![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
nỗi muốn khẩn cầu Bồ Tát để anh bạn thầy giáo kia không cần trở về sớm, để cho anh dạy thế hẳn một học kỳ!
“Tiểu Trăn? Hôm nay anh không về nhà ăn cơm.” Kỳ Hi vừa làm xong việc, đi qua phòng làm việc của thầy giáo dạy thế, thuận tiện thăm dò và dặn dò em gái.
“Ừ, a?” Không ngờ Kỳ Hi đột nhiên hiện thân, làm Kỳ Trăn đang phân loại giấy tờ sững sờ. Từ Trọng Hi đang vùi sau màn hình, cũng không hề di động thân thể, chỉ đem tầm mắt chuyển đến trên mặt Kỳ Trăn.
“Em không cần phải vội chạy về nhà nấu ăn, cứ như vậy đi.” Kỳ Hi hình như là cố ý đến đây dặn dò Kỳ Trăn, nói một lát, liền vội vã đi.
“Vì sao anh không về nhà? Anh muốn đi hẹn hò?!” Kỳ Trăn bỏ công việc trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy đuổi theo.
“Chỉ là… có chút việc muốn làm.” Kỳ Hi mỉm cười, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của em gái.
“Ah! Bật mí một chút đi, làm cái gì vậy?” Kỳ Trăn chưa biết rõ, cố hỏi chưa đến tận cùng chưa chịu thôi.
“Ha ha, có chuyện tốt, về kể cho em nghe sau. Hiện tại giữ bí mật đã!” Kỳ Hi lên tiếng nói, nghe rất vui vẻ.
Không nói hả? Chẳng lẽ anh cho rằng cô thật sự không biết anh muốn đi ra ngoài với ai sao?
“Hừ! Cùng chị dâu ra ngoài làm sao có chuyện tốt?” Kỳ Trăn ném ra một câu chua lòm, lại vội vàng chạy về chỗ ngồi của sinh viên trợ giảng.
Không nói thì không nói, hiện tại cô cũng biết hết!
“Vậy nên em trở mặt lải nhải?” Thấy em gái không vui, Kỳ Hi hơi ngại, chỉ mới đi được vài bước quay đầu lại xem sắc mặt của cô có vẻ dò xét.
“Em nào có không vui?” Kỳ Trăn nín thở nghiêm mặt, đường cong đẹp trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc, “Em chỉ cảm thấy công phu biểu diễn của anh rất tệ, rõ ràng biết em cũng biết anh ra ngoài với ai, còn bày đặt giả vờ thần bí, không hề có chút thành ý nào!”
Cố tình thoải mái nói xong, cô còn cố ý vẫy vẫy tay tỏ vẻ khinh thường.
“Gì… Anh cũng thẹn thùng mà!” Thấy thái độ em gái không sao, Kỳ Hi mới thành thật trả lời.
“Vậy anh còn không mau đi? Để cho người ta chờ quá lâu thì không tốt đó!”
Kỳ Trăn ngồi ở trên ghế máy vi tính, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh.
“Cũng đúng! Vậy em chuyên tâm làm việc nha.” Kỳ Hi nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện thời gi¬an hẹn hò sắp đến rồi, dặn dò xong Kỳ Trăn, liền nhanh chóng rời đi.
Vốn không khí đang xôn xao sau khi Kì Hi đi xa, trong nháy mắt, lạnh xuống.
“Chậc chậc… Giống như không có người xem tôi còn sống!” Từ Trọng Hi ngồi ở trước máy vi tính, đột nhiên duỗi mạnh lưng mỏi.
“Sao lại nói như vậy?” Kỳ Trăn lạnh lùng liếc anh.
“Không nói như vậy, bằng không nói như thế nào?” Từ Trọng Hi như đọc khẩu lệnh, nói chỉ ở bề ngoài…, lại không khiến Kỳ Trăn hồi phục.
Cô không yên lòng sửa sang lại hồ sơ trước mặt, mặt không thay đổi nhìn không ra có phản ứng đặc biệt gì.
Mà Từ Trọng Hi cũng không gấp, dù sao việc của cô rất nhiều, căn bản không có thời gi¬an nhiều chuyện, trước hết bình tĩnh làm việc.
Trong lúc nhất thời, phòng làm việc an tĩnh ngoại trừ nhạc nhẹ ra, không có tiếng vang dư thừa gì.
Trong lòng vốn đang vững vàng của Kỳ Trăn lại bắt đầu nôn nóng, bất kể thay đổi vị trí thế nào, câu chữ trước mắt thật giống như biết nhảy, không vào được mắt của cô.
Giống như sâu róm, vặn vẹo nửa giờ, cô rốt cục nhịn không được…
★★★
“Thầy Từ, tôi có việc… muốn rời đi trước. Có thể chứ?” Kỳ Trăn rốt cục đóng lại hồ sơ, không kháng cự lại tâm tình của cô nữa.
Nếu tiếp tục ở đây, cũng sẽ không làm thêm được gì, tốt nhất về nhà ngủ.
Ngủ không được, đi chạy bộ cũng tốt… Dù sao chỉ cần làm mình mệt mỏi, mặc kệ khổ sở hay thương tâm như thế nào đều có thể để ra sau lưng…
Cô cũng sẽ không thèm nghĩ đến hình ảnh Kỳ Hi và Kiều Ngả Kim lén ở chung.
“Em biết thầy giáo Kỳ hẹn hò ở đâu không?” Hiểu được phản ứng của Kỳ Trăn, anh không đáp hỏi lại.
“Không biết!” Trầm mặc trong chốc lát, cô mới đáp lại.
“Vậy em xin nghỉ thì làm được cái gì? Trở về cũng tiếp tục nghĩ sao?!” Từ Trọng Hi thả con chuột máy tính trong tay ra, xoa xoa mí mắt nặng nề.
Thật là như vậy! Nhưng cô cũng không nói dối, ngồi tiếp ở chỗ này cũng không làm được chuyện gì.
Kỳ Trăn không hiểu người đàn ông trước mắt này làm sao có thể hiểu cô như vậy, nhưng hiện tại cô rất buồn bực, cũng không còn khí lực ngụy trang như không có việc gì, chỉ tiếp tục trầm mặc.
“Đi thôi! Tôi đưa em đi chơi, làm cho em vô cùng vui vẻ, em sẽ quên chuyện không vui thôi.” Tắt máy vi tính, Từ Trọng Hi đưa ra lời mời mê người.
“Đối với tư cách, địa vị của chúng ta…” Không thích hợp… Bị bắt gặp đi chung…
Anh biết rõ băn khoăn của Kỳ Trăn, cởi mở cười to, “Đừng lo lắng! Chỗ riêng tư, không phải ai cũng có thể đi vào.”
Như vậy sao? Thật sự rất mê người rồi!
Kỳ Trăn nhếch mũi, khóe miệng vẽ ra độ cong hoàn mỹ, bắt đầu suy tính đối với đề nghị của Từ Trọng Hi.
“Đi thôi đi thôi – hôm nay có rượu hôm nay say, tâm tình không tốt phải đi chơi suốt đêm, bảo đảm em sẽ quên hết phiền não!” Từ Trọng Hi như ác ma, dường có thể lý giải phiền muộn nói không nên lời của Kỳ Trăn, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười sáng lạn, trong miệng nói lời ngon tiếng ngọt không lo không ăn mòn lòng người… dụ dỗ Kỳ Trăn, đi ra quỹ đạo hằng ngày.
★★★
“Ra khỏi trường học, chúng ta cũng không còn là thầy trò?” Trước khi ra ngoài giao hẹn thẳng, đỡ phải đã ra ngoài còn phải nhìn mặt anh làm việc.
“Đương nhiên! ‘Gi¬ao tình’ của chúng ta không giống người bình thường.” Vỗ mông đẹp của cô, tựa hồ đang nhắc nhở giữa bọn họ từng có tình nghĩa ‘ngủ’ qua một giấc.
“Ai! Cái anh này…” Cô tức giận lườm anh một cái, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mỉm cười đắc ý sau khi thực hiện được trò đùa, anh rõ ràng biết rõ cô sẽ làm phức tạp, nhưng anh vẫn rất thích.
Kỳ Trăn trăm phần trăm xác định người đàn ông trước mắt này thật sự là quỷ ngây thơ!
Nhưng cô lại cảm thấy cùng anh ở chung rất nhẹ nhàng, không có áp lực, đương nhiên cũng sẽ không có sầu muộn… Cùng anh ra ngoài trở thành việc đáng có thể chờ mong.
“Đi thôi.” Từ Trọng Hi rút chìa khóa ra, giọng điệu thoải mái.
“Ừ.” Kỳ Trăn gật gật đầu, nhanh chóng đem toàn bộ đồ trên bàn bỏ vào ngăn kéo.
Chuyện ngày mai, ngày mai tính là tốt rồi. Hiện tại cô nên nghĩ đến chuyện vui vẻ trước mắt… Như vậy có rất tham lam không?
Chương 4
Nhạc jazz tràn ngập phong cách nước ngoài đang truyền phát trong phòng…
Kỳ Trăn ngồi bên cạnh quầy bar, vừa uống bia, vừa nhìn người ta chém giết trên bàn đánh bida.
Từ Trọng Hi cầm gậy đánh, nhắm vào một trái bida cuối cùng, vô cùng phong độ đánh bida vào lỗ, bida mẫu [trái bida màu trắng"> vẫn còn yên ổn ở lại mặt bàn.
Bida vừa vào lỗ, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, bởi vì anh lại thắng đối thủ một ly bia…
“A! Cao thủ.” Đối thủ của anh có vẻ không biết làm gì nữa, nhún vai với người bên cạnh, không phải mình đánh dở, mà là đối phương đánh quá hay!
“Không sao! Cám ơn, cám ơn.” Sau khi anh lưu loát giải quyết xong một ván khó, liền gác gậy đánh bida tránh sang bên cạnh, không đánh nữa.
“Sao không chơi nữa?” Từ Trọng Hi ngồi bên cạnh Kỳ Trăn, Kỳ Trăn đang ở bên cạnh xem cuộc chiến mỉm cười.
“Tôi van anh! Trình độ tôi thuộc đẳng cấp nhà trẻ, sao so với anh được? Xuống dưới để bị đánh te tua sao.” Có thể đánh đụng bida hay không nhìn thì biết, cũng không cần sẵng giọng, cô còn đang thuộc đẳng cấp sơ học, sao chơi lại người đánh bida giỏi này? Làm trò cười cho người ta sao.
“Chỉ đánh bida chơi mà thôi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Anh há to mồm, nhấp một hớp bia, cảm giác mát từ miệng đến tim phổi rất tốt.
“Bên cạnh nhiều người đang nhìn như vậy, sẽ làm tôi suy nghĩ nhiều.”
Cô cũng không muốn làm động vật đầu tiên trong vườn thú.
Lúc trước, hai người ở trên bàn bida, đánh rất vui, không nghĩ tới người quan sát càng tới càng nhiều…
★★★
Bởi vì người đàn ông bên cạnh cô rất thần kỳ, mặc kệ trái bida ở chỗ nào trên bàn, anh đều có biện pháp đánh bida vào lỗ… Rõ ràng hai người nhàm chán, đùa giỡn bàn bida, rước lấy một đống người rãnh rỗi quan sát.
Cũng là bởi vì như vậy, Kỳ Trăn mới vứt gậy đánh bida xuống không chơi nữa.
Cô không chơi, Từ Trọng Hi đành phải chơi với người đòi khiêu chiến, người thua mời người thắng uống bia, trong nháy anh đã thắng ba ly rượu.
Người chơi bida không uống, Kỳ Trăn thuận tiện ngồi ở một bên treo miễn chiến bài, cô vừa nghe âm nhạc, vừa uống bia, hưởng thụ thần sắc hâm mộ những người khác phóng tới… Hi, uống miễn phí đây này! Ai bảo cô đi ra ngoài với vua bida?
Tâm tình mờ mịt không vui vào buổi chiều ở văn phòng giáo sư sớm không còn, anh không hỏi cô vì sao tâm tình không tốt, chỉ mang cô ra ngoài chơi, lại làm cho cô vui vẻ đến quên hết phiền não…
Cô yêu cảm giác này!
“Chúng ta xuống dưới khiêu vũ.” Từ Trọng Hi như vua, cầm tay Kỳ Trăn cùng một chỗ vui vẻ.
“Tôi không biết nhảy…” Cô chưa từng cùng đàn ông khiêu vũ!
“Tùy tiện uốn éo là được.” Mặc kệ Kỳ Trăn kháng nghị, anh nắm lấy
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
