|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
đập bàn.Con người này, thật dễ làm lòng kiên nhẫn của con người bị giảm dần.Ngay lúc này, cô muốn xông vào đánh chết cho hắn nằm viện.
- Bình tĩnh, em làm gì phải như vậy?Anh muốn gọi em ra đây chơi thôi!_Hoàng Tuấn nhẹ nhàng đáp
-Tôi xin phép đi vệ sinh!_Bảo Uyên nói
”Reng!Reng!”
-Alo!
-Ly à! Tôi nè!
-Ừ!Gọi có chuyện gì hông?
-Bà có bận gì hông? Đến đường 12 giải thoát cho tôi!
-Bà bị làm sao?Bị côn đồ bắt à?
-Hoàng Tuấn!
-À!Hiểu rồi nhưng tôi đang đi chơi với Gia Bảo.Tôi không giúp được bà rồi.Tạm biệt!
”Tút tút”
-Cái con bạn mất nết này!Grừ!Đi chơi xong về té cầu giao luôn đi!_Bảo Uyên lẩm bẩm_Gọi cho Ngọc Anh vậy!
-Ngọc Anh!
-Uyên à! Bà có chuyện gì gọi tôi vậy?
-Bà có bận gì không?Đến đường 12 giải thoát cho tôi.Tôi đang ở với Hoàng Tuấn
-Tôi rảnh hém!
-Vậy à!Đến nhanh nha!Bye!
Bảo Uyên cúp máy.Thở phào.Chạy về chỗ có người con trai cao to đang ngồi uống…trà
-Ớ!Bảo Uyên!_Ngọc Anh vừa áp cái điện thoại vào tai vừa gọi
-Có chuyện gì vậy?
-Hải Anh à!Bảo Uyên nó bảo đến đường 12 giải vây cho nó._Ngọc Anh đáp
-Giờ sao đi được!Tụi mình hẹn ba mẹ ăn cơm rồi mà.Còn phải khai báo chuyện đó nữa!_Hải Anh nhăn mặt
-Giờ sao?Không đến Uyên xé xác ra đó!_Ngọc Anh toát mồ hôi
-A!_Hải Anh kêu lên
Hải Anh và Ngọc Anh liền liếc về người con trai đang ngồi kia uống nước.
-Nhật Phong!_Hải Anh nhỏ nhẹ gọi
-Có chuyện gì?_Nhật Phong hỏi
-Là như thế này….thế đó……giúp nha!_Ngọc Anh nói
-Được rồi!Có tiền công không?_Nhật Phong hỏi
-Chuyện này……A!Mà cậu có biết người cần giúp là ai không?Là lớp trưởng?Là Bảo Uyên?Là tam tiểu thư tập đoàn N.Đ.U!Là một người vĩ đại nhất quả đất.Cậu mà không giúp cậu ấy thì sẽ ảnh hưởng đến ” tương lai ” của toàn dân lớp Văn.Cậu lỡ lòng nào mà để kẻ địch xâm phậm, làm đổ một con người ” vĩ đại” nhau thế?Hả?Hả?_Hải Anh vừa nói vừa múa máy chân tay
Ngọc Anh gật đầu.Ánh mắt kiên quyết.
Nhật Phong bất lực trước màn ” lí sự cùn” này.Ai bảo trời sinh ra Hải Anh là người ” giỏi” chém toàn diện chứ?Cái gì cũng có thể nói được.Đúng là ai là bạn đời của người này chắc tuổi thọ chỉ tính bằng đầu ngón tay.Bất lực!Bất lực!
Nhật Phong đội mũ bảo hiểm.Phóng chiếc moto của mình đến đường số 12.
Tại quán nước, Bảo Uyên đang ” toát mồ hôi” vì cái nhìn ”chằm chằm” của Hoàng Tuấn.Cuộc đời của cô chưa từng bao giờ ” đổ gục” hay ”gục ngã” trước ai.Ai bảo mẹ sinh cô ra đã là mọt đứa con gái ngang bướng cơ!Nhưng giờ thì có rồi!Chính là tên ” đại biến thái” này.!
-Bảo Uyên!
Cô quay lại.Là Nhật Phong.Ơ!Nhưng cô đâu gọi cho cậu ấy.Cô gọi cho Ngọc Anh cơ mà.Thôi kệ!Ai cũng được!
-Em nói cho anh nghe, đây –
là – ai?_Hoàng Tuấn khó chịu gằn từng chữ
-Đây….._Bảo Uyên lắp bắp
-Lớp trưởng!_Nhật Phong đưa tay lên xoa đầu cô_Lớp trưởng vừa tông chúng xe tải hay sao mà lại quên ngày hôm nay thế?Hôm nay rõ ràng là lớp mở ” tiệc chúc mừng” cơ mà!
-À….ừ!_Bảo Uyên gật đầu
-Tiệc?
-A! Xin lỗi anh nha! Chắc cuộc gặp gỡ này kết thúc rồi!Cậu ấy có việc phải làm.Anh không nên – cản – đường – cô -ấy!_Không hiểu sao Nhật Phong lại nhấn mạnh chữ phái cuối
-À!Đi thôi!Chắc cũng trễ rồi!Chào nhé!_Bảo Uyên nói
Hoàng Tuấn nhìn cô và anh đi ra phái chiếc xe mà thấy bực bội.Rõ ràng là kiếm cớ chứ làm gì có tiệc gì?Nhưng anh không còn tư cách giữ cô lại.Thôi để cô đi vậy nhưng sẽ không có lần sau đâu.
Trên đường, chiếc moto đang phóng vù vù.Bõng, chiếc xe dừng lại tại một cái cây cổ thụ già.Cả hai người xuống xe.
-Cậu còn nhớ cái cây này không?_Nhật Phong hỏi
-Có!_Bảo Uyên nói
-Đây là nơi đã có rất nhiều kỉ niệm nhỉ?
-Kỉ niệm ngày bé?
-Ừ!Chúng mình là bạn từ bé và là thanh mai trúc mã?
-Không thể?Vì còn Kiều Ky mà?
-Ừ!
Đứng trầm ngâm dưới gốc cây cổ thụ.Trong lòng hai người có những cảm xúc lẫn lộn.
-Về thôi
-Ừ.!
Lại một lần nữa, chiếc moto dừng lại.Dừng lại tại một biệt thự lớn.Bảo Uyên mỉm cười với Phong.
-Cám ơn!
Cô…không biết rằng, trên kia…sau mành rèm là một bóng người đang giận dữ đang nhìn hai người.
Chương 18: Quyển Nhật Kí Màu Xanh
Ads Cơn gió thổi vào phòng……
Quyển nhật kí màu xanh……
Rơi xuống…….
Từng nét bút……
Ngay ngắn……
Nét bút của ai kia?……
————————————————————————————————————
Bảo Uyên thức dậy thật sớm.Cô vươn vai chào một ngày mới.Đêm qua, cô ngủ rất nhon giấc.Cô mỉm cười.
Buổi sáng không có gì đặc biệt.Bầu trời vẫn còn giăng những màn sương.NHẹ nhàng bước xuống giường.Cô vào làm vệ sinh cá nhân.
Bảo Đăng thức dậy từ lâu.Bên cạnh là Bảo Nam đang ngủ.Ánh mắt anh hướng về phía cửa sổ.Nói xem?Tối qua anh đã giận dữ ra sao?Phải!Chính anh là người thấy em gái cùng Nhật Phong trò chuyện vui vẻ dưới cổng.Bảo Uyên chưa bao giờ cười.Nếu có người làm cho nó cười, người với tư cách làm anh trai như anh phải thấy vui mới đúng.Nhưng anh lại giận dữ.
- La lá là!Ui da!Vui quá!_Bảo Uyên lẩm bẩm
Hôm nay, thật sự cô rất vui.Chả hiểu tại sao nữa?Cô tiến đến phòng của Bảo Đăng và Bảo Nam.Hít một hơi thật sâu.Cô gõ cửa.
-Anh hai, anh ba ơi!
Bảo Đăng nghe thấy tiếng cô thì định ra mở cửa nhưng có một bóng đen lướt qua mặt anh thật nhanh khiến anh chẳng kịp phản ứng.
-Anh, chào buổi sáng!_Bảo Uyên cười rạng rỡ
-Chào buổi sáng, tục cưng của anh.Anh đã dậy thật sớm để chờ em đây!_Bảo Nam nhí nhảnh nói
-Wow!Anh hai dậy sớm thế?_Bảo Uyên hỏi
-Xời!Anh mà lị!Mà em qua đây có chuyện gì không?_Bảo Nam hỏi
-Không?Mà bộ hai anh không định đi đâu à?_Bảo Uyên hỏi
-Đi đâu?_Bảo Đăng nói
-Ủa!Anh ba, anh dậy rồi hả?Mà sao lại ngồi dưới đất thế kia?_Bảo Uyên chạy vào kéo Bảo Đăng lên
-Không có gì?_Bảo Đăng đáp
-Hôm nay em ở nhà hả?_Bảo Nam hỏi
-Dạ!_Bảo Uyên đáp
-Hôm nay ba mẹ đi dự tiệc đến tối mới về.Ba tụi mình cũng đi đấy!_Bảo Nam nói
-Mấy giờ ạ?_Bảo Uyên hỏi lại.
-8 giờ_Bảo Đăng nói
-Vậy anh bảo ba mẹ đi trước đi.Còn em đi sau, em còn có việc!_Bảo Uyên nói
-Ừ!
————————————————————————————————————
Bảo Uyên sau khi tạm biệt ba mẹ và hai anh thì lên lầu để ngủ.Nhưng….khi cô qua hong của hai anh thì thấy có một quyển sổ rơi xuống đất.Bản tính tò mò nổi lên!Đẩy khẽ cửa.Cô bước vào và nhặt cuốn sổ lên.
Ai bảo con người lạnh lùng không bao giờ biết tò mò?
-Ủa!Một quyển nhật kí…..của anh ba?_Bảo Uyên như không tin vào mắt mình_Thị lực của mình có vấn đề à?Anh ba làm sao mà viết nhật kí?Đùa hả?
Có nên xem không?Ý chí của cô đang phân vân…..
-Hay là xem?
-Nhưng như thế là xâm phậm quyền riêng tư!
-Nhưng mình tò mò quá!
-Anh ba sẽ giận mất!
-Nhưng mình muốn hiểu hơn về anh Đăng!
-Nhưng mà anh ba sẽ cáu lên.Mà khi anh cáu thì đáng sợ lắm!
-Hay là xem nhỉ?
-Không được!
-Thế nào đây ta!
-Xem hay không đây?
-Trời ơi!Loạn mất!_Bảo Uyên hét lên_Thôi xem đại vậy?
Bảo Uyên hít một hơi thật sâu.Cô từ từ mở trang đầu của cuốn nhật kí ra.Từng dòng chữ một hiện ra..
Ch
ra..
Chương 19: Nhật Ký Của Bảo Đăng
Ads Lần đầu tiên tôi viết nhật ký!Tôi là Bảo Đăng, con trai thứ hai của tập đoàn N.Đ.U, anh trai của Bảo Uyên và em trai của Bảo Nam.
Từ khi sinh ra, ba bọn tôi đều là anh em tốt của anh, chia sẻ nhau đủ điều.Mỗi tôi, tính tôi lại lạnh như cục băng mà Bảo Uyên và Bảo Nam lại nhí nhảnh, tràn đầy nhiệt huyết, cho nên, lăm lúc tôi bị gạt sang một bên.Hồi đó, tôi chỉ muốn sang giành lại Bảo Uyên thôi à.Đúng là trẻ con?
Năm anh em tôi 5 tuổi, tôi nhớ như in có lần tôi và Bảo Nam đã bị ăn đòn một trận “lên bờ xuống ruộng” vì tội…..lấy tẩy của em gái mà không xin phép.Lúc đó, con bé có chịu cho hai anh em tôi giải tích đâu?Nó khóc rống lên như bò
“Grừ!Tên anh trai chết tiệt!Đọc tiếp vậy!”
Năm Bảo Uyên và bọn tôi 6 tuổi, ba mẹ liền chuyển trường cho bọn tôi.Bảo Uyên học một trường, tôi và anh Nam học một trường.Ngày đầu tiên con bé đi học về, trông nó có vẻ rất vui.Nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, con bé về nhà với khuôn mặt sưng hút và có nhiều vết bầm trên người!Chắc con bé đau lắm!
” Bị đánh không đau mới lạ?Hỏi ngu!”
Có lần, vào sinh nhật lần thứ 10 của chúng tôi…….
“Cái này không cần đọc!Đọc cho thêm bực mình”
Sau năm năm ở bên anh, Bảo Uyên trở về.Nó càng lớn càng sinh đẹp, dễ thương và con bé lại cao nữa chứ.Từ ấy, con bé ngày càng xa cách với tôi và Bảo Nam.Tôi cũng chẳng cần thiết biết lí do làm gì!
Cùng lúc bọn tôi 15 tuổi, ba mẹ đã cho anh Nam và tôi sang nước ngoài học để quản lí công ty của ba.Suốt khoảng thời gian
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
