|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
ấy nhẹ nhàng tháo lớp nẹp thủ công do tôi băng ra, xem xét tỉ mỉ vết thương rồi hỏi cặn kẽ bác tôi lý do bị như thế này, chắc giọng cô ấy ngọt ngào quá hay sao mà bác tôi thấy thần sắc tươi tỉnh hẳn. Sau đó cô ấy quay qua tôi và nói :
– Chị theo tôi !
Tôi khẽ dặn bác chờ mình rồi cum cúp đi theo cô ấy, cô ấy vào phòng khám và nói với các nhân viên hộ lý, chăm sóc ở đây :
– Khám sơ bộ bệnh nhân bị gẫy xương bàn chân phải, nhánh ngón út, xương có thể bị vụn, làm các xét nghiệm cần thiết !
Mệnh lệnh đơn giản nhưng người nào người nấy răm rắp làm theo, tôi khá ngạc nhiên vì uy quyền của cô ấy. Quay qua tôi, cô ấy nói nhỏ :
– Chị cầm phiếu khám đi nộp tiền và đưa bác vào phòng chụp, khi có kết quả thì mang qua phòng tôi.
Cô ấy nói xong chi tay ra một căn phòng phía cuối hành lang, tôi gật đầu rồi quay về với ông bác, vẫn còn nghe thấy sau lưng tiếng cô ấy nói với cô y tá trực vừa rồi :
– Tại sao lại không gọi chị?
– Dạ ! Em sợ chị mệt, chị làm việc suốt từ chiều rồi còn gì?
Tôi hối hả và vội vàng đi mà quên luôn cả lời cảm ơn cô ấy, lúc ngồi đợi kết quả chụp phim mới thấy mình thật mất lịch sự, định qua phòng cô ấy nhưng nghĩ lại dù sao lát cũng còn phải vào, khi đó cảm ơn vẫn chưa muộn. Lúc này mới nhớ đến việc phải gọi điện cho ba mẹ, tôi hấp tấp mở cái điện thoại ra, khoảng nửa giờ sau thì ba mẹ tôi có mặt, khuôn mặt hớt hơ hớt hải đi tìm tôi và bác, thấy tôi đang trong phòng cấp cứu cùng bác, ba hỏi như quát :
– Sao rồi con ?
Tôi nhìn ba và cười :
– Bác chăm tập thể dục quá nên thành ra…
– Mày còn đùa được sao ?
Ba tôi gắt, bác thấy thế ngắt lời :
– Đừng mắng nó, cho nó đùa cho vui. Không có nó giờ này anh còn còng queo ở nhà.
– Anh không sao chứ?
– Không, vừa chụp phim xong, đợi kết quả thì bác sỹ mới có phác đồ điều trị.
– Lam ! Sao con không gọi ba sớm để ba nhờ người quen.
– Thôi ! Nhờ vả phiền phức, em nhìn xem còn cả tá người nặng hơn anh kìa !
Ba tôi chép miệng vì tính nhượng nhịn của anh. Cả nhà tôi quây tròn bên cái giường bệnh của bác, lát sau tôi thấy đã đến giờ lấy kết quả nên quay trở lại, chẩn đoán ban đầu của bác sỹ cực kỳ chính xác, tôi cầm kết quả định xăng xái chạy vào phòng cô ấy thì tiếng ba tôi gọi :
– Lam ! Mang kết quả về đây !
Tôi ngẩng lên nhìn thì ra cô ấy đã đứng đấy từ khi nào và đang chuyện trò rôm rả với cả nhà tôi, bác tôi thì chả thấy còn đau gì nữa, nói chuyện cứ ầm ầm. Trông thấy tôi, cô ấy cười :
– Lam ! Đưa kết quả xem nào !
Tôi trố mắt, bộ não thường ngày vốn thông minh hôm nay dở tệ, tôi không thể nào tư duy được, cớ làm sao cô ấy biết tên tôi. Chẳng thèm nói với tôi nữa vì giờ này nhà tôi đã có người lớn, cô ấy trao đổi với ba tôi :
– Bác ấy bị gẫy xương ngón chân chú à, cũng không quá nghiêm trọng đâu, phẫu thuật là xong thôi,
– Vậy bao giờ phẫu thuật được hả cháu ?
– Chiều mai ạ !
Câu nói của cô ấy làm mấy nhân viên đứng đấy ngẩng mặt lên nhìn ngạc nhiên.
– Thế bây giờ chú phải làm gì?
– Chú làm thủ tục nhập viện cho bác ấy, làm các xét nghiệm khác như máu, phân, chụp tim phổi và siêu âm ổ bụng sau đó mạng nộp vào phòng theo dõi bệnh nhân khu chấn thương chỉnh hình.
– Chú có thể biết tên bác sỹ mổ ngày mai không?
– Là cháu ạ ! Cháu là Mai Thuỳ !
Tôi ngạc nhiên há hốc mồm lần nữa vì thông tin cô ấy vừa đưa ra, một bác sỹ quá trẻ để tự tin đến thế, càng ngạc nhiên hơn khi ngay sau đó tôi được một nhân viên cho biết :
– Được bác sỹ Thuỳ mổ thì gia đình chị cứ yên tâm, chị ấy tuy còn trẻ nhưng tay nghề thì khỏi bàn mà sao chị ấy lại nhận mổ ngày mai nhỉ, chiều mai lịch mổ của chị ấy đã dày lắm rồi.
Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa, anh ta hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây. Thế là cuối cung cái lời cảm ơn tôi định nói vẫn chưa được thốt ra, tôi chúa ngại việc nợ nần thế mà giờ tôi lại phải đi nợ người khác nhất là nợ ơn.
Tối hôm ấy, sau khi làm xong các thủ tục, ba tôi giục hai mẹ con về, ba tôi sẽ ở lại trông bác đêm nay, suốt từ tối tôi cũng mệt lử rồi, chẳng muốn tranh giành việc với ba nữa nên ngoan ngoãn làm đứa con có hiếu, biết nghe lời.
Đầu óc tôi lú lẫn mất rồi, tôi đâu có đi xe, lúc trước nhảy lên taxi đi cùng bác giờ lại định phăm phăm đi lấy xe máy của mình, mẹ tôi cũng nhớ ra nói :
– Con có đi xe đâu mà cứ đi như ma đuổi thế hả, thôi mày ở lại chờ để mẹ lên lấy chìa khoá xe chứ trông mày phờ phạc thế kia thì…
Bà bỏ lửng câu nói và đi luôn, còn lại tôi đứng ngoài cổng viện chờ mẹ, hoa cả mắt vì các xe cấp cứu cứ hú còi liên tục chạy vào, thế mới biết cái sự cẩu thả của con người dừng ở mức độ nào. Đang che tay ngáp vặt thì tôi nhác thấy bóng dáng Thuỳ đi ra, hết ca trực cô ấy đang dắt chiếc xe máy đi ra cổng để về, tim tôi bỗng đập loạn xạ, tôi muốn nhân cơ hội này để cảm ơn cô ấy, chân run lắm nhưng tôi vẫn cố gắng tiến về phía cô ấy. Nhìn thấy tôi, Thuỳ hơi sững lại, sự bối rối trên khuôn mặt cũng như tôi, chiếc xe to hơi loạng choạng, tôi vội vàng giơ tay đỡ lấy, Thuỳ cười và cảm ơn tôi :
– Lam còn chưa về?
– À… chưa, tôi đang chờ mẹ.
Tôi lấy hai bàn tay vặn vẹo vào nhau, vẻ khổ sở, Thuỳ thấy vậy khẽ cười :
– Lam định nói gì à?
Thuỳ đã thay đổi cách xưng hô nên tôi cũng không khách khí nữa, tôi gật gật đầu :
– Tôi..tôi..ý tôi là tôi định cảm ơn bác sỹ và …và xin lỗi sự việc lúc tối.
– Tôi hiểu mà, tâm lý bệnh nhân, ngày nào chúng tôi chẳng gặp những sự việc ấy, dù sao tôi cũng đã nhắc nhở nhân viên của mình.
– Nhà bác sỹ có gần đây không ?
– Đi xe khoảng 15 phút là tới nhà thôi.
– Chiều mai bác sỹ nhiều ca mổ lắm rồi mà vẫn còn nhận mổ cho bác tôi nữa sao ?
– Thế Lam sợ tôi nhiều ca thì sẽ không tập trung khi mổ cho bác à, Lam không tin tôi hả?
– Ơ, không ! Tất nhiên là không phải vậy rồi, vì tôi thấy bác sỹ nhiệt tình quá !
– Không nhiệt tình thì Lam chê, làm ầm cả phòng cấp cứu lên, giờ nhiệt tình cũng có ý kiến, vậy là sao?
