|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
thầy hỏi nó chăng? Thiên Lam đứng lên nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên lắm, rồi nhìn lên bảng gật đầu xác nhận.-Đáp số của em cũng giống bạn.
Thầy giáo nhìn Thiên Lam một chút hơi tiếc nuối rồi nhíu mày quay sang phẩy tay tỏ ý cho tôi ngồi xuống. Tôi hơi khó hiểu, sao thầy ấy nói chỉ cần tôi tính ra kết quả sẽ cho tôi ngồi xuống mà bây giờ lại trưng ra cái bộ mặt có vẻ hối hận thế kia, xem ra thầy ấy không phải thật sự có lòng tốt, uổng công nãy giờ tôi cảm động.
-Được rồi, ngồi xuống đi, lần sau ngồi trong lớp không được làm việc riêng nữa nghe không? Còn một lần nữa tôi sẽ cho em ra ngoài cửa lớp đứng. Thầy nhìn tôi cảnh cáo.
-Vâng ạ!
Tôi làm ra vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng từ đó cho đến hết buổi học dường như mọi người hay quay sang nhìn tôi với vẻ hiếu kì lắm, tôi không biết có phải họ ngạc nhiên vì tôi đã làm được một bài toán mà mọi người cho là khó hay không? Đây chỉ là một bài toán đơn giản thôi mà, nhưng nếu các bạn muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ thì tôi cũng không cản đâu. Tôi hếch mũi lên cười tự mãn. Nhưng thực ra là tôi đã hiểu lầm rồi. Chỉ vì khi nãy trách mắng tôi mà thầy và cả lớp đã mất gần 15 phút quý giá giảng bài nên bây giờ ai cũng muốn đem tôi đi xử bắn đó thôi, tôi cảm thấy tương lai mình còn tươi đẹp nên không dám gây ảnh hưởng cho mọi người nữa, quyết định từ đó cho đến cuối buổi học ngoan ngoãn ngồi nghe giảng bài.
1 phút sau….
2 phút sau…
3 phút sau…
Tôi không chịu nổi cảnh ngồi yên một chổ nữa, định quay sang chọc phá bạn bè thì….
-Nhật Hạ! Tiếng nghiến răng của ai đó khiến tôi rợn tóc gáy, quay lại thì thấy lớp trưởng Thiên Lam mỉm cười rất đáng sợ cảnh cáo tôi.-Lớp học là một tổ chức có kỉ luật. Dù cậu có học giỏi đến đâu đi chăng nữa mà không chịu nghiêm túc gây ảnh hưởng đến tập thể thì tôi sẽ không để cậu sống hết ngày hôm nay đâu..
Giờ tôi mới biết dân khoa văn cũng đâu có hiền. Được rồi…được rồi, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn ngồi yên mà, đừng trừng mắt với tôi như thế tôi sợ lắm. Tôi thở dài chống cằm nhìn lên bục giảng, sao mà nhàm chán quá. Ước gì bây giờ có một ai đó xuất hiện để xáo trộn cuộc sống của tẻ nhạt tôi thì tốt biết mấy…
Chương 2: Cầu được, ước thấy
-Nhật Hạ!!!! Nhanh lên, sắp vào lớp rồi. Thục Anh hối hả giục tôi.
Tôi miệng ngậm miếng sanwith còn chưa ăn hết chạy thục mạng theo nó. Đã hai tuần từ sau ngày khai giảng hôm nào, tôi và Thục Anh bây giờ đã là đôi bạn chơi với nhau khá thân trong lớp. Nhà tôi và nó cũng gần nhau nên sáng nào tôi cũng ghé qua rủ nó đi học. Nhưng con gái đúng là chúa rắc rối. Bình thường tôi chỉ cần chuẩn bị 5 phút là xong. Còn Thục Anh, tôi không hiểu suốt nửa tiếng đồng hồ con nhỏ này sửa soạn cái gì mà mãi không xong, báo hại tôi cũng bị đi học trễ giống nó. Đang chạy thục mạng thì…
-Nhật Hạ…nhìn đường kìa!
Bốp…!!!!!!!!!!!!!!!!!
