watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 05:42 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 4125 Lượt

Tác Giả: YenBai.Mobi

Truyện Chờ Em Lớn Được Không

- Tên: Truyện Chờ Em Lớn Được Không
– Tình Trạng: Hoàn Thành
– Update: YenBai.Mobi
Chương 1:

Chiếc máy bay cất cánh thẳng lên bầu trời xanh, ẩn mình trong mây trắng.

Những tòa nhà trùng điệp cao chọc trời cũng dần dần bé lại mãi cho đến khi bị những đám mây che khuất.

Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ.

Cô tên Tô Thâm Nhã, một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo. Đương nhiên, cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo.

Bàn về xuất thân, cô là con gái của một thương nhân giàu có nào đó ở Đài Loan, xuất thân hẳn là cao quý.

Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp Đại học Cambridge, hiện nay đang làm trợ lý quản lý cho một công ty truyền thông tại Anh Quốc.

Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, khí chất thanh lịch, mắt ngọc mày ngài, nước da trắng mịn như tuyết…

Thế nhưng khi đứng trước mặt một người, cô hoàn toàn mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình.

Tô Thâm Nhã chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, anh thoải mái tùy ý, nhưng lại không hề mất đi sự hoàn mỹ. Anh đang tập trung tinh thần nhìn tập tài liệu trong tay, khuôn mặt khôi ngô khiến cô có nhìn trăm lần cũng không thấy chán, lại thêm anh có một đôi mắt sâu thẳm giấu kín mọi suy nghĩ, đừng nói gì người khác, ngay cả Tô Thâm Nhã đã quen biết với anh nhiều năm cũng không có cách nào khám phá được thế giới nội tâm của người ấy.

Anh tên gọi Anthony, tên Tiếng Trung là An Nặc Hàn.

Vừa bước chân lên máy bay, anh đã bắt đầu xem báo cáo, không hề nói bất kỳ lời nào với cô, thậm chí cũng chẳng hề có trao đổi ánh mắt. Nếu như không phải do nguyên nhân va chạm trong tầng khí lưu làm máy may lắc lư, An Nặc Hàn quay sang hỏi cô đã thắt chặt dây an toàn chưa, thì cô đã suýt nữa cho rằng người đàn ông này đã quên mất sự tồn tại của cô.

Chẳng còn cách nào khác, An Nặc Hàn, người cũng tựa như tên, an tĩnh, lạnh lùng, tựa như băng lạnh ngàn năm.

Tô Thâm Nhã mãi mãi cũng chẳng thể nào quên hình ảnh lần đầu tiên cô gặp An Nặc Hàn khi cô vẫn còn đang học tại Cambridge.

Ngày đó cô bị một người con trai mà cô đã nhiều lần cự tuyệt tới quấy rầy, cô làm thế nào cũng không dứt được khỏi hắn. Vừa lúc đó An Nặc Hàn đi tới từ phía đối diện, lặng lẽ liếc nhìn hai người, cô nhìn anh cầu cứu.

Một cách hoàn toàn bất ngờ, anh nhấc chân, một thế đá cực kỳ hoàn mĩ, khẽ nghe thấy có tiếng rên rỉ của ai đó. Đến lúc Tô Thâm Nhã cúi đầu mới phát hiện ra người con trai quấy rầy mình đã ôm đầu ngã trên mặt đất.

Đợi đến khi cô khôi phục tinh thần từ trong sự kinh hoàng, An Nặc Hàn đã đi thật xa mất rồi. Cô có cảm giác đồng phục màu xanh của Đại học Cambridge được mặc trên người anh lại mang hơi hướng của một người đàn ông Trung Hoa trầm tĩnh.

Bắt đầu từ ngày đó, cô đã say mê An Nặc Hàn.

Một người kiêu ngạo như Tô Thâm Nhã đương nhiên sẽ không chủ động bày tỏ tình cảm của mình. Cô có thể chủ động tìm chỗ ngồi đối diện anh trong thư viện, hoặc có thể ngẫu nhiên ngồi cùng bàn với anh trong lúc ăn cơm tại canteen, thế này thôi cũng đã là cực hạn của cô rồi, vậy mà mỗi lần như vậy anh đều thản nhiên liếc mắt nhìn cô, rồi duy trì sự im lặng.

Một năm sau đó, cô cuối cùng cũng bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình, bày tỏ với anh.

“An, em thích anh!”

Đó là một ngày mưa, khi An Nặc Hàn đang đóng lại cửa sổ trong thư viện, cô đứng ở phía sau anh nói ra những lời này.

Động tác đóng cửa của An Nặc Hàn thoáng dừng lại, anh quay đầu cười với cô, nụ cười rất trong sáng.

“Cám ơn!”

Chỉ một câu đó mà chẳng hề có vế sau.

Thế nên cô lại càng say mê anh nhiều hơn nữa.

Cô hỏi thăm về An Nặc Hàn từ rất nhiều người bên cạnh, thì ra anh là một người quốc tịch Australia gốc Hoa, sinh ra trong một gia đình bình thường, cha anh là một huấn luyện viên võ thuật, mẹ kinh doanh một quán cafe nhỏ. Gia đình anh rất khó khăn khi muốn chi trả cho học phí cao ngất ngưởng của Đại học Cambrigde này, đó là lý do vì sao An Nặc Hàn học hành rất chăm chỉ, mỗi học kỳ đều giành được học bổng, mức sống của anh cũng cực thấp, thường thường chỉ đến trường bằng xe đạp.

An Nặc Hàn có rất nhiều bạn bè nhưng chưa hề có bạn gái. Anh nỗ lực học tập, luôn luôn ở trong thư viện đọc sách, nhưng mỗi lần kỳ nghỉ đến anh đều quay trở lại Australia, chưa đến ngày đầu tiên khai giảng sẽ không quay trở lại trường. Thói quen này vẫn kéo dài cho đến tận bây giờ, cho dù công việc có bận rộn đến đâu, An Nặc Hàn đều quay lại Australia trong những ngày nghỉ.

Anh chỉ có hai sở thích, một là nghe những khúc nhạc dương cầm, bản nhạc mà anh yêu thích nhất chính là bản Định mệnh[1"> của Beethoven. Sở thích còn lại của anh là sưu tầm mèo Garfield[2">, bất kỳ lớn hay bé, phong cách nào đi nữa, chỉ cần đúng là mèo Garfield anh đều sẽ mua. Về cái sở thích quái lạ này của này, có rất nhiều phiên bản đồn đại, trong đó có một cái có vẻ gần đúng nhất: anh có một cô em gái, không những hình dáng giống mèo Garfield mà tính cách cũng lười biếng, tham ăn, mơ màng, ham chơi lại còn thích gây họa giống như vậy.

Chắc mấy chốc ba năm đã trôi qua. Hai người đã từ khi còn là bạn học, đồng nghiệp cho đến hiện tại… đã trải qua rất nhiều việc. An Nặc Hàn đã không còn là một thiểu niên ngây ngô ngày ấy nữa, anh đã sớm bị những cuộc buôn bán tàn khốc tôi luyện mạnh mẽ, cô cũng chẳng còn là một thiếu nữ không biết sự đời, cô trở nên khôn ngoan hơn, trở thành người phụ nữ không thể thiếu bên anh.

Hôm qua An Mặc Hàn hai mươi bảy tuổi bỗng nhiên nói với cô: “Bố anh muốn anh đưa bạn gái về nhà, ngày mai em chuẩn bị một chút để lên máy bay luôn.”

Cô gần như sợ đến phát ngốc, thế nhưng cô vẫn giả bộ làm ra vẻ lạnh lùng nói: “Được, em sẽ lập tức chuẩn bị ngay.”

Thế nên ngày hôm nay cô mới mơ hồ thế này cùng anh ngồi trên máy bay, lên đường đến Australia gặp bố mẹ anh ấy.

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Tô Thâm Nhã hơi hơi hồi hộp, kéo cánh tay An Nặc Hàn đi ra khỏi sân bay, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm những lời chào đã học thuộc lòng từ lâu.

Sau khi lấy hành lý, hai người đi về phía cửa ra.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng nổi bật đứng ở cửa ra, nhìn từ xa hoàn toàn không thể đoán ra tuổi tác. Ông mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng một cái quần âu vô cùng bình thường, vậy mà cái loại màu sắc đơn giản nhất ấy khi mặc trên người ông lại thực sự được tôn lên. Bên cạnh ông là một người phụ nữ rất đẹp, cái đẹp của bà không phải là đẹp mắt mà lại một loại thanh nhã dịu dàng, đẹp khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.

An Nặc Hàn cười ôm lấy bọn họ thật chặt, giới thiệu với hai người về cô: “Bố, mẹ, đây là Thâm Nhã, là… bạn gái con.”

“Bác trai, bác gái, cháu chào hai bác!” Khi đến gần thêm một chút, Thâm Nhã không thể không quan sát kỹ bố của An Nặc Hàn. Ông với An Nặc Hàn có những điểm cực kỳ giống nhau, đôi mắt lạnh lùng, mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị, chỉ là khi nhìn qua, ông có khí phách nhiều hơn An Nặc Hàn một chút, khiến cho người ta ngần ngại.

Nhất là khi ông dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô, cô vô cùng sợ hãi.

Tô Thâm Nhã lén lút nhìn về phía An Nặc Hàn, chờ đợi anh đánh tan bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại thấy tầm mắt của anh đang đảo quanh bốn phía.

Đôi mắt vốn lặng yên chẳng bao giờ gợn sóng nay lai mơ hồ hiện lên chút thất vọng.

Tô Thâm Nhã lễ phép cười, vừa muốn hỏi han vài câu thì một người con gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi bất ngờ nhảy ra từ sau lưng anh, đưa tay bịt mắt An Nặc Hàn, lớn tiếng nói: “Anh Tiểu An, đoán xem em là ai!”

Cô gái ấy đi một đôi giày vải còn chưa buộc dây, mặc một chiếc quần jean khá cũ, một cái áo phông rộng thùng thình đến mức có thể chui vừa hai người bằng cô bé, mái tóc buộc lệch, lộ ra khuôn mặt cười được trang điểm tỉ mỉ. Thực ra, ngũ quan của cô bé đều rất đẹp, đôi mắt to tròn, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi mượt mà, nước da mềm mại tựa như trẻ sơ sinh, chỉ là quần áo lôi thôi lếch thếch cùng với vành mắt được tô thật đen khiến cho vẻ đẹp của cô bị giảm đi đáng kể.

An Nặc Hàn nói: “Mạt Mạt, lần sau em có thể không nói rõ ràng ra thế này không. Làm thế là rất khinh thường chỉ số thống minh của anh đấy.”

Mạt Mạt buông tay rồi lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa vung theo: “Anh dễ quên lắm, ngộ nhỡ anh không nhớ ra em là ai thì thật mất mặt em!”

“Anh không dễ quên đến mức độ đó.” An Nặc Hàn nhìn cô bé phía sau, lên tiếng hỏi: “Uncle với Aunt đâu rồi?”

“Không nói tới họ nữa, đi Hawaii mà không mang em theo. Em đoạn tuyệt quan hệ với họ!”

“Đúng.” Lời nói của bố An Nặc Hàn mang đầy thâm ý: “Thế nên Mạt Mạt chuyển sang ở nhà chúng ta.”

“À!” An Nặc Hàn cười cười coi như không có chuyện gì, dường như những lời nói nổi loạn này đối với họ mà nói đã sớm tập thành thói quen.

“Anh Tiểu An, chị ấy là bạn gái của anh sao?” Mạt Mạt chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn cô. “Chị ấy thật xinh đẹp, vừa

Trang: [1] ,2,3 ,21 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT