![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
đầu nước Đại Hàn Dân Quốc. Và tôi xin chỉ dẫn thêm cho các học sinh mới. Trường chúng ta được chia làm 2 khu. Khu A dành cho các khối lớp 1, 2, 3, 4, 5, 6 còn khu B dành cho các khối lớp 7, 8, 9, 10, 11, 12. Cho nên tôi mong rằng dù tuổi tác có trên lệch nhau nhưng vẫn không quên hòa đồng với nhau cũng như với những học sinh mới. Các em hãy ra sức học tập để xứng đáng với địa vị của các em trong tương lai. Tôi xin hết.
Lời bà ấy vừa kết thúc thì hàng loại tiếng vỗ tay tán dương vang lên. MC lên tiếp tục buổi khai giàng:
_Và sau đây là phần phát biểu của đại diện học sinh khối 9 Lee Eun Hye.
MC vừa dứt lời thì hàng loạt các băng rôn đỏ giơ cao, tiếng la hét của các fan:
_Công chúa Lee Eun Hye I love you!!!
“Công chúa á?”
Chợt cô tiểu thư ngồi cạnh nó đứng lên vẫy tay với các fan, lúc đó nó chợt hiểu ra rằng: CON NHỎ ĐÃ CHƠI KHÂM NÓ chính là CÔNG CHÚA CỦA NƯỚC ĐẠI HÀN DÂN QUỐC. Nó thầm cười vì nghĩ rằng chàng công tử giúp nó hôm đó chính là Hoàng Tử Du mà đám fan nói. OMG, nó say nắng Hoàng Tử mất rồi. Nó lén liếc mặt qua bên cạnh, tên Thái Tử thúi ấy đang say sưa với bài phát biểu của con nhỏ đó. Chợt nó thấy càng lúc nó càng ghét tên đó hơn, ghét vì tên đó rất giống nó. Lạnh lùng, ít kỉ, kiêu căng và… rất cô đơn.
_Và sau đây là phần phát biểu của đại diện học sinh khối lớp 10 Han Ji Min
_Là công tử Han đấy!
_Nghe đâu con của Tể Tướng Han đó!
_Trời năm nay sao không phải Hoàng Tử Du đại diện?
Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn. Nó lấy hết bình tĩnh:
_Xin các bạn im lặng cho!
Tiếng ồn nhỏ dần, nó hài lòng vì điều đó và tiếp tục bài phát biểu của mình:
_Như cô hiệu trưởng đã nói… chúng ta tiêu biểu cho những người đứng đầu cả nước để phụng sự cho nước Đại Hàn Dân Quốc, đưa đất nước thành một quốc gia giàu mạnh. Để thực hiện được điều đó chúng ta phải nổ lực ra sức học tập. Tôi xin đại
diện cho khối lớp 10 mong rằng chúng ta có thể đoàn kết cùng nhau phấn đấu học tập trong những năm sắp tới – Nói đến đó mắt nó dừng lại ở tên Thái Tử thúi đang quay mặt làm lơ – Tôi xin hết.
_Bis… bis… tuyệt quá anh Han Ji Min.
_I love you…
Nó bước xuống chậm rãi trong lời tán dương của mọi người. MC lại bước lên thế chỗ nó:
_Mời Lee Yoon Min đại diện khối 11 lên trình bày phần phát biểu.
_Á Thái Tử Min…
_Sarang hea Thái Tử Min…
Cả hội trường nổi loạn như sấm dậy.
“Hứ, tên hách dịch đó có gì hay mà bọn nữ sinh lại như thế chứ?”
Nhưng không biết tại sao tên Thái Tử đó lại có sức hút hơn nó. Hắn ta vừa bước lên bụt là cả hội trường im phăng phắt. Nó lấy điều đó làm bực mình không thèm nghe bài phát biểu của hắn. Quản gia đến cạnh nó:
_Công tử… người có cần tham quan trường một lát không ạ?
_Buổi khai giảng còn chưa kết thúc. Các bậc tiền bối còn đang trình bày bài phát biểu của mình. Ta bỏ đi lúc này há chẳng phải coi thường họ hay sao?
_Vâng, tôi xin lui trước.
_Công tử Han Ji quả là khách sáo.
Nó giật mình khi nghe lời đó phát ra từ con nhỏ đáng ghét mà bọn fan gọi là Công Chúa. Chợt nó nhận ra thái độ của mình thật bất lịch sự. Nó mau chóng đổi thái độ chó đúng phong cách của nó – lịch lãm, lạnh lùng.