Tôi nghệt mặt vì cái lý lẽ của Thuỳ, không nói gì nữa, đúng lúc ấy thì mẹ tôi đi tới, trông thấy Thuỳ bà vồn vã như người nhà làm tôi ngượng đỏ cả mặt, mẹ tôi là vậy mà, lúc nào cũng dễ gần nhiều khi thái quá :
– A ! Chào bác sỹ, gớm bác sỹ sao mà đẹp người đẹp nết thế, lương y như từ mẫu, phải thế này mới xứng là ngành y chứ, trông con chẳng ai nghĩ lại làm cái nghề mổ xẻ đâu, người đâu mà cứ như người mẫu thế kia kìa.
Tôi hoảng quá, lôi tay mẹ :
– Về thôi mẹ, muộn rồi, để người ta còn về chứ !
– Không sao đâu, cảm ơn cô, cô và Lam về cẩn thận !
Thuỳ nhẹ nhàng nhắc đúng tính cách của bác sỹ. Tôi chỉ kịp vội vàng :
– Chào bác sỹ, ngủ ngon nhé !
Thế rồi tôi lôi tuột mẹ đi, mẹ tôi cáu tiết mắng :
– Sao mà con cứ như phải bỏng vậy, để mẹ chào hỏi, cảm ơn người ta đã chứ !
– Mẹ chào hỏi thế lần sau người ta thấy mẹ là trốn từ xa rôi !
– Ơ hay, con này ! Mẹ có làm gì đâu, tao thấy người ta xinh đẹp thì không được khen sao, chứ xấu như mày, có cậy răng tao cũng chẳng khen.
– Mẹ nói đấy nhé! Con xấu cũng là con do mẹ đẻ ra, lỗi tại mẹ chứ đâu phải tại con.
– Ừ, mà nghĩ lại mẹ với bố mày đẹp nõn ra thế mà sao đẻ ra mày xấu quá chừng luôn.
Tôi vênh mặt vì biết mẹ đang mắng yêu tôi chứ đồng nghiệp và bạn bè vẫn ghen tỵ vì tôi thừa hưởng quá nhiều nét đẹp từ bố mẹ họ chỉ tiếc là tai sao giờ này tôi vẫn “Sầu lẻ bóng” như thế, chẳng hay “đàn ông nó mù cả” đấy là nguyên văn con bé bạn thân của tôi. Nhiều lúc nó nhìn tôi và bảo :
– Lam này ! Tao thấy mày vừa xinh gái nhưng cũng có phần mạnh mẽ như nam nhi ấy!
Tôi trố mắt nhìn nó :
– Mày bệnh hả?
– Tao nói thật, ở mày có những nét đẹp pha trộn giữa sự mạnh mẽ và dịu dàng.
– Mày thôi đi, không còn việc gì làm hả?
Tôi nạt nộ nó nhưng vẫn phải soi lại mình trong gương để xem có đúng như nó nói không, kể ra nó cũng nói thật. Nhưng tôi chẳng để tâm, tôi vẫn cứ sống theo cái chủ nghĩa độc thân mà bác truyền cho tôi và lấy đó làm sung sướng lắm, không có gì quý hơn độc lập tự do mà, tuyên ngôn nào chẳng có dòng chữ ấy.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy khi báo thức điện thoại đổ chuông ầm ầm, theo thói quen thì còn phải đợi những người già đáng kính lần lượt đến gõ cửa thì tôi mới dậy nhưng hôm nay chẳng thấy ai, tôi lờ đờ ngái ngủ, mở mắt ra nhìn rồi mới bổ nhào xuống đất, đầu óc chậm chạp tua lại cái cảnh tối qua. Bệnh viện, mùi eter, bác Dũng, cái chân gãy, ba mẹ, ba mẹ đâu rồi nhỉ…tôi cứ lơ mơ thế, hình ảnh cuối cùng mà tôi nhớ được là nữ bác sỹ tên Thùy với nụ cười đẹp như thiên thần.
Thôi chết rồi ! Cha mẹ ơi ! Tôi là một nhà báo và sắp đến giờ làm rồi, tôi phải đến tòa báo ngay bây giờ, sáng nay có cuộc họp khẩn cấp để phân công người đi công tác. Tôi nháo nhào làm các thủ tục cần thiết cho một buổi sáng tốt lành, lòng thầm ước tại sao con người ta không thể làm những việc này luôn tối qua.
Tôi dắt cái xe máy nặng như đá ra cửa, vì nó mà tôi bị 3 ông bố bà mẹ mắng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
