|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
người bị hòa tan nhấtđịnh sẽ bị phục dưới váy của cô.
Cách ăn mặc này rất đẹp, nhưng lại không phù hợp với hoàn cảnh. Hômnay tới để ký hợp đồng, không phải là hẹn hò cùng bạn trai, ăn mặc thành công chúa như vậy để làm gì?
Lại nhìn nụ cười ngọt ngào không tỳ vết kia, đôi mắt đơn thuần mộtchút chỉ số thông minh cũng không có. Sắc mặt Đan Thiên Tề hơi trầmxuống, trực giác cho thấy mỹ nhân trước mắt này chẳng qua chỉ là một bao cỏ (người ngu ngốc).
“Chào Đồ tiểu thư.” Anh đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc.
“Xin chào.” Đồ Kiều Kiều lộ ra ánh mắt thưởng thức, không ngờ ngườiđàn ông này trời sinh đúng là cái giá áo, có lẽ cao 185, tây trang mặclên người anh nhìn rất đẹp.
Ánh mắt của cô làm cho Đan Thiên Tề hơi hơi nhíu mày, ánh mắt càng lộ ra tia xa lánh, nhưng vẫn giữ phép vươn tay đến trước mặt cô. Đồ KiềuKiều cũng vươn tay nắm chặt tay anh, thu hết sắc mặt người đàn ông nàyvào trong đáy mắt, cô là người nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ, cũng đoánđược người đàn ông này bây giờ đang nghĩ gì.
Xem ra, anh ta đã coi cô là một cô gái có diện mạo không có đầu óc.
Đối với loại hiểu lầm này, Đồ Kiều Kiều đã sớm quen, cũng không để ý, dù sao chuyện này đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại, như vậy thìlúc bàn điều kiện trong hợp đồng cô mới có thể giả heo ăn hổ, cô rấthiểu câu “Người tài vẻ ngoài đần độn” này.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương trắng mịn giống đậu hủ, Đan ThiênTề hơi hơi dao động, phát hiện móng tay của cô được chăm sóc cẩn thận,hơn nữa cũng không vẽ hoa vẽ lá như trào lưu bây giờ.
Anh hơi kinh ngạc, anh nghĩ một tiểu thư như cô phải sơn móng tay vẽ hoa văn! Ít nhất, theo kinh nghiệm của anh là thế.
Tiếng gõ cửa làm cho anh hoàn hồn, anh không dấu vết buông tay ra, Lí thư ký bưng trà tiến vào, đặt lên bàn, lại không tiếng động lui rangoài.
“Mời ngồi.” Đan Thiên Tề vươn tay chỉ ghế sô pha mời Đồ Kiều Kiềungồi rồi lập tức đến bàn làm việc cầm hợp đồng, đến một cái ghế sô phađối diện ngồi xuống.“Đồ tiểu thư, đây là hợp đồng, không có vấn đề gìthì chúng ta có thể ký kết luôn.” Anh đưa hợp đồng cho cô.
Lần hợp tác này tuy rằng do CEO căn dặn, nhưng mà người phụ trách khu nghỉ mát là anh, kế hoạch, tiến trình thi công, mọi hạng mục đều do anh giám sát chỉ huy. Mà ngay từ đầu, anh đã ủng hộ lần hợp tác này.
Trấn nhỏ Hoa Đào cũng là một đối tượng làm ăn tốt. Trấn nhỏ này tuyhẻo lánh, nhưng mà quan cảnh rất được, gần đây phát triển cũng nhận được nhiều lời khen ngợi. Anh đánh giá lần hợp tác này khá cao, ngay từ đầuđã thảo luận qua với CEO, nhưng anh ta lại không đồng ý.
Không ngờ sau khi khu nghỉ mát được khởi công, CEO lại lệnh cho anhnhất định phải hợp tác với trấn nhỏ Hoa Đào. Về phần nguyên nhân, anhcũng đoán được đại khái.
Tin đồn về cấp trên thời gian trước cũng hot một thời, cho dù anhkhông có hứng thú với mấy tin đồn, nhưng thân là trợ lý của CEO, anhcũng nghe ít nhiều một số chuyện.
Nghe nói vị hôn thê của CEO là người của trấn nhỏ Hoa Đào, nghĩ cũngbiết đây là yêu cầu của phu nhân tương lai CEO. Nhưng mà làm việc cùngnhau lâu như vậy, anh không ngờ CEO từ trước tới nay luôn công tư phânminh lại làm một việc ảnh đến công việc như vậy, điều này làm cho anhrất bất ngờ. Nhưng mà cũng không liên quan gì đến anh, trách nhiệm củaanh là điều hành khu nghỉ mát quy hoạch tốt, anh mới có thể yên tâm giao cho cấp dưới, về tổng công ty.
Đan Thiên Tề nhìn đồng hồ trong tay, đã qua 10 phút, anh lạnh nhạt mở miệng.“Đồ tiểu thư, hợp đồng không có vấn đề gì chứ?” Cô đã lãng phí 10 phút của anh, chỉ có mấy tờ giấy mà thôi, có cần đọc lâu như vậy haykhông? Hay là vị tiểu thư này đọc không hiểu?
Tuy rằng ngữ khí của Đan Thiên Tề rất khách khí, nhưng Đồ Kiều Kiều vẫn nghe ra trong giọng nói của anh không có kiên nhẫn.
Cũng đúng, cô lật qua lật lại cũng 10 phút rồi, đang chờ anh mở miệng đây!
Cô cười khanh khách ngẩng đầu nhìn anh cười,“Đan tiên sinh, hợp đồngkhông có vấn đề gì, chẳng qua……” Vẻ mặt của cô có chút khó xử.
“Có chuyện gì sao?” Mặt Đan Thiên Tề không đổi sắc, không vì vẻ mặt khó xử của người đẹp mà mềm lòng.
“Điều thứ năm của hợp đồng, muốn trấn của chúng tôi cung cấp xe miễnphí chở khách, xin hỏi xe chở khách có thể dùng xe vận tải nhỏ thaythế……”
Nói còn chưa xong, Đan Thiên Tề lập tức mở miệng.
“Đương nhiên không được.” Xe vận tải nhỏ? Cô tưởng đang chở hàng hóasao? Đó đều là khách nha.“Đồ tiểu thư, chúng ta đều làm kinh doanh, tôitin cô cũng biết đạo lý khách là thượng đế, làm sao có thể để họ ngồi xe vận tải nhỏ?”
“Điều này tôi biết, nhưng mà……” Cắn môi, vẻ mặt Đồ Kiều Kiều rất khóxử, “Trấn chúng tôi chỉ có xe vận tải nhỏ, cũng không thể để cho kháchngồi xe bò, đúng không? Vậy thì đi đến tối cũng không đến được trấn……”Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
Xe bò? Đan Thiên Tề nhắm mắt, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.“Trấn của cô không thể bỏ kinh phí để mua xe sao?”
“Thực xin lỗi……” Đồ Kiều Kiều gục đầu xuống, hai tay nhỏ bé dường như bối rồi vặn vẹo. “Trấn chúng tôi thật sự không có nổi khoảng kinh phínày……” Giọng nói giống như sắp khóc.
Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn gáy của cô, cô gái này không phải định khóc cho anh xem chứ? Anh lại nhắm mắt,“Được, tôi biết rồi.”
Anh cầm lấy hợp đồng trên tay cô, cầm bút máy soạt soạt sửa trên giấy.“Xe chở khách sẽ do bên chúng tôi cung cấp……”
“Thật sao?” Đồ Kiều Kiều vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặtvui mừng.“Đan tiên sinh, thật sự cám ơn anh, nếu anh muốn thì lái xe sẽdo trấn chúng tôi đảm nhiệm, bọn họ rất quen đi đường núi.” Chiếm tiệnnghi đương nhiên phải cho kẹo, đạo lý này cô rất hiểu.
Hơnnữa người trong trấn lái xe, trên đường cũng có thể giới thiệuđặc sản nổi tiếng của trấn để du khách mua về làm quà, người trong trấnliền có tiền tiêu a!
“Ừ, vậy lái xe liền phiền Đồ tiểu thư.” Đan Thiên Tề gật đầu, đem bản hợp đồng đã được sửa chữa cho cô.“Còn vấn đề gì không?”
“Hết rồi.” Đồ Kiều Kiều cười rất ngọt, đầu óc lại đảo quanh nội dungcủa bản hợp đồng, đại khái cũng không có vấn đề gì, lợi nhuận hai bên cô cũng có thể chấp nhận,“Đúng rồi, Đan tiên sinh, không biết khách sạncủa anh đã tìm được nơi cung cấp hoa lâu dài chưa? Nếu chưa có, khôngbiết anh có muốn hợp tác với cửa hàng bán hoa của trấn chúng tôi haykhông? Chỗ chúng tôi vừa gần, hơn nữa hoa của cửa hàng bán hoa trấnchúng tôi cũng rất tốt.”
Đan Thiên Tề suy tư, đề nghị của cô không sai, mặc dù có khảo sát qua mấy cửa hàng bán hoa danh tiếng nhưng họ đều ở xa, trấn Hoa Đào quảthật gần khu nghỉ mát nhất.
Thấy vẻ mặt của anh, Đồ Kiều Kiều cười càng ngọt.“Hơn nữa cửa hàngbán hoa chúng tôi cũng có thể chiết khấu cho khách sạn, để cám ơn cácanh
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