Rầm…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vì mãi chăm chú vào miếng bánh thơm ngon trên tay không chú ý đường nên tôi lao vào người một ai đó, mũi tôi bị va đập khá đau, tôi đưa tay lên xuýt xoa, cũng may là chưa bị tổn thương đến mức phải đi thẫm mỹ. Nhưng chiếc sanwith tôi đang ăn dở thì đã lăn lóc dưới đất rồi, tôi nhìn nó thở dài tiếc rẻ, mới ăn được có một nửa thôi mà. Thục Anh phía sau tôi vội vàng chạy đến đỡ tôi dậy lo lắng.
-Hạ…có sao không?
-Trời ơi!!! cái khuôn mặt đẹp trai của tôi, tháng này tôi bị sao quả tạ chiếu hay sao mà xui vậy nè. Cái quỷ gì đây nữa vậy?
Một giọng nói ai oán vang lên, tôi nghe rất quen, hai chúng tôi cùng liếc đứa con trai ngồi dưới đất đang ôm mặt suýt xoa rồi thở dài. Người ta nói trái đất tròn nên oan gia hay đụng mặt.
-Nhỏ xấu lạ! mắt để sau gáy hay sao mà không thấy đường thế hả? Thiên Lam nhăn nhó lau vệt tương ớt trên mặt bị chiếc bánh của tôi dính vào rồi lóp ngóp đứng dậy.
-Xấu…lạ ?
Tôi nhíu mày, còn Thục Anh che miệng cười khúc khích, tôi liếc tên con trai kia căm ghét. Cái đồ con trai vô duyên. Nó nói tôi xấu gái tôi cũng đâu có ý kiến gì, mắc mớ gì phải gọi tôi là xấu lạ? Xấu lạ ư? Xấu lạ là thể loại gì chứ?
-Ê xấu lạ! đụng trúng tôi rồi thì mau xin lỗi đi chứ, đần mặt ra nhìn cái gì thế hả? Cậu sợ mọi người không biết được cậu bẩm sinh mặt đã siêu ngố hay sao?
Nhỏ bạn thân của tôi thì vẫn đang che miệng cười, tôi nhìn tên con trai trước mặt rồi quay sang liếc nó. Bình thường tôi rất quý Thục Anh, nhưng sao bây giờ tôi muốn nhảy vào đánh nó chết, bạn bè bị xỏ xiên mà nó còn đứng cười. Thật không hiểu nó thấy thú vị ở chổ nào khi tôi bị xiên xỏ? Bực bội, tôi ngước lên nhìn Thiên Lam với vẻ hung hăng:
-Ê! Hoang tưởng! Tên tôi không phải là xấu lạ. Cậu mà còn dám gọi tôi như vậy một lần nữa, hứa danh dự tôi sẽ tiễn cậu đi ăn cơm bệnh viện đó. Tôi nhìn tên con trai trước mặt nghiến răng. Thấy bộ dạng tức giận của tôi như thế nó chỉ cười cười.
-Không phải xấu lạ à? Thế tớ phải gọi cậu là gì?
-Đẹp lạ !
Tôi còn chưa kịp mắng cho tên vô duyên một trận, cô bạn thân của tôi đã nhảy vào trả lời thay tôi. Tôi nhìn Thục Anh đang cười, không biết nên cám ơn nó hay đánh nó?
-Tôi tên là Nhật Hạ!!!!!!
Tôi nghiến răng liếc hai đứa đang nhìn tôi tủm tỉm cười. Không biết có nên dùng hành động để cho tụi nó biết là tôi đã lấy được đai đen karate năm ngoái hay không đây? Nhưng đúng vào lúc tôi định lao vào đánh hai đứa nó thì chuông reo báo giờ lên lớp của giáo viên, tôi đành miễn cưỡng gác lại mối hận thù này. Chờ tính sau.
Giờ ra chơi…
-Bà cô phát xít, khủng bố, hitler…
Tôi ôm một chồng tập cao lêu nghêu vừa đi vừa lẩm bẩm. Đây toàn là vở bài tập môn văn mà chúng tôi phải nộp để cô chấm điểm 15 phút, nhiệm vụ của tôi là phải đem đến phòng giáo viên cho cô chủ nhiệm. Tôi thật không hiểu nổi cô ấy nghĩ gì, rõ ràng trong lớp không phải là không có đứa con trai nào, tại sao cô lại giao việc này cho một đứa con gái như tôi? không lẽ chỉ vì bộ dạng của tôi quá giống con trai hay sao? Cô ấy đúng là phân biệt đối xử kì thị học sinh.
