|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
đứng nép vào góc phòng run rẩy, còn ông khách xông lại giơ tay lên cao, định hướng vào khuôn mặt đang khiếp sợ kia một cái bạt tai thì chợt dừng lại vì thanh âm nhẹ nhàng nhưng thập phần cương quyết ở phía sau :
– Quý khách…
Mắt ông ta đỏ đầy tơ máu quay lại, nhìn thấy mỹ nữ phía sau thì bỗng quên đi vài phần lửa giận, ông ta hỏi :
– Cô là ai, phiền tránh ra, tôi đang có việc cần giải quyết.
Không trả lời ông ta, cô chỉ đi lại gần phía cô nhân viên đang nép mình trong góc phòng, nghiêng người ấn chuông báo bảo vệ, sau đó quay ra phía ông khách đang hừng hực lưa giận, cùng những cặp mắt đang tò mò… môi anh đào khẽ kéo lên thành một đường cong thành thục mà lãnh đạm khinh thường buông câu nói :
– Gọi quản lý quần hàng này về đây.
Chưa đầy 30 giây sau, khoảng chục người bảo vệ đã có mặt.
– Thưa cô ở đây xảy ra chuyện gì vậy ?
Một người bảo vệ lên tiếng hỏi, cô không nói gì, ánh mắt nguy hiểm cũng chỉ hướng vào ông khách khiến ông ta đôi chút hoảng sợ nhưng vẫn to tiếng nói :
– Còn việc gì nữa.. nhân viên của các anh dám tát vào mặt tôi, rất nhiều người ở đây chứng kiên…tôi xem các anh giải quyết như thế nào..
Ông ta vừa nói vừa quay ra chỉ vào những người khách phía sau đang xem kịch. Đa số mọi người thì im lặng nhưng một vài người thì gật đầu vì đúng là họ có thấy cô nhân viên kia tát vào mặt ông khách này. Andy vẫn không tỏ thái độ gì, cô chỉ lạnh lùng hỏi :
– Quản lý quầy hàng này… vẫn là chưa có mặt sao ??
– Có chuyện gì ồn ào ở đây vậy ?
Tiếng người đàn ông phía sau bảo vệ vang lên, mọi người nhường đường cho ông ta đi lên, ánh mắt dọa nạt người quét một lượt, rồi dừng lại trên người cô nhân viên đáng thương.
– Ở đây là chuyện gì ? Ai có thể nói cho tôi biết?
Đọc tiếp: Nàng Kiều Anh Kiếm Tìm !!! – Chương 5
Quản lý tôi… (cô nhân viên ấp úng không biết nên nói gì )
– Còn chuyện gì nữa, nhân viên dưới quyền chú dám tát vào mặt tôi, như vậy là phục vụ khách hàng phải không ?
Ông khách thấy có đồng minh liền lập tức được nước làm tới, người quản lý nhìn cô nhân viên :
– Mới hai tuần đi làm đã để xảy ra chuyện, là không muốn giữ công việc ở đây nữa phải không?
Người quản lý vẫn dùng giọng điệu răn đe hướng cô nhân viên hỏi, cô nhân viên trẻ lại càng luống cuống, nước mắt chảy ròng hai bên không biết nên thanh minh như thế nào, người quản lý lại tiếp :
– Đi thu xếp đồ đạc..từ ngày mai không cần đến đây nữa.
Ông ta lạnh lùng, dứt khoát nói, còn cô nhân viên thì hoảng loạn mà không thể làm gì, chỉ cúi thấp mặt và khóc…
– Chẳng phải chú nên hỏi nhân viên của mình xem sự tình như thế nào ư ?
Andy nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt hỏi không tỏ vẻ lo lắng gì, ông ta nhìn vào ánh mắt trong suốt tưởng chừng như vô hại của cô mà trả lời :
– Cần thiết sao, nếu cô ta không thể làm tốt nhiệm vụ của mình thì không cần thiết tới đây nưa, nên tự mình chịu trách nhiệm thôi.
– Sao lại không cần thiết… tùy tiện kêt tội như vậy không phải đang kết tội chính công ty mình làm việc sao ? Chẳng lẽ nhân viên phục vụ ở đây lại không phép tắc đánh người vô cớ như vậy sao ? Chỉ là một nhân viên cấp thấp mà lại cả gan gây sự với khách hàng tại nơi mình làm việc sao, hơn nữa…không biết có phải khách hàng hay không, nhưng lại chắc chắn có chút quan hệ với quản lý trực tiếp của mình??? Vậy cô ấy dám sao ? Phía kia, kia, kia đều có camera ghi lại tình huống vừa rồi, chẳng phải chú cũng nên xem qua một chút sao ? Đường đường là quản lý quầy hàng, nhưng chú lại phải hỏi “có chuyện gì ?” như vậy là đã làm tròn chức trách sao ?
Đọc tiếp: Nàng Kiều Anh Kiếm Tìm !!! – Chương 6
Andy không nhanh không chậm, chỉ hỏi ra một loạt từ “sao ?” cũng đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, mặt người quản lí biến sắc, còn ông khách thì hùng hổ đòi lao vào :
– Con nhỏ này…mày dám…
Nhưng ông ta chỉ lên vài bước đã bị bảo vệ giữ lại, nhìn khuôn mặt chưa chịu thay đổi ý kiến của người quản lí, cô cười nhạt, vốn định cho ông ta cơ hội, nhưng vẫn là không nhận rồi. Cô đi dần lại phía máy tính tại bàn làm việc của quầy hàng, bằng một vài thao tác nhỏ, cô đã kết nối xong với điện thoại của mình, vừa làm cô vừa nói :
– Tôi có thói quen ghi lại những thứ chướng tai gai mắt, nhưng không phải ghi rồi để đó, mà là đề phòng….những kẻ vô liêm sỉ, luôn có cách để chối bỏ tội trạng của mình…điện thoại này âm thanh chất lượng cũng tốt, có thể dùng được…kể cả lúc ra tòa..
Nói rồi cô quét đôi mắt đen một lượt, gương mặt xinh đẹp dừng lại trên khuôn mặt thoáng bất an của ông khách vẫn đang bị bảo vệ giữ lại…
Một trận bàn tán xôn xao khi lời nói và hành động tục tĩu của ông khách đang đặt bàn tay dơ bẩn lên cặp mông tròn nhỏ của cô nhân viên, khiến cô ấy giật mình đẩy ông ta ra phản kháng, và tát ông ta một cái, đôi mắt cô ấy đã ngập nước, khuôn mặt kìm nén đáng thương…Andy tiếp tục chậm rãi nói :
– Đôi khi cũng nên biết mọi người xung quanh đều có đầy đủ cả mắt cả tai…phải không hả quản lý Phùng Chí Thanh ???
Người quản lý giật mình khi thấy cô gái nhỏ nhắn trước mặt gọi cả họ tên đầy đủ của bản thân, ông ta giật mình nhìn lại cô… chỉ đơn thuần là một cô gái nhỏ, xinh đep, thanh tú, cách ăn mặc…không nhận ra là nhãn hiệu nổi tiếng nào, cũng không có đồ của Thiên Minh, nhưng khẳng định đây là người có mắt thẩm mỹ rất cao, ánh nhìn ẩn hiện vẻ quyết tâm, quật cường và nguy hiểm…cô ta là ai… với vóc dáng và khuôn mặt này, tuổi đời chỉ khoảng 21-22 …tại sao lại toát ra cái khí thế bức người như vậy chứ ?
Thấy ông ta nhìn mình thật lâu, dừng lại trên bộ váy đang mặc mà nhíu mày..o_o là đang phân tích nhãn hiệu, xem có phải người không nên đụng vào hay không sao ??? o_o đúng là người này không dùng được mà…cô liền quyết tâm đánh xuống đòn cuối cùng :
– Đưa ông khách này ra ngoài… nhớ chụp lại hình ảnh của ngài đây để tiện thông báo… từ giờ Thiên Minh không hoan nghênh ngài đây tới ủng hộ công ty… còn nữa…
Vừa nói thân hình mảnh mai vừa di chuyển lại phía trước ông khách mặt đang tái nhợt :
– Phiền ngài đây về nhà vui lòng đợi giấy triệu tập của tòa án…nếu nhân viên của tôi muốn, thì luật sư của Thiên Minh sẽ gửi chiếc điện thoại của tôi lên tòa án…và như vậy…lại phiền phải gặp lại ngài đây rồi.
Sau đó cô lại đi dần về phía Phùng Chí Thanh, lấy lại điện thoại của mình từ máy tính, ấn gọi:
– Tôi đã tới…lập tức có mặt, gian hàng 17…
không đến 1′ sau, hai cậu thanh niên hôm qua xuất hiện ở sân bay đã có mặt nghe chỉ thị :
– Lập tức triệu tập các phòng ban, có mặt tại phòng họp vào 20′ nữa… đặc biệt…là quản lí Phùng Chí Thanh đây và phòng bảo vệ.
– Vâng thưa giám đốc.
Nói rồi hai cậu nhân viên trẻ tuổi mặc vest đen liền lập tức đi làm viêc, còn lại Phùng Chí THanh cũng như bất cứ ai có mặt tại đó đêu ngạc nhiên đến lặng người… cô ấy là Andy sao… thật không thể ngờ… trẻ như vậy, không phải nói là 27 tuổi sao ? Nhưng cô gái này, nhìn ngang nhìn dọc vẫn chỉ như cô bé 21-22 tuổi, nhìn cũng không ra được là GĐ Andy của tập đoàn Thiên Minh nha…tại sao Andy không phải là một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen, với cặp kính cận to trên mặt, không phải một bà cô già khó tính sao…cô gái này đúng là không hề dễ tính… nhưng đặc biệt là một mĩ nhân nha…làm cách nào nhìn cũng không ra một bà cô già thành đạt, chỉ có thể nói đây là một nàng tiểu thư thanh thuần mà thôi…. Cô đi qua Phùng Chí Thanh buông lại một câu :
– Trang phục và phụ kiện của tôi, là tự tay tôi thiết kế và hoàn thành…đương nhiên không thể nhìn ra là của hãng nào… có phải không quản lý Phùng Chí Thanh ?
Nói rồi cô bước lên phía trước mà không cần nhìn lại sắc mặt hoảng hốt của Phùng Chí Thanh, thật là lợi hại chẳng lẽ Andy…cô ta biêt mình nghĩ gì sao… chẳng trách nhìn mãi cũng không ra…những thứ đắt tiền mà lạ mắt, đẹp đến thu hút trên người cô ta là của nhãn hiệu nào… Phùng CHí Thanh ta…cả đời kiêu ngạo, tự cho mình là thông minh, cũng đã đi sai một bước, để thua trong tay một nhóc con lợi hại rồi.. ông ta thở dài và bước về phía thang máy…
Đọc tiếp: Nàng Kiều Anh Kiếm Tìm !!! – Chương 7
Còn Andy, cô bước về phía những khách hàng đang tò mò đứng xem kịch hay, gật đầu hài lòng với đoạn gần kết… đôi môi hồng khẽ kéo lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cô nói :
– Thật xin lỗi, đã để quý vị chứng kiến cảnh không hay của công ty… hôm nay Andy tôi mới tiếp quản công ty, chưa quản lý tốt là lỗi của tôi, tôi xin hứa sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa ảnh hưởng đến tâm trạng và thời gian mua sắm của quý vị, hi vọng mọi người vẫn luôn ủng hộ Thiên Minh… xin cảm ơn..
Cô hơi cúi người tỏ rõ sự xin lỗi và cảm ơn của bản thân khiến những người đứng đó càng thêm phục, rồi cô nhìn lại cô nhân viên còn đang ngơ ngác nói :
– Về nghỉ ngơi 3 ngày… ổn định lại tinh thần, sau đó quay lại làm việc, nếu muốn kiện, có thế liên hệ với luật sư, tôi sẽ giao phó.
Sau
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
