watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 07:14 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 4037 Lượt

một sinh mạng

Con của cô…

Từ máu thịt cô mà thành.

Nó không muốn chết

Nhưng nó phải chết

Vì tương lai của cô…

- Mẹ ơi…Khi Lâm Lâm hết bệnh, mẹ mua kẹo bông gòn cho Lâm Lâm ăn nhé

Một chiếc xe lăn vừa lướt qua Hà Doanh

Một người mẹ đẩy đứa con khoảng 4,5 tuổi

Mắt bà mẹ nhòe lệ

Nhưng môi vẫn mỉm cười

- Mẹ hứa!

Nước mắt từ lúc nào lặng lẽ rơi trên má Hà Doanh.

Cô bất giác buột miệng:

-Mẹ ơi, con không phá thai đâu. Con không giết con của con đâu mẹ. Không đâu mẹ ơi!

Trời sáng rõ

Trước mắt Hà Doanh là một màn đêm u ám

Cô không biết mình đã làm gì.

Để giờ đây lặng lẽ một mình trên con đường tấp nập

Bản năng của một người mẹ

Lương tâm của một con người trỗi dậy

Cô không biết

Hà Doanh chỉ biết lúc đó cô đã bật dậy, đã hét lên và bỏ chạy khỏi bệnh viện. Nước mắt tràn ngập trên mặt, đầu óc trống rỗng. Để rồi giờ đây cô lang thang trên đường như một cái xác không hồn.

Giữ lại đứa bé.

Hủy hoại tương lai

Cô có tình cảm gì với nó chưa? Mấy tháng trước đây thôi, Doanh Doanh là một cô bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Cô sợ, ngượng đến đỏ mặt khi Văn Bảo lồng vào tay mình chiếc nhẫn đính hôn. Mọi chuyện đối với Hà Doanh tự nhiên và dễ dàng quá, đến khi bất trắc ập xuống, cô cứ lơ ngơ không biết làm gì. Như bây giờ vậy…Quyết định không phá thai, giữ lại đứa con có lẽ cũng là một hành động bộc phát nhất thời của suy nghĩ không thể giết người. Cảm giác tội lỗi của một cô tiểu thư chỉ quen sống trong lồng kính.

Không phá thai, cô sẽ đối diện với mọi chuyện thế nào?

Sinh nó ra chăng? Sinh nó ra rồi, làm sao để nuôi lớn nó? Hà Doanh chỉ là SV một trường nghệ thuật, một cô tiểu thư chưa từng bươn chải cuộc sống, từ nhỏ đến lớn hết cha mẹ, anh hai rồi Văn Bảo cùng nhau bảo bọc. Bây giờ sinh con, cô có thể tự kiếm tiền nuôi nó hay những người thân lại phải mó tay vào?

Không biết nữa.

Hà Doanh ngồi xuống một trạm chờ xe buýt trên đường. Mọi chuyện nhảy múa trong đầu cô, chẳng có việc nào rõ rệt cả. Nó làm đầu Hà Doanh đau nhức vô cùng. Mọi vật trước mắt thì mờ mờ ảo ảo…Sức lực yếu ớt, chân tay rã rời. Hà Doanh khép mắt lại, để tự mình chìm vào một cơn mê sâu. Chỉ có thế mới tạm quên đi thực tại….

Chương III ( tiếp theo)

Cơn mơ chập chờn.

Rồi cũng đến khi tỉnh lại

Hà Doanh mở mắt.

Một nơi không hề biết.

Trắng xóa

Có tiếng reo:

-Em tỉnh rồi à?

Một cô gái trong trang phục y tá, mỉm cười dịu dàng với cô:

- Em đang ở đâu vậy chị?

-Bệnh viện đấy em.

Bệnh viện

Hà Doanh bất giác sờ tay lên bụng

Hoảng hốt.

Con cô!

- Em yên tâm. BS đã khám cho em rồi. Chỉ là suy nhược một chút thôi. Có lẽ do lần đầu mang thai…Truyền dịch xong, em có thể về.

-Con em …không sao hả chị?

-Không sao đâu em.

- Cám ơn chị…

- Em nghỉ đi nhé. Chị ra ngoài.

Cửa mở.

Cùng lúc với cô y tá bước ra, một bóng người lách vào

Dáng cao gầy

Gương mặt…của…

-Anh….

Hà Doanh sợ đến nỗi miệng như nghẹn đắng

Không hét nổi

Cô nhớ trong đêm kinh hoàng đấy

Người đàn ông này đã thẳng tay giáng lên mặt cô một cái tát.

Khi Hà Doanh cố chống cự ại sự điên cuồng của anh ta…

Bây giờ anh ta nhìn cô.

Căn phòng chỉ có 2 người.

-Em uống sữa đi!

-Anh…Anh đứng lại đó. Đừng đến gần tôi…

Hà Doanh hét lên….

Lùi dần vào một góc giường

Ngõ cụt.

-Anh đi đi…Làm ơn đi đi…Tôi không muốn nhìn thấy anh… Anh đi đi!

-Em mới có thai chưa được 2 tháng. Còn nhỏ lắm, sao em không phá nó đi!

-Anh…anh nói gì? Sao anh…?

-BS nói với tôi…Khi tôi đưa em vào đây, họ tưởng tôi là chồng của em nên mới chúc mừng và khuyên tôi nên cố giữ cho tinh thần em thoải mái hơn.

-….Anh….Cho tôi về nhà đi…

-Sao em không phá bỏ nó? Nếu tôi không lầm, nó là con của tôi và em. Sau đêm đó….

-Anh làm ơn đừng nhắc đêm đó nữa. Anh ra ngoài đi mà…Tôi van anh.

-Chuyện không muốn nhắc thì cũng đã xảy ra. Tôi tạo ra nó mà.Tôi cũng nên cùng em gánh chịu hậu quả chứ.

-Tôi không cần.Anh đi đi…Tôi không cần…

-Xua đuổi tôi không phải là cách tốt. Nếu em không có ý định sinh nó ra, muốn phá bỏ nó thì tôi biến mất trong đời em cũng là chuyện dễ dàng. Còn nếu em muốn sinh con, nhất định em không nên chỉ một mình chịu đựng như vậy. Không có lợi cho em lẫn con đâu.

-….

-Tôi là cha của đứa bé. Dù muốn dù không, em cũng phải chấp nhận điều đó.

-……

-Lấy tôi đi. Nếu em muốn giữ đứa con này, hãy lấy tôi đi!

Hà Doanh không bao giờ nghĩ mình sẽ nghe câu nói đó

- Nhóc con…Nếu em không lấy anh…Em sẽ là người bất hạnh nhất thế giới

-Sao vậy?

- Vì anh là người con trai tốt nhất thế giới…

Văn Bảo đã cầu hôn cô như thế

Chiếc nhẫn đính hôn cô đã tháo ra

Vì cảm thấy mình không xứng với nó…

Văn Bảo luôn trân trọng Hà Doanh…

Không lấy anh, mà lấy một người đã chà đạp mình

-Không…

-Em không cần trả lời tôi ngay bây giờ đâu. Suy nghĩ cho kỹ.

-Tôi …không thể nào lấy anh được. Tôi…

-Tôi là cha của con em. Nó phải ra đời có mẹ có cha. Tôi hứa với em, đây chỉ là một cuộc hôn nhân che mắt thiên hạ. Sau khi em sinh con, 6 tháng sau chúng ta sẽ ly dị. Dư luận bên ngoài cũng chỉ ngỡ đây là một vấn đề  xung đột vợ chồng bình thường. Lúc đó em có thể giao con lại cho tôi, hay mang nó sang Canada…Tôi nghĩ lúc đó cũng dễ dàng hơn cho em và Văn Bảo.

- Anh..muốn nói?

-Người ta nặng tư tưởng con hoang hơn con có danh có phận. Một người con gái ly dị chồng, còn đỡ hơn một cô gái sinh con hoang vì bị cưỡng bức. Em nghĩ đúng không?

-Tôi…

-Con chúng ta chỉ có cách đó mới có thể danh chính ngôn thuận ra đời. Không là gánh nặng cho bất cứ ai. Không là chướng ngại cho tương lai của em.Hai gia đình chúng ta đều suôn sẻ.

Có thật thế không?

Hà Doanh ngước nhìn con người đó.

Không có vẻ điên cuồng trong đôi mắt đỏ ngầu

Một đôi mắt màu nâu hạt dẻ đang nhìn cô.

- Uống sữa đi!

-Tôi không …

-Uống sữa sẽ giúp em và con khỏe hơn mà.

-Anh là Hàn Lãnh Phong?

-Vâng!

-Sao đêm đó, anh lại làm vậy?

-Vì tôi không kiềm chế được mình.

Hà Doanh bật khóc

Tức tưởi

Cô chưa bao giờ khóc to đến vậy.

Chẳng hiểu sao hôm nay có thể khóc như thế này

Người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời Doanh.

Nhưng cô không thấy hận anh ta?

Không căm ghét anh ta.

Không hiểu tại sao nữa.

-Có một vật quên trả lại cho em.

Trên tay Lãnh Phong cầm một chiếc dù màu đỏ

Chiếc dù…

Nửa năm trước

Dưới một mái hiên

Trong cơn mưa nặng hạt

Cô nũng nịu nói trong điện thoại

-Em mắc mưa rồi…Đến đón em đi….

Văn Bảo cười nhẹ trong máy.

-Ừm. Anh sẽ tới ngay.

Hà Doanh cười hạnh phúc.

Cô nhận ra bên mái hiên trong ngày hôm đó.

Không chỉ có một mình mình.

Một người nữa đang cùng trú mưa

Tóc ướt sũng.

Đôi mắt lững lờ thả theo những hạt mưa

Khi cô mỉm cười với anh ta.

Anh ta nhìn cô xa lạ.

Không đáp lại

Khiến Hà Doanh có cảm giác mình thật vô duyên

Văn Bảo đến.

Cô reo lên như trẻ con

Xe anh ấm lắm

Hà Doanh sẽ không bị ướt

Còn người này

Trời vẫn đang mưa

-Anh cầm đi!

Cô dúi vào tay anh ta chiếc dù màu đỏ

-Chào anh!

Cô đã mỉm cười tạm biệt anh ta.

Đôi mắt anh ta không lững lờ theo những cơn mưa nặng hạt nữa

Mình vừa làm một việc tốt…

Và bây giờ…

-Anh là người hôm đó sao?

-Xin lỗi em…Cũng cám ơn em vì chiếc dù hôm ấy…Rất nhiều….

Chương IVỄ CƯỚI

- Con muốn cưới Hà Doanh?

- Vâng

- Con nghĩ con bé sẽ chấp nhận sao?

- Cái thai trong bụng của cô ấy. Cuộc hôn nhân đã có một yếu tố quan trọng để thành hình rồi

Vũ Lâm nhìn Lãnh Phong.

Khi nói chuyện với bà, nó chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc.

Bao lâu rồi mẹ con bà không nói chuyện rồi nhỉ?

Con chào mẹ

Tốt ạ.

Chúc mẹ ngủ ngon

Lãnh Phong luôn nói những câu như thế

Đều đặn lập đi lập lại.

Ở Cty nó là một cái bóng

Một cái bóng không xuất sắc, không vượt trội.

Nhưng bây giờ bà mới để ý

Nó chưa hề làm sai bất cứ chuyện gì

Luôn tròn nhiệm vụ.

Không sai lầm!

Đêm đó

Ly rượu đó

Bà muốn người uống là Hàn Dương.

Sự mâu thuẫn sẽ tăng lên đỉnh điểm ngay trong nhà họ Hàn.

Hàn Dương hại người Văn Bảo- em họ mình yêu và sẽ cưới làm vợ.

Sóng gió không thể lặng

Gia đình họ Lâm trước chuyện này chắc cũng không thể giao hảo thân thiết với họ Hàn.

Mất đi một chỗ dựa.

Bây giờ Lãnh Phong cưới Hà Doanh

Vết thương từ từ khép miệng

Nỗi đau cũng qua

Họ sẽ càng thân thiết hơn.

- Không được!

-Vì sao không được ạ?

-Mẹ không muốn…

-Mẹ đã khóc…đã mắng chửi đứa con tồi tệ của mình…Vì những gì con gây ra cho Hà Doanh. Và bây giờ mẹ không muốn bù đắp nó sao?

Bù đắp?

Bù đắp cho ai?

Ai sẽ bù đắp cho Vũ Lâm thời thanh xuân đã qua?

Một thời tươi đẹp nhất!

Cô đã oán thù…

Đã suy sụp biết bao nhiêu!

Con bé kia liệu đã chịu bao nhiêu đau khổ chứ.

Bù đắp

Thật tức cười!

-Chẳng có gì phải bù đắp cả con ạ! Họ là những

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,13 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT