watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến".
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 14:29 - 01/07/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 9427 Lượt

thư đích thực là phải có dáng vẻ thế nào, cũng may là chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, dù sao cũng phải cố gắng hết sức "bao bì đóng gói" cho bản thân trông giàu có là được.

Sợ bị ông anh của Từ gia nhìn ra cô không phải là cô gái giàu có môn đăng hộ đối, Thư Hoán rất gắng sức trang điểm ăn vận, gần như dùng toàn bộ quyết tâm chiến sĩ cắt mạch máu tay ăn thề để lôi hết những bộ quần áo để dành đáng tiền nhất mà bấy lâu cô không nỡ mang ra dùng, mặc hết lên người.

Đó cũng là nguyên nhân mà cô dễ dàng bị bạn bè lôi ra giúp đỡ. Cho dù có không tình nguyện đến mấy, khóc lóc từ chối rằng "Mình không được, mình không muốn", thì khi bị bắt phải lâm trận, không cách nào trốn được thì cô vẫn khá là chuyên nghiệp và nghĩa khí.

Đến khi vũ trang xong xuôi, Thư Hoán run lẩy bẩy tựa vào tường đi xuống lầu trên đôi giày da đính pha lê cao trên mười phân, nhìn thấy ngay Từ Vĩ Trạch đang dựa nghiêng người vào cửa xe đợi cô.

Người đàn ông đang uể oải đứng thọc tay vào túi quần ấy, có vẻ ngoài chỉ có thể hình dung bằng hai từ "tai họa". Là đàn ông, Từ Vĩ Trạch là đẹp đến mức bất thường, dáng người như ngọc, mày đen mắt sáng, gò má lại có một lúm đồng tiền. Lúc không có cảm xúc, trông anh cũng như đang nửa cười nửa không, và khi cười thật sự thì đúng là dịu dàng đến mức cám dỗ.

Có vẻ bề ngoài như thế, cho dù anh ngốc nghếch như ỉn, hoàn cảnh nghèo khó thì cũng có không ít cô gái rung động, sẵn sàng lao vào anh, mà anh lại học giỏi, chơi thể thao giỏi, phong độ và gia thế cũng rất tốt.

Thư Hoán nghiến răng nghĩ, có sự tồn tại của công tử đào hoa như thế thực sự là tai họa của phụ nữ.

Nghe tiếng động, Từ Vĩ Trạch ngước mắt lên, vừa nhìn thấy cô đã tỏ ra như mắc nghẹn, sắc mặt dần dần tái xanh.

Thư Hoán cố gắng giữ thăng bằng đi đến trước mặt anh, e dè quay một vòng, căng thẳng hỏi: "Được không? Đây là kiểu ăn vận đẹp nhất của em rồi đó." Để miễn cưỡng tương xứng với chiều cao một mét tám mươi tám của Từ Vĩ Trạch, cô còn mang cả đôi giày cao nhất của mình.

Còn Từ Vĩ Trạch hoàn toàn phớt lờ túi xách Chanel và sợi dây chuyền hoa sơn trà mà hiếm hoi lắm cô mới mang ra, cũng không để ý đến nỗi khổ tâm của cô khi mang vào đôi giày mà bình thường chỉ để ngắm chứ không nỡ mang, anh cởi áo vest ra rồi bọc kín cô lại như gói nem.

"Váy của em có cần ngắn hơn tí nữa không? Còn cổ áo cũng quá thấp rồi đấy? Cup B thì tại sao em còn độn cho nó thành D? Lộ ra khe rãnh thế kia là ý gì đấy? Em muốn anh tức chết à?"

Thư Hoán hoang mang không hiểu, bộ váy liền màu champagne này là do một nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra, cô phải dành dụm rất lâu mới mua được, cố ý để dành đến trường hợp quan trọng nhất mới mặc, cho dù không đẹp như người mẫu nhưng ít nhất cũng là đẹp mà: "Làm gì khoa trương thế, đây là bộ lễ phục bình thường mà. Bình thường anh đưa mấy cô gái kia đến dạ tiệc, bọn họ cũng mặc thế này thôi?"

Từ Vĩ Trạch lại nghẹn: "Tiếng là thế… nhưng em ăn mặc thế này thì bó sát quá."

Thư Hoán hơi hoài nghi người đứng trước mặt mình là kẻ giả mạo: "Nếu em nhớ không nhầm thì ăn mặc bó sát thế này mới là sở thích của anh mà? Chính anh bảo em ăn mặc cho đẹp nhất, mặt không đẹp thì có thân hình bù đắp lại là danh ngôn của anh."

Nếu không thì ai muốn mặc bộ quần áo mà lúc ăn tối cũng không dám uống nước làm gì.