Đi ngang qua ngã rẽ ở cầu thang, tôi cẩn thận chỉnh lại tư thế cho mấy cuốn tập sắp rơi xuống rồi mới nhanh chân bước đi. Nhưng…
Bụp…
Uỵch….
Tôi lại đụng trúng thứ gì đó ngã lăn ra đất, tập vở cũng rơi tứ tung dưới sàn. Tôi xoa xoa trán cố nén đau ngồi dậy khẳng định: tháng này dám chắc là tôi bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.
-Xin lỗi, bạn không sao chứ?
Một giọng nói ấm áp vang lên. Tôi ngước lên nhìn người trước mặt ngỡ ngàng. Đó chính là người tôi đụng trúng khi nãy sao?
Người con trai này sao?
Tôi như bất ngờ bước vào một giấc mộng dài, người con trai trước mặt tôi thật đẹp quá. Khuôn mặt thanh tú với làn da trắng không một chút tì vết, có lẽ da cậu ấy còn đẹp hơn da của tôi nữa, mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm như mặt nước hồ đông. Tôi như bị cuốn vào đôi mắt đen thẳm đó không tài nào thoát ra được.
Người con trai này, dù rằng mới gặp nhưng tôi dám chắc là đã biết đến cậu từ rất lâu trước đó rồi. Có lẽ cậu ấy luôn hiện diện trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ kể cho tôi hằng đêm khi tôi còn là một cô bé. Trong những câu chuyện ấy luôn có những vườn hoa đủ màu, có suối chảy róc rách, chim hót líu lo, có những vệt nắng sáng mờ, những cánh chim tung bay trong nắng sớm. Còn người con trai này chính là một chàng hoàng tử, là thiên sứ hay một nhân vật nào đó rất đẹp. Tôi dám chắc là như thế.
Từ khi vào học lớp chuyên văn tôi buộc phải thay những câu chuyện cổ tích xa xưa bằng các tác phẩm tiểu thuyết hiện đại, mục đích để trau dồi ngôn từ hay nâng cao cảm nhận gì đó như Thục Anh đã nói với tôi, tôi còn nhớ tác giả Cố Mạn đã từng viết một cuốn sách có tựa đề là “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”. Khi Thục Anh đưa cho tôi cuốn sách đó tôi đã từ chối không đọc, tôi cho rằng trên đời này chẳng bao giờ có thứ gọi là tình yêu sét đánh hay yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ như người ta vẫn thường ca tụng. Tình yêu đối với tôi mà nói là thứ tình cảm chỉ có thể phát sinh khi hai người cùng gặp gỡ, tìm hiểu nhau và cùng nhau trải qua một giai đoạn thử thách đầy chông gai thì mới gọi là tình yêu được. Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư? thứ tình yêu hời hợt đó chắc chắn không bao giờ tồn tại trên đời.
Nhưng bây giờ thì sao? lần đầu tiên tôi dám thừa nhận là mình sai. Có lẽ tôi đã yêu người con trai này, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy, không biết sau này tôi có cảm thấy xấu hổ vì khẳng định vội vàng của mình hay không, nhưng bây giờ thì tôi không biết làm sao để ngăn lại trái tim đang loạn nhịp của mình nữa. Nó đang đập, hối hả, gấp gáp không theo một vũ điệu nào cả.
Hỗn loạn….
Tôi nhìn người con trai ấy, thời gian như ngưng đọng, vạn vật như ngưng đọng, chỉ còn những dãi nắng ấm áp đang phủ lên vai cậu và những ngọn gió nhẹ ùa qua nghịch ngợm những sợi tóc đen mượt. Thấy tôi đang ngơ ngẩn nhìn mình, cậu chỉ mỉm cười.
-Cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu, vì tôi đang mãi suy nghĩ nên không biết có người đang đi đến.
Chàng trai trước mặt tôi vừa dịu dàng nói và đưa những ngón tay thon dài nhặt giúp tôi những cuốn tập đang vung vãi dưới đất. Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu ấy mặt tôi tự dưng đỏ ửng và nóng lên, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngại ngùng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
