|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
ngăn cách, tất cả mọi người đều giơ cao tấm bảng màu đỏ đề dòng chữ “Thề có chết cũng ủng hộ Bạo Long điện hạ”. Còn một bên cũng cầm một tấm biển như vậy, chỉ có điều nội dung đổi thành “Lam Ưng nhất định thắng”.
Trên mặt, trên tay mỗi người đều dùng màu rất đẹp vẽ hình rồng hoặc hình chim ưng, thậm chí còn có đội cổ vũ ăn mặc nóng bỏng đứng ở quảng trường rộng rãi la hét cổ vũ, tiếng tranh luận càng lúc càng to.
“Bạo Long điện hạ nhất định sẽ giành quán quân!”
“Lam Ưng thật pro! Bạo Long là một tên ngốc chỉ biết giở trò, đâu hiểu gì tinh hoa biểu diễn chứ!”
…
“Kìa… bọn họ đang làm gì vậy nhỉ?” Hạ Nặc Kỳ tò mò mở to mắt nhìn, nhìn bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi không giải thích được.
“Thì ra cô ở đây!” trong lúc cô đang nghi hoặc, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói mộc mạc.
“Hả?” Hạ Nặc Kỳ ngoảnh về phía có tiếng nói. Cô thấy một anh chàng cơ bắp vạm vỡ, cao to, khôi ngô đang nhìn cô từ đầu đến chân.
“Áo sơ mi trắng, váy ngắn kẻ caro đỏ…, sao cô không đeo giầy thể thao?”
“Gì cơ?” Hạ Nặc Kỳ ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn đôi giầy hiệu Italia màu đen trên chân của mình, sau đó mới ngẩng đầu lên tự tin mỉm cười, “Tôi thấy kết hợp trang phục thế này mới đẹp, có vấn đề gì không?”.
Anh chàng cơ bắp khinh khỉnh nhìn cô, rồi tiếp đó, có vẻ rất nôn nóng kéo cổ áo của cô, không chút thương hoa tiếc ngọc lôi cô xềnh xệch lên đằng trước.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc, lóng nga lóng ngóng vùng vẫy. “Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra! Cứ cho là tôi không đeo giầy thể thao, anh cũng không thể làm thế với tôi!”.
Cô cho rằng, cô hét to lên như vậy, có thể khiến cho anh chàng vạm vỡ buông tay cô ra, nếu không thì, ít ra cũng thu hút được sự chú ý của hai đám người gần đó, làm cho bọn họ đến giúp cô giải vây. Nhưng thật đáng tiếc, chẳng ai để ý đến tiếng hét nhỏ bé như con thú đang gặp nạn của cô.
“Im mồm! Cô ồn áo quá đi!” Anh chàng cơ bắp nhìn cô với ánh mắt giận dữ khinh thường, thở hồng hộc như muốn ăn tươi nuốt sống cô, “Đến gì mà muộn thế, còn phải tận dụng thời gian”.
Anh ta là một kẻ điên sao? Tại sao mình không hiểu anh ta nói gì nhỉ? Hạ Nặc Kỳ không dám nói gì nữa, đành để mặc anh ta lôi lên phía trước.
Hu huh u… Hạ Nặc Kỳ bắt đầu sụt sịt khóc. Ai sẽ đến cứu cô đây? Lẽ nào, cô học hành chưa đâu vào đâu mà đã phải chết thật sao?
Anh chàng cơ bắp lôi Hạ Nặc Kỳ đi qua một hành lang trên vòm chạm trổ đầy hình hoa hồng, đây chắc chắn là hội trường lớn của trường Eton.
Quan sát tòa nhà lớn, trông nó vô cùng hùng vĩ, từng tấm thủy tinh được tạc khắc đầy mới lạ, dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời, chúng phản chiếu lại ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Phía trước tòa nhà, chiếc đài phun nước nằm ở vị trí trung tâm đang phun ra từng dòng nước mát lạnh, những viên đá cẩm thạch màu trắng trải xếp thành một con đường ngay ngắn.
Hạ Nặc Kỳ trố mắt nhìn.
Hội trường của trường quý tộc có khác, so với hội trường của trường cô đang học đúng là một trời một vực.
Đúng lúc cô đang bị choáng ngợp bởi cảnh vật trước mắt, thì anh chàng cơ bắp vội vàng đẩy cô vào cửa: “Mau vào đi”.
“Gì cơ?” Hạ Nặc Kỳ loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào.
Nhưng cho dù cô đi vào hội trường với bộ dạng nào, cũng không thu hút sự chú ý của mọi người, vì lúc này bầu không khí trong hội trường đang rất là náo nhiệt!.
Tất cả mọi người đều đứng cả dậy, nhiệt liệt vỗ tay ầm ĩ.
“Giỏi quá! Màn trình diễn của Lam Ưng phải gọi là đỉnh của đỉnh!”.
“Sự sống còn của Lam Ưng khiến chúng ta thấy tự hào!”.
“Lam Ưng, em yêu anh!”.
“Chúng tôi luôn ủng hộ bạn, Lam Ưng!”.
…
Đám đông, kẻ nói người phụ họa ra sức khen ngợi, thậm chí có vài cô gái vì cảm động quá mà rơi cả nước mắt, dùng đôi tay nhỏ nhắn nhè nhẹ lau khóe mắt.
Chuyện gì vậy? Hạ Nặc Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn quanh bốn phía… Trên khán đài nhấp nháy dòng chữ phát quang “Hội thi kịch nói lần thứ hai mươi mốt”. Tấm màn che thêu hình con thiên nga màu xanh da trời đậm đã được kéo xuống, như là vừa kết thúc một màn biểu diễn.
Cũng không đến mức phải kích động như vậy chứ! Lẽ nào, vừa có diễn viên nổi tiếng nào vừa biểu diễn ở đây sao? Hạ Nặc Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.
“Còn đứng ngây người ra làm gì vậy?” giọng nói bất mãn của anh chàng cơ bắp vang lên bên tai cô, tiếp đó, một bình nước được nhét vào tay cô, “Đi mau lên, bam giám khảo vẫn chờ cô đến rót nước bưng trà cho họ đấy!”.
“Rót nước bưng trà? – Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt không hiểu! – Sao tôi phải…”
Cô còn chưa nói xong, anh chàng cơ bắp chẳng biết tên đã biến đi đâu mất, lúc đó trên sân khấu, màn che cũng được kéo lên.
“Màn biểu diễn tiếp theo là của một trong những thí sinh nằm trong top sẽ được giải quán quân – Mục Dã Tình Xuyên và bạn diễn của anh ấy – Mai Khả Lâm…” qua micro, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình truyền đến tai mọi người trong hội trường.
“Woa, Bạo Long điện hạ diễn rồi!”
“Chờ lâu quá! Được cùng anh ấy biểu diễn thật là hạnh phúc!”
…
Tiếng của người dẫn chương trình vừa dứt, người xem ào lên từng đợt, may mà tâm lí của người dẫn chương trình cực kì tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí ầm ĩ huyên náo này, điềm tĩnh giới thiệu hết, rồi mới từ tốn rời khỏi sân khấu.
Có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, trong nháy mắt, tất cả mọi người trở nên yên lặng.
Hạ Nặc Kỳ giơ bình nước lên nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt một cách kinh ngạc, cô hét lên đầy oan ức: “Tôi không phải đến đây rót nước trà! Này…”
“Suỵt!”
Ban giám khảo ngồi thành nửa vòng tròn, ba vị giám khảo ngồi ở chính giữa, mặt nghiêm nghị nhìn cô tỏ ý bảo cô yên lặng.
Hạ Nặc Kỳ chẳng biết làm thế nào nên cúi đầu xuống.
Ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra không? Rất chi là kì cục vì bỗng dưng, cô bị bắt đến đây rót nước bưng trà cho ba vị này, rốt cuộc thì cô đã đắc tội với ai mà phải ra nông nỗi thế này?
Bây giờ cũng tìm không thấy anh chàng cơ bắp đã lôi cô đến đây, xem ra, cô đành phải giúp một tay vậy, đợi đến khi màn biểu diễn này kết thúc sẽ tính sau.
Sau khi quyết định, Hạ Nặc Kỳ liếc nhìn bộ mặt còn xám xịt hơn cả đáy nồi của bam giám khảo, cô ngượng nghịu cười một cái, rồi chạy nhanh ra chỗ máy rót nước gần đó, chuẩn bị rót nước vào đầy bình.
Đúng lúc cô đến chỗ máy rót nước, đột nhiên cảm thấy đằng sau có một ánh mắt bỏng rát đang nhìn về phía cô. Cô vội quay lại để tìm, nhưng không thấy gì cả.
“Có lẽ tại mình đa nghi quá.” Cô nhủ thầm, quay lại tiếp tục rót nước, bắt đầu hãm trà.
02
Để hòa chung vào không khí, chiếc đèn sáng rực trên sân khấu đã chuyển sang màu vàng cam ấm nóng, không khí được bao trùm bởi mùi hương thơm ngát đang lan tỏa từ đóa hoa trắng nằm trong tay nữ diễn viên chính trong vở kịch, mùi thơm dìu dịu khiến cho mọi người đều cảm thấy thoải mái và tươi tỉnh.
Trong tiếng nhạc lãng mạn, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, nam diễn viên chính nhẹ nhàng từ sau cánh gà đi ra, đến bên cạnh nữ diễn viên chính, dưới sân khấu bỗng chốc sôi nổi hẳn lên.
“Woa! Cứu tôi với, tôi chết ngất trong vẻ đẹp của anh ấy mất.”
“Mục Dã Tình Xuyên, em yêu anh! A a a…”
Sự xuất hiện của anh ta, khiến cho không khí bỗng chốc sôi sục như có một luồng nhiệt chạy qua, Hạ Nặc Kỳ cũng không thể không nín thở, nhìn chăm chăm vào anh ta. Mặt của cô bỗng nhiên ửng đỏ lên trông đẹp như bầu trời lúc hoàng hôn, tim cô đập loạn xạ: “Woa, woa! Cũng là học sinh trung học nhưng sao con trai ở đây có sức cuốn hút như vậy!”.
Anh ta có làn da rám nắng khỏe mạnh, mặc một bộ đồ đua xe màu trắng đỏ, thân hình cao ráo, mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều toát ra một sức cuốn hút không thể cưỡng lại được. Ánh đèn vàng trên sân khấu chiếu lên anh ta, khiến mắt anh ta bị chói, tưởng chừng như không mở ra được.
Toàn bộ đường nét của anh ta trông giống như bức tượng Apolo của nhà điêu khắc Michelangelo, mang vẻ đẹp và sự kiêu ngạo của thần mặt trời. Mái tóc cắt ngắn nhuộm thành một màu lá mạ chói mắt, từ đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc ánh lên vẻ bất cần đời, mũi cao và thẳng, khóe môi hơi vểnh nhẹ lên trên, trông rất ngạo mạn.
Anh chàng đẹp trai như vậy, ở trường của Hạ Nặc Kỳ rất hiếm thấy, hôm nay, coi như chuyến đi của cô cũng không uổng công.
“Đẹp quá!” Mục Dã Tình Xuyên, một tay kéo lấy cổ tay Mai Khả Lâm, một tay cầm đóa hoa trắng trong tay cô ấy, đưa lên mũi nhè nhẹ ngửi, anh ta cất lên một giọng nói êm ái, “Anh vẫn nhớ mùi thơm này, cũng vào mùa này, lần đầu tiên em tỏ tình với anh, trong tay cũng cầm loại hoa này. Em đúng là một người con gái lãng mạn, vì thế, em đã làm cho anh cảm động.”
Hạ Nặc Kỳ phát hiện ra rằng, giọng nói của anh ta êm ái như dòng suối chảy, cô có chút bị mê hoặc, thậm chí còn quên mất là phải rót thêm trà vào cốc cho ban giám khảo.
Trên sân khấu, màn biểu diễn vẫn đang tiếp tục…
Nữ diễn viên chính Mai Khả Lâm tựa vào người của nam diễn viên chính Mục Dã Tình Xuyên, ngượng ngùng gật đầu:
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