Từ Vĩ Trạch vẫn kiên quyết giữ áo vest của anh trên người cô, lẩm bẩm: "Nhưng, anh của anh là người rất bảo thủ…"

"… = = Bảo thủ mấy thì chắc cũng nhìn thấy áo bó sát và hở lưng chứ nhỉ?"

Từ Vĩ Trạch cau mày như đang ngứa ngáy khó chịu, nói với vẻ khổ sở: "Anh nghĩ em nên thay bộ khác thì hơn…"

Thư Hoán sắp nổi cáu, cúi xuống cởi đôi giày khó chịu ra, đi chân trần về nhà: "Từ Vĩ Trạch, phiền anh tìm cao minh khác đi."

Anh chàng đưa tay kéo cô lại: "Này này, em đừng thế chứ. Anh muốn tốt cho em mà, em chưa gả cho ai, đừng tùy tiện cho người khác nhìn thế chứ, rất thuathiệt… Được rồi được rồi, anh không nói nữa, bộ này thì bộ này, hôm nay em to nhất, em thích thế nào cũng được."

Sau đó mở cửa xe cho cô, thấy cô hơi cúi xuống để vào trong, anh lại nói: "Anh cảnh cáo em, lát nữa không cho em cúi người!"
Hai người đến nhà hàng đã đặt sẵn, ông anh nghiêm khắc của Từ gia vẫn chưa đến, cảm giác phải chờ đợi lại khiến Thư Hoàn càng căng thẳng hơn.

Từ Vĩ Trạch kéo ghế giúp cô, hai người lần lượt ngồi vào, Từ Vĩ Trạch nhìn cô từ trên cao xuống, lại bảo: "Em có chắc em không cần áo khoác?"

Đập tờ thực đơn vào người Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán hỏi: "Anh của anh… là người thế nào?"

"Anh ấy à, là một người anh tốt, vô cùng thương anh. Chỉ có điều," Từ Vĩ Trạch mở thực đơn, tỏ vẻ khổ sở, "Trong vấn đề truyền thống nào đó thì anh ấy rất cố chấp."

Vừa nói xong đã nghe văng vẳng tiếng bước chân của một người đàn ông. Chỉ là tiếng ma sát rất nhỏ của đôi giày chạm vào thảm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác căng thẳng, Thư Hoán không hiểu vì sao lại thấy hơi hoảng hốt, vội vàng ngậm miệng lại.

Bóng dáng cao lớn vòng từ sau lưng cô đến trước mặt rồi ngồi xuống.

Anh vừa ngồi xuống, trong khoảng cách khoảng mười centimet, Thư Hoán chỉ cảm thấy gò má cô bỗng căng cứng, nhất thời không dám ngước mắt lên nhìn thẳng người mới đến.

Cô không phải người hay xấu hổ, thế nhưng đối phương chưa nói câu nào mà chỉ là không khí do người ấy tạo ra cũng đủ khiến tim cô đập thình thịch.

"Anh, đây là Thư Hoán, bạn gái hiện tại của em. Hoán Hoán, đây là anh trai anh, Từ Vĩ Kính."

"Chào cô." Giọng rất lạnh, cũng rất trầm, không có cảm xúc đặc biệt, nhưng nghe lại có cảm giác xa cách lạ lùng.

Sau đó, cuối cùng cô cũng ngẩng lên. Người đàn ông đang ngồi đối diện cũng đang lặng lẽ nhìn cô.

Người đàn ông từ tóc tai đến cổ áo và ống tay áo đều rất chỉn chu, không hề có chút cẩu thả, bừa bãi nào.

Hai anh em đều có làn da trắng, Từ Vĩ Trạch trắng trẻo và có chút thư sinh, ít nhiều có vẻ đáng yêu dịu dàng; còn Từ Vĩ Kính tuy trắng nhưng không ảnh hưởng đến chất đàn ông của anh, ngược lại khi anh không vui, hàng lông mày hơi nhăn lại, nổi bật vẻ cao ngạo không thể xâm phạm, càng khiến gương mặt anh lạnh lùng hơn.

Trên gương mặt mà mỗi chi tiết đều đạt đúng tiêu chuẩn cao nhất ấy, không hề có nụ cười.

Thư Hoán bỗng có cảm giác váng vất.

"… Chào anh."

Nghe lời đáp, người đàn ông "ừ" một tiếng, đặt tay lên bàn, những ngón tay thon dài mạnh mẽ đan vào nhau, hơi nhíu mày nhìn cô. Đôi mắt người ấy rất đẹp, cũng rất sắc bén, liếc nhìn cô vẻ thẳng thừng khiến Thư Hoán chỉ thấy như bị xuyên thấu.

"Nghe nói năm ngoái cô mới đi học ở Nhật về?"

Đó là lời nói dối kinh thiên động địa nhất của Từ Vĩ Trạch để dát vàng cho cô bạn gái hòng phù hợp với yêu cầu của ông anh, Thư Hoán đành nói: "Vâng."

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,70 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT