|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
bị nuốt, nhưng hát thì vẫn phải hát chứ. Làm sao đây, khắp người tôi gom cả lại còn chả đủ tiền đi xe! Trong cơn nguy khốn, tôi đành cúi đầu nhờ vả La Lịch Lệ.
La Lịch Lệ nhìn tôi cả nửa ngày, đột nhiên cất cao giọng lên trên quãng tám: “Cậu nói xem, còn chuyện gì bi kịch hơn cùng lúc bị bạn trai đá và bị máy ATM lừa không?”
Tôi đau đớn quá, hai mắt lại đỏ lên, nước mắt sắp rấn ra rồi. Tôi túm lấy tay La Lịch Lệ lắc lấy lắc để: “Loli (biệt danh của La Lịch Lệ), tại sao chứ? Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với tới như vậy? Rốt cuộc thì tớ đã mắc lỗi gì?”
La Lịch Lệ nổi khùng gạt phắt tay tôi ra, cô nàng đưa hay tay lên chống hông, gầm lên giận dữ: “Cậu định diễn bi kịch tình yêu đau khổ đấy hả? Cậu tưởng cậu là Quỳnh Dao chắc? Còn nữa, lần sau còn dám gọi tớ là Loli, tớ sẽ khiến cậu khỏi phải nhìn thấy ánh mặt trời luôn!”
Tôi bước lùi một bước, hình ảnh La Lịch Lệ trước mặt bắt đầu nhạt nhòa. Tôi lắc đầu thật mạnh hỏi: “La Lịch Lệ, hình như tớ hơi váng đầu.”
La Lịch Lệ không thèm chớp mắt: “Váng đầu xong thì nhớ trả tiền karaoke cho tớ.”
Tôi lập tức trợn tròn mắt nhìn cô nàng, cất tiếng cười nghe cực kì ngớ ngẩn: “Hi hi, yên tâm đi, tớ sẽ không quên đâu. Bây giờ tớ đang tỉnh táo lắm.”
La Lịch Lệ đưa tay lên cốc đầu tôi: “Cậu tỉnh táo cái con khỉ. Tớ thấy cậu bị sốt đến lẩn thẩn luôn rồi. Hồi xưa khi cậu bất chấp tất cả theo đuổi Trần Tử Dật, tớ đã từng khuyên cậu con gái con đứa mà chủ động quá, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi. Bây giờ cậu ra nông nỗi này, đúng là đáng kiếp.”
Bên trong phòng hát, màn hình ti vi không ngừng biến đổi, ánh sáng lập lòe, tôi nghe thấy tiếng La Lịch Lệ thở dài thật khẽ, lồng ngực tôi cũng theo đó run lên. Trái tim tôi chua xót. La Lịch Lệ quả đúng là La Lịch Lệ, luôn luôn dội thẳng một gáo nước lạnh xuống đầu tôi mỗi khi tôi choáng váng, khiến tôi tỉnh lại. Tôi hiểu chứ, đó mới thực sự là người thật lòng muốn tốt cho tôi.
Chỉ là … có những lúc hồi ức quá đỗi rõ ràng lại chẳng khác nào đang tự giày vò bản thân mình vậy.
Tôi co người trong chiếc sofa, miệng lưỡi tôi khô ran nóng rát, tôi nhấc lon sprite lên uống tiếp.
Dưới ánh đèn vàng mờ sáng, ai đó đang cầm mic hát câu được câu chăng. Đám con trai con gái hòa vào trong tiếng nhạc, dưới ánh đèn mờ ảo trông sao mà mê đắm.
La Lịch Lệ kêu lên: “Thái Thái, cậu điên rồi à? Vừa nãy cậu mập đã đổi nước ngọt có ga trong lon thành bia dứa, cậu nhạy cảm với cồn, nhấp môi là say đấy.” Cô nàng vừa nói vừa giành lấy lon sprite từ trong tay tôi: “Chết tiệt! Cậu còn uống nữa à? Lát nữa tớ biết đưa cậu về nhà thế nào đây?”
La Lịch Lệ còn chưa nói hết câu, ý thức của tôi đã bắt đầu nhạt dần. Trong cơn mơ hồ, tôi giơ cao lon nước trong tay lên cười ngu ngơ với La Lịch Lệ: “Lịch Lệ, đừng dọa tớ chứ! Đây rõ ràng là spite mà.”
Tiếng nhạc che lấp mất giọng nói của La Lịch Lệ, tôi chỉ thấy ánh sáng xanh đỏ tím vàng ánh lên mặt cô nàng. Lúc tiếng nhạc chậm lại, cuối cùng tôi cũng nghe rõ La Lịch Lệ hét toáng lên: “Điền Thái Thái, người mà Trần Tử Dật thích không phải là cậu, cậu có hiểu không? Bây giờ bởi vì người anh ta thích đã trở về, thế nên anh ta mới vứt bỏ cậu không thương tiếc! Đến bao giờ cậu mới tỉnh ra đây!”
Sở trường của La Lịch Lệ chính là khơi lên nỗi đau của người khác, mà cô nàng còn chuyên môn chọn những chuyện đau nhất để khơi.
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng ngay lập tức. Tại sao đến cả việc tự lừa dối bản thân mình cũng khó khăn đến vậy? Giống hệt như một ấm nước sôi trút thẳng lên trái tim tôi, vết thương trong tim bỏng rát. Có câu chó cùng cắn dậu, huống chi là người! Tôi nhảy bật lên đứng trên mặt ghế sofa, chỉ tay xuống La Lịch Lệ lớn tiếng nói: “Ai bảo không có Trần Tử Dật thì tớ không sống được? Nói cho cậu biết, La Lịch Lệ – cậu – cậu chính là một đứa Loli giả tạo.”
Bất kì ai cũng có điều cấm kị của mình, nếu nhưđiều cấm kị của tôi là Trần Tử Dật, thế thì điều là Lịch Lệ cấm kị nhất chính là kẻ khác gọi cô ấy là Loli. Tuy rằng Lịch Lệ là một cô gái ngọt ngào xinh đẹp, nhưng hễ là người thân với cô nàng, không ai không biết La Lịch Lệ và hai chữ “Loli” kia lệch pha đến đâu. Cô ấy là ai chứ? Chính là người có thể khiến cậu mập ngã lăn quay chỉ bằng một cú đấm!
Tôi nói liên thanh một hồi khiến cho máu nóng trong người sôi lên sùng sục, nhấc lon nước trong tay lên tu liền một hơi, nói tiếp: “Còn nữa, Trần Tử Dật thì có gì hay ho chứ? Một thằng con trai chứ to tát gì? Hạng người đó tớ tiện tay vơ bừa cũng ra một mớ.”
La Lịch Lệ vẫn còn đang đắm chìm trong cơn sốc, tôi vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, xông ra ngoài.
Xuyên qua sảnh lớn của tầng ba, đúng lúc ấy tôi đụng phải một đám người đang nói cười hỉ hả bước lên lầu. Trong mắt tôi lúc này, hình ảnh đám người ấy lắc lư xiêu vẹo và lồng vào nhau thành một khối.
Tôi ngoái đầu nhìn, hai chân bắt đầu mềm nhũn ra – La Lịch Lệ đã đuổi giết đến nơi rồi. Con bé đang nhe nanh múa vuốt, rít lên the thé: “Điền Thái Thái, cậu chán sống rồi hả? Nhân danh mặt trăng, hôm nay bà đây phải tiêu diệt nhà ngươi!”
Tôi chỉ thấy sau ót nặng như đá đè, tim đập tình thịch như sắp bay khỏi lồng ngực. La Lịch Lệ đã đuổi theo sát nút, tôi run như cầy sấy, không còn biết chạy về đâu nữa, chỉ muốn nhảy thẳng xuống dưới cầu thang cho xong.
“Làm ơn tránh đường nào.” Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên. Tôi ngoái đầu nhìn, phát hiện ra hình như từ phíađám đông có một ánh đang lặng lẽ liếc sang phía tôi. Đôi mắt ấy lấp lánh một thứ ánh sáng nhẹ nhàng, tôi thấy tim mình dường như lỡ nhịp.
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói gì, kẻ đứng sau lưng gã ta đã lên tiếng trước: “Kỷ Nghiêm, cẩn thận đấy, con nhỏ đó uống say rồi, đang lơ mơ kia kìa. Cứ kệ xác cô ta.”
Tôi vốn định làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng hai tai lúc này cứ ong ong như sấm rền vang, đất trời trước mặt bắt đầu xoay tít. La Lịch Lệ đã bắt kịp tôi: “Điền Thái Thái, cậu định gạt ai đấy hả? Cậu bị Trần Tử Dật xơi tái luôn rồi, còn đòi vơ cả mớ cái con khỉ.” Giọng nói của La Lịch Lệ cứ lặp đi lặp lại trong tai tôi, nghe như tiếng vọng.
Cảm giác ngột ngạt khiến tôi không thở nổi.
Trần Tử Dật … trong lòng tôi thầm gọi cái tên này. Một Trần Tử Dật đã từng cười và mắng yêu tôi là nhóc con ngốc nghếch, một Trần Tử Dật từng ủ ấm cho đôi tay tôi giữa trời đông giá lạnh, một Trần Tử Dật từng quẹt khẽ lên mũi tôi, đưa cho tôi que kem mát lạnh trong một buổi trưa hè … một Trần Tử Dật đã bá chiếm toàn bộ kí ức của tôi, từng thuộc về tôi … Một Trần Tử Dật ra đi không trở lại …
Hồi ức tựa như một ly rượu mạnh, khiến con người ta say mèm không sao tỉnh nổi.
Dần dần, cảnh vật trước mắt tôi trở nên nhạt nhòa mờ ảo, tôi không còn nhìn rõ mặt La Lịch Lệ nữa, khóe mắt bị dính nước soda cay xè, nhưng miệng tôi vẫn không quên biện hộ cho mình: “Ai nói tớ không được yêu người khác chứ?”
Xung quanh ồn ào quá,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