_Rất hân hạnh được làm quen với Công Chúa. – Nó hình dung ra cảnh tượng nó đang ói khi nói câu đó.
_Tiền bối cứ gọi em là Eun Hye, đừng khách sáo quá.
_Vậy sao được?
_Không sao đâu, em cũng sẽ gọi anh là anh Han Ji nha?
“Gì thế này? Tỏm quá đi mất con nhỏ này?”
Nó ráng gặng một nụ cười già tạo:
_Haha… Eun Hye khách sáo quá.
_Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh đấy. Lúc còn nhỏ em chưa bao giờ nghe nói Tể Tướng Han có con trai.
“Ồ, chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi sao? Thảo nào trường này lại bát nháo khi tôi xuất hiện”
Nó vừa suy nghĩ vừa cười giả tạo:
_Vì anh và mẹ sống bên Mỹ từ lúc anh còn nhỏ.
_Vậy à? Mà em thấy anh không thích anh Yoon Min cho lắm đúng không?
_Haha làm gì có chuyện đó.
_Anh khỏi chối, ai gặp anh ấy lần đầu cũng như anh cả. Vì Hoàng Hậu lúc nào cũng rất khắc khe, mẫu mực, nên anh ấy từ nhỏ đã thiếu tình thương rồi.
Nó gật đầu ra vẻ cũng hiểu đôi chút. Nhưng thật sự nó hiểu hơn ai khác vì phu nhân nhà nó cũng giống như Hoàng Hậu. Lúc nào cũng muốn nó nỗ lực thành người tài giỏi.
Nó lén nhìn sang bên cạnh. Thảo nào hắn lại giống nó đến thế. Nó cảm thấy đồng cảm với hắn. Nó tỏ ra thân thiện với hắn:
_Bài phát biểu của tiền bối tuyệt lắm. – Nó dùng tuyệt “chiêu” của nó nhưng chẳng ăn nhầm gì
_Đừng có tỏ ra ngu ngốc như thế.
“Ộc… hắn dám nói như thế ư? Cái tên chết tiệt.” Nó điên tiết lên vì từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến h, đây là lần đầu tiên có người nói với nó như thế.
_Ha…ha… xin lỗi.
_Dẹp cái điệu cười đó đi!
_Ha… ha… nhưng tôi không thể nhịn được. Tiền bối nói chuyện làm tôi nghĩ đến một con bò ngu ngốc mà tỏ ra hung hăng.
_Ngươi…
_Người ta còn gọi là : “Ngu mà tỏ ra nguy hiểm.” Nếu tôi nói gì sai thì xin thứ lỗi cho!
Nói xong nó bỏ đi một mạch. Không thèm ngoảnh mặt lại, không để cho tên Thái Tử ngu ngốc đó kịp đáp trả câu nào.
Chương 4: Lời khiêu chiến
Vừa lúc nó rời khỏi hội trường lần lượt Công Chúa, tên Thái Tử thúi cũng đứng dậy bỏ đi khi trong sự ngỡ ngàng của cậu học sinh đại diện lớp 12 đang ngẩn ngơ trên bụt giảng : “Chẳng lẽ bài phát biểu của mình tệ lắm sao?”
_Anh Han Ji! – có tiếng gọi với nó ở đằng sau. Nó biết chỉ có mỗi con nhỏ đáng ghét ấy mới gọi nó bằng cái tên “anh Han Ji~~~” làm nó nổi cả da gà.
_Eun Hye? Buổi khải giàng chưa kết thúc mà, sao em…
Không để nó nói hết câu, con nhỏ đáng ghét đó chui tọt vào họng nó:
_Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh gây hấn với anh Yoon Min à?
Nó không thèm để ý đến câu hỏi của Eun Hye vì nó ngại những ánh mắt của mọi người xung quanh như đang gáng ghép nó với con nhỏ đó. Nó tỏ vẻ khó chịu và bực bội, cứ như họ đang **** thẳng vào mặt nó rằng nó bì less vậy.
_Anh Han Ji! – giọng của Eun Hye kéo nó trở lại hiện tại.
_Sao?
_Anh đang nhìn cái gì vậy?
_Ờ… không có gì. Mà Eun Hye này, sao hôm nay anh không thấy Hoàng Tử Du?
_À… anh ấy rất mê chơi đàn. Những lúc có thời gian rãnh, anh ấy luyện tập trong phòng âm nhạc của riêng anh ấy nằm ở hướng này nè.
Nó nhìn theo hướng tay của Eun Hye đang chỉ vào con đường rẽ trái lúc nãy. Dù sao nó cũng phải tham quan một lần cho biết với nó cũng muốn gặp mặt Hoàng Tử mà nó đang say nắng.
_Eun Hye có thể dẫn anh đến đó được không?
_Anh muốn nghe thử anh ấy đàn đúng không? Tuyệt lắm đấy!
_Ừ
_Đi hướng này!
Nó đi theo Eun Hye mặc dù trong lòng không thích đi cùng con nhỏ này chút nào nhưng ai biết được, ai biều nó là em của Hoàng Tử làm chi?
Đường đi quả là không ngắn chút nào. Nó đi đến nhừ cả chân mới thấy được cái tòa nhà to lớn.
_Tới rồi.
_Không… không lẽ… là cái nhà đó đó hả?
Nó ngạc nhiên chỉ tay về phía cái tòa nhà trước mặt nó. Nói là nhà
của Hoàng Tử nó còn tin, chứ nói là phòng tập đàn thì… hơi sock!!!
_Không phải, là nhà này. – Eun Hye chỉ tay về hướng một tòa nhà chỉ bằng một nữa tòa nhà trước mặt nó nằm vuông góc với nhau.
Nó gật gù. Thế mới là phòng tập đàn chứ?
Eun Hye dẫn nó vào một phòng nhạc cụ rộng lớn chiếm hầu hết 2/3 tòa nhà. Đối diện cánh cửa vào tòa nhà là một cánh cửa gỗ lớn. Eun Hye gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời như Eun Hye vẫn mở cửa vào. Tiếng Đàn len lỏi qua khe cửa phát lên một bản nhạc trầm lắng, êm dịu đến lạ lùng. Nó bước vào và sững sờ. Đẹp… rất đẹp… Hoàng Tử ngồi trước cây đàn làm nó sững người. Ánh hào quanh xung quanh anh ấy như phát sáng hơn. Đôi bàn tay như làm phép trên cây đàn, nó nhảy múa trên từng nốt nhạc tạo ra một bản nhạc làm ấm lòng nó. Chợt tiếng nhạc dứt hẳn kéo nó về hiện tại, Hoàng Tử đang nhìn nó.
_Anh HinDu! Đây là anh Han Ji Min
_Sao em dẫn cậu ấy vào đây?
_Anh không thích hả?
_Không phải thế, anh không thích bị làm phiền trong lúc luyện đàn.
Nó bối rối:
_Vậy à? Vậy tôi xin lỗi, Hoàng Tử cứ tiếp tục đi, tôi đi trước vậy.
_Không sao đâu, cậu là con trai của Tể Tướng Han?
_À… đúng.
_Tôi rất kinh ngạc đấy, tôi chưa bao giờ biết là Tể Tướng Han có một công tử như thế này.
Nó đỏ mặt vì nó nghĩ câu nói vừa rồi hàm ý khen nó.
_Rất vui được làm bạn cùng Hoàng Tử Du – Nó chờ cái bắt tay của Hoàng Tử. Dĩ nhiên một người lịch lãm như thế sẽ đáp trả lại thành ý của nó.
_Nhìn công tử quen quen, chẳng hay tôi đã gặp công tử ở đâu chưa?
Hôm dạ hội! Nó định nói thế nhưng nó sực nhớ ra mình không thể tiếc lộ việc mình là con gái được. Thế là nó bấm bụng chối:
_Chắc Hoàng Tử nhìn nhầm, từ nhỏ tôi đã định cư ở Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi trở về Hàn Quốc đấy.
_Vậy ư? Chẳng hay công tử có thể chơi loại nhạc cụ nào ở đây không?
Nó nhìn một loạt tất cả những nhạc cụ được xếp trước mặt nó bóng lóa không một tí bụi. Những năm tháng tuổi thơ nó đã được học qua tất cả mọi thứ và thành thạo mọi nhạc cụ kể tử khi nó chỉ mới 12 tuổi.
_Ùm… tôi có thể thử cây piano ấy chứ?
_Công tử cứ tự nhiên.
Nó ngồi xuống chiếc ghế, nhớ về bản nhạc mà thầy nó khen rằng nó đánh bản đó hay nhất. Nó giơ nhẹ ngón tay và tâm trí nhảy múa theo từng nốt nhạc trong đầu nó. Khúc nhạc du dương, trầm lắng, đượm buồn và làm cho
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
