|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
vòi phun nước, đúng là người giàu có.
Tôi thấy bên cạnh gốc cây có một cái xích đu, tôi chạy tới, ôi, cậu ta thật là biết hưởng thụ. Buổi chiều mà ngồi trên xích đu đọc sách, chắc là thích lắm.
Tôi ngồi một mình đung đưa suy nghĩ.
Chợt xích đu ngừng lại, hệt như bị kẹt thứ gì.
Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết từ lúc nào sau lưng tôi là một đám con gái.
Tôi không quen họ, xem ra chắc là học trò của trường Thuận Kim đây.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, trong lòng hơi lo. Bởi vì bọn họ đông quá, còn tôi chỉ có một mình nên hơi sợ.
Đứa con gái đứng đầu nắm lấy xích đu, lại còn đặt một chân lên xích đu nữa chứ.
“Cô muốn gì?”
“Hàn Y Nghiên! Cô hại nữ sinh trường Thuận Kim thê thảm rồi.”
“Nhưng tôi đâu biết nữ sinh trường Thuận Kim.” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ tôi lấy tư cách một người con gái nói chuyện với cô, đừng yêu đương gì với Bùi Kỷ Trung nữa. Trước đây mỗi ngày chúng tôi đều gặp Bùi Kỷ Trung, bây giờ thì hết rồi, chúng tôi muốn gặp anh ấy phải đến trường Thừa Nguyên, thật buồn cười. Còn cô thì ngày nào cũng được gặp anh ấy.”
“Tôi… tôi đâu có qua lại với Bùi Kỷ Trung.” Tôi nói.
“Không qua lại? Hừ. Đừng tưởng tụi này không biết nhé, hôm đó chẳng phải chính miệng cô đã bảo có qua lại với Bùi Kỷ Trung sao?” Cô ta quay đầu lại nhìn bọn con gái sau lưng: “Ta nói không sai chứ, cô ả còn muốn gạt chúng ta nữa. Đừng tưởng là tụi này không biết.”
Bọn con gái bên cạnh phụ họa thêm: “Trông nó thật thà thế kia mà lòng dạ xấu xa.”
“Còn nữa, đã cùng nhau đi xem ca nhạc, lại còn bảo không có gì.”
Bọn chúng chất vấn tôi. Nhưng tôi có thể nói gì đây?
Tôi không thể nói với chúng rằng, tôi bị Kim Ái Sa bắt buộc phải kết giao với Bùi Kỷ Trung. Làm sao tôi có thể giải thích đây?
“Lên tiếng đi, đừng tưởng không lến tiếng là bọn này sẽ tha đấy nhé.”
Tôi bị bọn họ bao vậy. Làm thế nào đây?
Chẳng biết Bùi Kỷ Trung đi đâu rồi, tôi nghĩ ngợi, nước mắt sắp rơi rồi, Bùi Kỷ Trung! Đều tại cậu cả, tôi chẳng muốn tham gia buổi tiệc quỷ quái này tí nào.
“Đừng tưởng cô lên tiếng là tôi sẽ tha cho cô nhé.” Giọng nói bên cạnh vang lên.
Là Bùi Kỷ Trung.
Vừa thấy cậu ta, tôi như gặp người thân, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Các cô bao vây bạn gái tôi làm gì?” Bùi Kỷ Trung hỏi.
“Đâu có, chúng tôi… chúng tôi chỉ hỏi bài tập bạn Y Nghiên thôi.”
“Ra ngoài.” Bùi Kỷ Trung chợt gầm lên.
Tôi hoảng hồn, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta nổi giận như vậy.
Bọn con gái càng hoảng hơn, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.
“Chúng tôi…” Bọn họ còn muốn nói gì nữa nhưng…
“Tôi bảo ra ngoài.” Bùi Kỷ Trung chỉ ra cửa quát lên.
Thế là bọn họ rón rén chuồn ra ngoài.
Ha ha. Lợi hại chưa. Tôi thật sự rất bất ngờ và khoái trá.
Đôi lúc có bạn trai bên cạnh cũng tốt chứ. Bây giờ tôi mới thấy được điều này.
“Tôi đã bảo cô đừng đi lung tung mà. Tại sao không đứng một chỗ?” Bùi Kỷ Trung quay lại quát tôi.
Tôi định nói vài câu bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Bùi Kỷ Trung quát lên, tôi đành im lặng.
“Vào ăn bánh đi. Đang cắt bánh kìa, tôi tìm cô khắp nơi.” Bùi Kỷ Trung kéo tôi.
Vừa vào phòng khách, tôi thấy giữa phòng đặt một cái bánh thật to. Xung quanh có rất nhiều người, chắc là chờ Bùi Kỷ Trung vào.
Mọi người vừa thấy Bùi Kỷ Trung kéo tôi vào đều đổ ánh mắt về phía chúng tôi.
Tôi thấy hơi ngượng ngùng, vì thế vội vàng rút tay ra.
Rồi Bùi Kỷ Trung đến thổi nến, lúc này tôi chỉ nghe bọn con gái xì xầm sau lưng.
“Trời ơi, anh Kỷ Trung thật bảnh.”
“Ước gì được thổi nến với anh Kỷ Trung.”
“Chắc mình cũng phải vào nhóm Hip Hop để ngày nào cũng được thấy anh ấy.”
“Mình đã gấp cho anh ấy mấy ngàn ngôi sao rồi mà anh ấy cũng chẳng nói chuyện với mình. Ôi.”
Không phải chứ? Thì ra Bùi Kỷ Trung nổi tiếng đến thế.
“Nghĩ gì vậy?” Không biết từ lúc nào mà Bùi Kỷ Trung lại đứng trước mặt tôi, tay cầm một miếng bánh: “Ăn bánh đi, tôi cắt cho cô đấy.”
Ôi, bánh thơm thật! Một lớp kem thật dày, được làm thành một đóa hoa thật khéo. Tôi sắp chảy nước miếng rồi.
Tôi cũng không muốn nghĩ gì nữa, thế là ăn ngay miếng bánh.
“Cô ăn trước đi, tôi đi đây một chút.”
“Được.” Tôi vừa ăn vừa nói.
“Chị dâu…” tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Kim Tại Vũ và người trong nhóm Hip Hop đến.
“Tại Vũ.” Tôi cũng chào hỏi lại.
“Chị dâu, chắc là từ nay chị với đại ca của chúng tôi không xảy ra chuyện gì nữa chứ. Hai người mà gây với nhau thì chúng tôi sẽ gặp họa.”
Tôi nghe mà thấy buồn cười, gì thế này, lúc nãy bọn con gái trường Thuận Kim đến bảo tôi nên tránh xa Bùi Kỷ Trung, bây giờ bọn con trai lại bảo tôi đừng gây gổ với Bùi Kỷ Trung.
Tôi phải nghe lời ai đây?
Hôm sau, tôi ngủ đến mười giờ sáng mới thức dậy. Đêm qua đi dự tiệc thật là mệt.
Ngày nào cũng ở bên cạnh một con người như Bùi Kỷ Trung, tôi mệt mỏi quá.
Tôi mặc áo ngủ ra phòng khách.
“Y Nghiên, bây giờ con mới thức dậy đấy à?” Hôm nay bố mẹ không đi làm.
Mẹ đang làm việc trong bếp, bố ngồi xem truyền hình ở sofa.
“Ôi, buồn ngủ quá.” Tôi ngồi phịch xuống, ngáp một cái rõ to.
“Sao mới thức dậy mà đã ngáp vậy? Chắc là con học vất vả lắm.” Bố giơ tay khẽ gõ đầu tôi.
“Đúng vậy, bố, bố không biết đấy thôi, trường Thừa Nguyên chẳng phải là chỗ dành cho con người mà, con sắp bị suy nhược thần kinh đây.”
“Thật không? Vậy con chịu nổi không? Nếu không được, hay là con chuyển sang trường Thuận Kim, bố quen người bên đó.”
Hả? Trường Thuận Kim? Ở đó toàn là người nhóm Hip Hop, tôi chuyển sang trường Thuận Kim chẳng khác nào nạp mạng.
“Bố, thôi đi, bây giờ chương trình học của trường nào cũng đều nặng cả.
Ôi, bố tưởng tôi học hành quá cực nhọc nên mới than mệt.
Nếu bố mà biết chuyện ở trường, tôi sẽ xong đời, xem ra tôi phải tranh thủ thời gian để ôn tập.
“Bố… bố yên tâm đi, con sẽ học tốt mà.” Tôi níu tay bố nũng nịu.
“Reng reng…” Điện thoại của tôi vang lên.
“Con có điện thoại.” Tôi chạy vào phòng để nghe điện thoại.
“Y Nghiên, hình như dạo này con có nhiều điện thoại lắm đấy, có phải con làm chuyện gì khác ngoài việc học ở trường không? Hay là yêu đương với anh chàng nào trong trường?”
Cả bố cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.
“Điện thoại di động của con đâu rồi?” Tôi lật tung cả gối, mền.
Đây rồi, thì ra là bị quyển sách che lại. Tôi mở ra xem, đó là tin nhắn của Triết Dân.
“Y Nghiên, không bao lâu nữa sẽ thi rồi, chừng nào nhóm học tập của chúng ta mới bắt đầu?”
Hà hà, tôi vừa mới nói với bố chuyện học tập, Triết Dân đã nhắn tin hỏi đến rồi.
Tôi cầm điện thoại ra phòng khách.
“Yêu đương cái gì? Bố nghe này…” Tôi đọc mẫu tin nhắn của Triết Dân cho bố nghe.
“Bạn con hỏi chuyện học tập đấy mà.”
Tôi vênh mặt nói.
“Được rồi, vậy mới được chứ. Học trò thì phải học hành cho tử tế.” Bố lại bắt đầu giảng đạo đức nữa rồi.
“Được rồi, bố ơi, con không rảnh, bây giờ con phải bàn chuyện học tập với bạn bè đây.”
“Hôm nay là cuối tuần, các con đi đâu bàn chuyện học hành?”
“Phải đấy, đi đâu bây giờ? Trường lại không mở cửa. Hay là đến tiệm hamburger ở khu đông tìm một chỗ ngồi?”
“Sao các con cứ muốn tốn tiền vậy, hay là cứ gọi bạn con đến nhà, tiện thể cùng ăn cơm với bố mẹ vậy.”
Bảo Triết Dân đến nhà tôi? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, không ngờ bố tôi, một con người bảo thủ lại đưa ra đề nghị này.
Hì hì, anh chàng bảnh trai nhất của trường Thừa Nguyên Tống Triết Dân đến nhà tôi ăn cơm, sau đó cùng tôi học tập, sáng thứ ahi chắc chắn sẽ đồn ầm trong trường, tôi sẽ nổi tiếng mất.
Dạo gần đây quan hệ với Triết Dân hơi căng thẳng, có lẽ nhân dịp này tôi sẽ làm hòa với cậu ấy.
“Thôi được, bố nói đúng, ra ngoài ăn cũng tốn tiền. Vậy con gởi tin nhắn cho bạn con biết.” Tôi cố nén hồi hộp, giả vờ bình tĩnh nói với bố.
“Vậy con bảo với mẹ nấu thêm vài món đi.”
“Yes, sir.” Tôi ngồi bật dậy, giả vờ chào bố kiểu nhà binh, rồi chạy vào nhà bếp nói với mẹ.
Sau đó tôi dọn dẹp lại căn phòng của mình. Một tiếng đồng hồ sau, Triết Dân đến.
“Chào bác trai bác gái.”
“Đây là Tống Triết Dân bạn con, cậu ấy học rất giỏi.” Tôi không quên quảng cáo Triết Dân vài câu trước mặt bố mẹ: “Reng reng…” bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
“Y Nghiên, là bạn của con à? Nhóm học tập của con có mấy người?”
Bố tưởng chẳng còn ai đến.
“Để con ra mở cửa, chắc không phải bạn của con, nhóm học tập của con chỉ có hai người…” Tôi vừa nói vừa chạy ra mở cửa, chưa kịp nói xong đã khựng lại.
“Tôi chẳng phải cùng nhóm học tập với hai người sao? Sao lại quên tôi?” Tôi sửng sốt nhìn Bùi Kỷ Trung.
“Này, còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, sao không mở cửa cho tôi vào.”
“Làm ơn đi! Cậu đến đây làm gì, tôi đâu có gọi cậu.” Tôi thì thầm với cậu ta: “Khoan đã, sao hôm nay cậu biết chúng tôi cùng nhau học tập?”
Tôi lấy làm lạ, tại sao Bùi Kỷ Trung lại biết?
“Đương nhiên là nhận được điện thoại báo tin, cô đừng tưởng người c
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
