|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
Lan một trước một sau ra khỏi quán cà phê. Đốivới những ánh mắt tò mò của người xung quanh, anh cũng giống như cô gái đi đằngtrước, làm như không thấy.
LâmTu Kiều không ngờ được trên đời vẫn còn có người ở những nơi như thế này. Mùihôi thối của rác để lâu ngày, những bậc thang âm u chật hẹp, những ngôi nhà máibằng hai tầng chen chúc nhau với đủ loại tư thế kì quặc khiến người ta có cảmgiác nghẹt thở.
“Đây,tối qua tôi gặp con nhóc đó ở đây này.” Vừa trèo lên một đoạn cầu thang, Ngô QuếLan vừa hất cằm chỉ về phía một bức tường xi măng ở gần đó. Bánh ít đi bánh quylại, nể mặt năm trăm đồng kia cô nói cho anh ta một chút ít thông tin cũng coinhư phải đạo, còn những chuyện xằng bậy của bọn tên Lăng thì tuyệt không hérăng đả động đến một chữ. Dù sao cô vẫn còn phải sống ở đây, không nên tự rướcphiền toái vào mình.
LâmTu Kiều nghe vậy, không khỏi quan sát nơi đó kĩ hơn một chút, đáng tiếc chẳngcó chút dấu vết nào. “Lúc gặp cô ấy, cô có thấy ai nữa không?”
NgôQuế Lan trong lòng thầm rủa mình lắm lời lỡ miệng, ngoài mặt lại cười giả lả:“Anh Lâm quan tâm đến cô ấy quá, là bạn gái của anh sao?”
Biếtcô cố ý chuyển đề tài, Lâm Tu Kiều cũng không vội đeo bám, mà chỉ lịch sự cườicười: “Trước mắt còn chưa phải.” Từ đầu đến giờ, anh luôn duy trì tinh thần hỏigì đáp nấy, cũng không quanh co lòng vòng, một mực nhã nhặn ôn hòa. Thái độ nàyvừa khiến Ngô Quế Lan buông lỏng cảnh giác, mặt khác lại cảm thấy một loại áp lựcvô hình ập xuống, âm thầm nhắc nhở cô tuyệt đối không thể dễ dàng lừa gạt đượcngười trước mặt.
Đúnglúc này, một cô gái trang điểm rất đậm đi đến, nhìn qua có lẽ cũng là loại ngườinhư Ngô Quế Lan. Thấy Lâm Tu Kiều, hai mắt cô ta sáng bừng lên, chẳng khác nàoruồi thấy mật, không chịu rời ánh mắt đi một phút giây nào.
NgôQuế Lan liếc nhìn cô ta một cái, nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, lẩm bẩm mắngmột câu: “Đồ đĩ!” Ả ta tên Tiểu Lệ, chính là người dựng chuyện cô bị nhiễmAIDS, đôi bên coi như ghim thù kết oán từ đó.
LâmTu Kiều thính tai nghe được, không khỏi cảm thấy buồn cười. Cả hai người cùnglà gái đứng đường, chửi như vậy không phải là chó chê mèo lắm lông hay sao.Nghĩ thì nghĩ vậy, bề ngoài anh vẫn lịch sự nghiêng người dựa sát vào tường nhườnglối.
Nhưngcô gái tên Tiểu Lệ này lướt qua hai người xong lại dừng lại, nhìn về phía LâmTu Kiều mỉm cười rất ngọt, chủ động bắt chuyện: “Anh đẹp trai, tới chơi ư?” Vừanói, những ngón tay sơn đỏ chót càng làm nổi bật làn da tái nhợt của cô ta vừachực quấn lấy cánh tay anh. “Chỗ chúng em gái đẹp kiểu nào chả có, anh từ từ chọnđã…”
Nàycòn không phải là ngang nhiên cướp khách? Lâm Tu Kiều kinh ngạc, lại không hề tỏthái độ gì, anh biết chắc có người còn thấy khó chịu hơn mình.
Quảnhiên, bàn tay ma nữ kia còn chưa kịp chạm đến anh đã bị cô gái bên cạnh đãxông lên cản đường, gạt phăng ngay. “Đồ thối tha, không biết soi vào bãi nướctiểu xem cái mặt quỷ của mình hả, còn dám đòi cướp người của chị đây?”
LâmTu Kiều suýt phì cười, cô gái này ăn nói tuy thô tục, nhưng lại có vẻ rất chuẩnxác. Cô nàng đối diện hình như để che đi cái bớt đen to tướng trên má trái nênmới trát phấn dày như vậy, tóc cũng để xõa xuống che khuất quá nửa khuôn mặt, cộngthêm đôi môi to son đỏ như máu, khó mà làm cho người ta không liên tưởng tớicương thi quỷ quái từ đâu lại.
TiểuLệ rõ ràng bị chạm đúng chỗ đau, cười lạnh nói: “Mặt tôi làm sao? Có thế nàothì so với cái thứ bẩn thỉu trên người cô vẫn còn hơn chán.”
Đôimắt sau cặp kính của Lâm Tu Kiều khẽ nheo lại, lờ mờ nhận ra ẩn ý sau câu nóinày của Tiểu Lệ.
Bốp!Ngô Quế Lan bất ngờ giáng thẳng cho Tiểu Lệ một cái bạt tai, quát: “Khốn kiếp,mày nói bậy cái gì đấy, thèm đòn có phải không?” Vất vả mãi mới kiếm được một vịkhách hào phóng, làm sao lại để cho con ranh này dọa chạy mất được?
TiểuLệ cũng chẳng phải hiền lành gì, lập tức túm lấy mớ tóc xoăn của Ngô Quế Lan màgiật lấy giật để, vừa giật vừa gào: “Tao nói bậy à? Ở đây ai chả biết mày bịcái gì…gì mà ết iếc ấy. Không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi…”
“Ết”?AIDS? Lâm Tu Kiều nhìn hai cô gái điên cuồng lao vào cắn xé nhau trước mắt, mặtsầm xuống, nhớ đến việc đêm qua mình không có dùng bao. Dù sau đó có chút hối hận,nhưng lòng vẫn ôm tia hi vọng mong manh, nào ngờ chỉ một lần phóng túng mà lại“may mắn trúng thưởng” như vậy.
“Mẹnó, đồ thối mồm, còn dám nói nữa tao xé rách miệng mày ra cho mà xem.” Ngô QuếLan rất khỏe, từ nhỏ đã giỏi đánh nhau, khi đi học toàn bộ nam sinh trong trườngđều không dám trêu chọc cô. Sau này vì hoàn cảnh bức bách cũng đã kiềm chế nhiều,nhưng đối phó một Tiểu Lệ thấp bé hơn chỉ là chuyện nhỏ.
LâmTu Kiều vốn không định can thiệp, nhưng tình hình lúc này không thể kiên nhẫnthêm được nữa, bèn tóm lấy nắm đấm của Ngô Quế Lan đang bay về phía đối phương,trầm giọng quát: “Đủ rồi!” Anh đang rất cần xác minh một việc, không có thờigian rảnh rỗi xem hai cô gái này gây sự. Đáng tiếc anh đã quên vẫn còn một ngườinữa, chỉ nghe thấy “Chát!” một tiếng, Ngô Quế Lan đang bị giữ đã trúng một bạt taicủa Tiểu Lệ, móng tay sắc nhọn để lại trên má ba vệt máu dài, mà anh cũng bị vạlây, chịu một vết cào trên mặt.
“Mẹnó, tên khốn này, buông tôi ra!” Ngô Quế Lan bị đánh, giận sôi máu, đạp ngay mộtcú vào bụng Tiểu Lệ đang lao tới định đánh tiếp, tay còn lại ra sức đẩy bàn taycứng như thép đang giữ lấy mình, lực mạnh đến nỗi Lâm Tu Kiều cũng suýt phảibuông ra.
“Rốtcuộc cô còn muốn kiếm tiền nữa hay không đây?” Ngực bị Ngô Quế Lan huých mộtcú, Lâm Tu Kiều cuối cùng phát hỏa, quát to vào tai cô. Thừa dịp cô giật mìnhngây người, anh lập tức nửa ôm nửa lôi cô tránh xa cô nàng vừa ăn một đạp đangôm bụng lăn lộn kêu khóc dưới đất kia.
Đikhông được bao xa, Ngô Quế Lan tỉnh táo lại, vỗ vỗ cánh tay người đàn ông cònđang ôm mình: “Được rồi, tự tôi đi được.” Không ngờ anh chàng này có vẻ thưsinh, mà sức lực cũng ghê gớm như vậy, tha lôi được cả cô lúc đang nổi trận lôiđình. Chết tiệt, lần sau còn nhìn thấy đồ đê tiện kia nhất định phải dạy cho ảta một bài học, không thì sau này thiên hạ lại tưởng cô dễ bắt nạt, còn có thểyên ổn mà sống ở đây sao?
LâmTu Kiều do dự một lúc, cũng không buông ra.
NgôQuế Lan mỉm cười, “Yên tâm, tôi không quay lại đó đâu, đánh nhau với con mụ xấuxí kia thì thà làm ăn với anh còn có lời hơn.” Huống chi thắt lưng của cô còn rấtđau, nếu không phải tại con đàn bà không biết trời cao đất dày kia dám ngangnhiên mồi chài khách của cô, cô nhất định sẽ không mất bình tĩnh đến nỗi đánhnhau trước mặt khách.
Nghevậy, Lâm Tu Kiều mới buông tay, nhưng quần áo đã bị ám mùi nước hoa nồng nặc từcô, khiến cặp mày rất đẹp của anh bất giác nhíu chặt.
“Anhcứ ngồi đây trước.” Chờ Lâm Tu Kiều vào nhà rồi, Ngô Quế Lan liền đóng sầm cửalại, sau đó chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bếp lò, “Uống nước không?Chỗ tôi chỉ cónước lọc.” Cô không bao giờ đưa khách về nhà, vì vậy trong nhà không hề chuẩn bịtrước. Sống một mình thế nào cũng được, cô chẳng cầu kì làm gì.
LâmTu Kiều lắc đầu, sắc mặt có vẻ lạnh lùng. Dù có là người kiềm chế tốt hơn nữathì sau khi nghe được mình rất có khả năng dính AIDS, chỉ e cũng chẳng thể nàocười nổi.
Còn chưa mở miệng hỏi, Ngô Quế Lan đã bước vào sau rèm, từ đó vọng ra tiếng lục đồ loạt xoạt. Lát sau cô bước ra ngoài, tay cầm một hộp giấy nhỏ.
“Hại anh cũng bị ả kia cào, để tôi giúp anh khử trùng trước đã.” Cô cười đặt hộp giấy trên mặt bếp lò, lấy ra tăm bông và thuốc đỏ.
Lâm Tu Kiều nhíu mày từ chối, “Không cần.” Chỉ là một vết cào nho nhỏ, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to, nhưng sự kiện kia làm anh không thể yên tâm được, “Cô ta nói có đúng không?”
“Hm…” Không để ý đến sự từ chối của anh, Ngô Quế Lan nhất quyết lấy cồn sát trùng vết thương trên mặt Lâm Tu Kiều, “Cái gì cơ?”Cô có chút mất tập trung, anh chàng này hình như càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Lâm Tu Kiều cũng không tiếp tục tránh chiếc tăm bông tẩm cồn trên tay cô, “Cô bị AIDS.” Anh lặp lại không hề do dự, cũng không nghĩ rằng hỏi trực tiếp như vậy sẽ làm người ta mất mặt.
Một tiếng động nho nhỏ vang lên, Ngô Quế Lan ném thẳng chiếc tăm vào thùng rác bên cạnh, thản nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao, hối hận rồi hả?” Cô hiểu rõ bất cứ chuyện gì một khi đã nảy sinh nghi ngờ thì càng giải thích càng vô tác dụng, nhất là loại chuyện thà tin rằng có còn hơn không tin này.
Lấy từ trong túi ra năm trăm đồng còn chưa ấm chỗ, cô để lên trên hộp giấy trước mặt anh. “Bây giờ còn chưa làm, có gì mà phải lo. Cầm tiền của anh cút ngay cho tôi.”Cô cười lạnh, lười biếng ngồi vào một chiếc ghế khác, mơ hồ không hiểu sự thất vọng đang trào lên trong lòng là vì tiền hay vì điều gì khác.
“Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc thì cô có bị AIDS hay không?” Lâm Tu Kiều chẳng thèm liếc mắt nhìn năm trăm đồng kia lấy một cái, mà như một con sư tử nổi điên, quay sang túm lấy cổ áo Ngô Quế Lan, gầm lên như sấm. Anh không thể tưởng tượng được bản thân hiếm khi phóng túng một lần, cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Bình thường chuyện tình ái qua đường với anh cũng không phải hiếm, nhưng anh chưa từng đụng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
