắn muốn rơi nước mắt…Và đến tận bây giờ hắn mới hiểu một điều mà hắn chưa bao giờ hiểu,đó là vì sao con trai chỉ yếu đuối trước người mình yêu…
Kì Dương nắm chặt tay lại,tâm trạng đau đớn pha lẫn sự ghen tị.Vì lí gì mà cậu lại trở thành kẻ thứ ba,vì sao…
Vì sao?!
Cậu đã tỉnh giấc từ lúc nãy,nhưng vẫn giả vờ như đang ngủ,tại sao lại phải thức giấc để nghe cuộc đối thoại ngọt ngào của người khác và nhận lại một nỗi đau đến xé lòng như thế này….
Hắn đứng lặng cùng với nó,bất chợt nhớ lại khoảng thời gian của 7 năm trước…
7 năm trước…
Một hòn đá ném vút đến chỗ Vũ Khánh.Và…
Cốp!!!
Một dòng máu đỏ tươi lăn dài xuống gương mặt bầu bĩnh thơ ngây.Ánh mắt to tròn và trong veo như nước hồ mùa thu mở to thật to nhìn thẳng vào khoảng không vô định ở phía trước.
Tiếng bước chân gấp gáp của vài đứa trẻ nháo nhào lên chạy loạn.
Một hình hài nhỏ bé ngã xuống đất,bàn tay búp sen đáng yêu dính đầy máu…
Một màu sắc đỏ lôi cuốn đến lạ lùng….
Ma lực quyến rũ của máu lan tỏa…
Mùi máu thật thơm….thật nồng nàn…
-Nghi!!!!!!-Vũ Khánh hét lên,bằng chút sức lực yếu ớt,nước mắt tuôn trào,vài giọt đọng lại long lanh trên khóe mắt.
và thiên thần đã đến bên đời tôi…
khi ấy…tôi nhận ra….bạn Nghi là người mà tôi muốn lấy làm vợ…
Tôi ước gì tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ bạn ấy…
Tôi ước gì bạn ấy đừng xô tôi ra chỗ khác và lãnh một hòn đá vào trán…
Tôi rất buồn…
Và tôi muốn có sức mạnh,để che chở cho thiên thần của tôi…
***
Dòng suy nghĩ ngày nào của hắn lại bất chợt ùa về.Đây là lần thứ 2 Anh Nghi đã cứu hắn.Bảo vệ hắn,che chở hắn,dỗ dành hắn…
Không cần lí do,không một lời than vãn,và,không cần đền đáp.Đứng trước nó,hắn cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối biết chừng nào.Vậy mà còn đòi làm chồng người ta cơ đấy,hắn tự hỏi rằng,liệu hắn có xứng đáng hay không?
Khốn kiếp thật!
Ngay cả việc bảo vệ người con gái hắn yêu mà hắn cũng không làm được.Một câu thôi,hắn có phải một thằng đàn ông hay không?!
Vũ Khánh nhíu đôi mày lại,khẽ đưa tay chạm nhẹ vào trán nó,giọng ray rức:
-Vết sẹo này,lúc đó…Nghi đau lắm phải không?
Anh Nghi cúi mặt xuống,và bằng một hành động nhẹ nhàng,nó ôm lấy hắn ta.
-Có đau gì đâu! Chỉ là vết thương xoàng thôi thì sao làm khó được tôi chứ!
Hắn nghe nó nói vậy,mỉm cười buồn.Chậm rãi,trân trọng,Vũ Khánh khẽ luồn tay vào mái tóc dài đen bồng bềnh và hôn lên tóc nó.Vết thương xoàng ư?Không phải! Trăm vạn lần không phải!Khi ở trong bệnh viện,hắn đã thấy nó cắn chặt môi,sự đau đớn hằn lên khuôn mặt trong lúc được rửa thuốc sát trùng.
Nhưng,tuyệt nhiên,nó không khóc.Không hề bật khóc dù chỉ một tiếng nhỏ….Còn lí do vì sao mà nó lại như vậy,Vũ Khánh thật sự không biết…
và thời khắc mà thiên thần che chở cho tôi khỏi hòn đá đáng nguyền rủa ấy,cũng là lúc tôi nhận ra mình đã yêu một thiên thần….
Đến tận bây giờ,Vũ Khánh chưa hề nói với Anh Nghi rằng hắn đã yêu Anh Nghi từ dạo ấy….
Còn Nghi,sỡ dĩ Nghi nói không đau,sỡ dĩ Nghi không bật khóc,là vì Nghi sợ hắn phải lo lắng….Chính nhờ hắn ta,mà nó mới sản sinh ra tính cách mạnh mẽ như thế này…
Chuông đồng hồ gõ 6 : 00
Trời đã sáng….
Mặt trời ló dạng từ lâu,gió mát tràn vào phòng mang theo hơi lạnh tinh khiết của buổi sớm mai.Cô y tá nhẹ nhàng bước vào phòng đẩy theo xe có khay đựng các vật dụng y tế cần thiết.Cô bước đến giường Anh Nghi và nhẹ nhàng ngồi xuống,tháo lớp băng trắng trên vai nó ra,và dùng nước muối sinh lý rửa vết thương cho nó,tiếp theo dùng bông băng thấm cồn 70% và lau nhẹ xung quanh vết khâu,nét mặt nó hơi nhăn lại,nhưng không một tiếng kêu than.Khá là xót! Công đoạn cuối cùng,đó là dùng Povidine 5% bôi lên,sau đó dùng băng vô trùng băng lại.
Cô y tá cũng hơi ngạc nhiên vì biết khi sát trùng thì sẽ rát và xót,nhưng thái độ của nó thì vẫn dửng dưng,thi thoảng hơi chau mày,giường bên này không gian vô cùng tĩnh lặng,không ai nói lấy một lời.Bên phía Kì Dương cũng có người chăm sóc,còn bên Vũ Khánh thì…
-Dạo này chú thấy con kì quặc lắm nha Khánh!-Papa Anh Nghi lộ ra vẻ mặt căng thẳng,nhìn vào có vẻ nghiêm trọng lắm cơ.
-Con…con hả?Kì quặc?-Hắn lớ ngớ hỏi lại,vẻ mặt ngây thơ chưa
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
