watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến".
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 13:14 - 29/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 2298 Lượt

Tác Giả: YenBai.Mobi

Truyện Cô Dâu Tỷ Phủ

- Tên Truyện: Cô Dâu Tỷ Phủ
– Tình Trạng: Hoàn Thành
– Update: YenBai.Mobi
Cô Dâu Tỷ Phủ – Chương 01
Vừa ngồi vào bàn ăn, chưa cầm đũa lên, ông Thành tuyên bố:

– Từ ngày mai, nhà chúng ta có thêm một thành viên nữa. Đó là Uyển Ngọc.

Uyển Ngọc nhỏ hơn con hai tuổi, sống khép kín rụt rè, con nên để ý và giúp Uyển Ngọc với nghe Thanh Hương.

– Dạ.

Thanh Hương dạ miễn cưỡng, có mấy khi cô ở nhà đâu, sáng cô đã đi mãi bảy tám giờ đêm mới về, không phải lo việc *****ng chạm với thành viên mới.

Ông Thành tiếp:

– Thật ra Uyển Ngọc có nhà, nhưng bà ngoại mới mất. Ba là con nuôi của bà ngoại, không nỡ nhìn Uyển Ngọc sống một mình.

Bà Thành đỡ lời chồng:

– Các con không có ý kiến gì đâu, anh không cần giải thích. Em cũng chuẩn bị phòng cho Uyển Ngọc rồi.

– Ơ, thì anh nói cho mọi người trong nhà cùng biết, vì đôi khi có thêm một người, không phải chỉ thêm chén cơm đôi đũa mà cũng có sự xáo trộn một chút, phải không Vinh?

Thành Vinh cười, cầm đũa lên:

– Không có gì đâu ba. Con cũng đi tối ngày.

Thanh Hương lườm anh trai:

– Hẹn hò với Thu Cúc rồi phải không?

Thành Vinh bật cười:

– Hẹn hò gì đâu, đi uống nước và đi chơi.

– Vậy mà không chịu hẹn hò.

Vinh ghé tai em gái thì thầm:

– Như em mới đúng là hẹn hò.

Thanh Hương nạt khẽ:

– Không nói chuyện với anh nữa. Ăn cơm đi!

Cô tinh nghịch gắp một miếng thịt to bỏ vào chén anh trai:

– Không ăn, em ăn hết à.

– Em mà dám, giữ eo ghê hồn mà dám ăn … cùi luôn:

– Tò mò.

Tuy nói như vậy chứ Thanh Hương thầm lo, cô là người mẫu mà không giữ eo là nguy to. Thanh Hương ăn thật nhanh, cô bưng ly nước lên uống:

– Con phải đi rồi.

Bà Thành lắc đầu nhìn theo. Lúc nào cũng bận bận bịu bịu.

Thanh Hương vừa ra cửa đã có xe Vũ Hoàng đón cô. Cô ngồi vào xe. Vũ Hoàng ngồi lại gần, anh hôn vào má cô:

– Tối nay em xinh quá. Về nhà anh nghen, giờ này còn sớm mà. Em hành nghề người mẫu, suốt ngày anh cứ lo mất em.

– Em đã thuộc về anh, còn lo mất èm nữa sao?

– Lo chứ, muốn cưới em, xin bàn tay em, lúc đó mới không lo nữa.

Thanh Hương phì cười:

– Đợi em ba năm nữa đi.

Vũ Hoàng nhăn nhó:

– Ba năm nữa, cổ anh sẽ dài hơn cả cổ cò.

– Đừng ca cẩm nữa, em yêu anh.

Thanh Hương hôn nhẹ vào má người yêu đó là cách cô trấn an anh. Vũ Hoàng cũng biết như vậy, mong gì hơn, dù sao thì anh cũng làm chủ được tấm thân ngọc ngà này. Quay sang cho mũi chạm vào má cô, Vũ Hoàng đùa:

– Em mà cứ hôn anh và anh cứ hôn em kiểu này, anh sẽ đỗ xe lại kéo em ra băng sau và …

Vũ Hoàng nháy mắt, đôi mắt như có lửa. Thanh Hương đỏ mặt xô Vũ Hoàng ra mắng:

– Đàng hoàng lại đi ông luật sư.

Vũ Hoàng cười khanh khách:

– Em là thỏi nam châm quyến rũ, không có người đàn ông nào ngồi gần em có thể đàng hoàng lại cả.

Tấp xe lại, Vũ Hoàng kéo mạnh Thanh Hương vào lòng và hôn cô. Thanh Hương rung động khép mắt, chưa bao giờ cô từ chối sự ham muốn của anh, yêu và cho, nhau tất cả.

Cửa mở, Vinh nhìn ra, anh đứng ngay dậy:

– Ba!

Trên xe còn một người nữa bước xuống theo ông Thành. Ông Thành vui vẻ:

– Uyển Ngọc, để cậu giới thiệu! Đây là anh Thành Vinh, con trai của cậu.

Uyển Ngọc cúi chào Vinh, anh suýt phì cười vì cách ăn mặc của cô, áo dài phủ mông, quần ngắn, đầu đội nón trông cô nửa quê mùa nửa thành thị. Chào Vinh xong, cô đi xăm xăm vào nhà. Vinh nhìn theo:

– Ba … hình như cô ta không bình thường cho lắm.

– Không đâu con, sống với bà ngoại dạy dỗ quá nghiêm nên như vậy. Bà không thích ba Uyển Ngọc, cho rằng chính người này gây ra cái chết cho mẹ Uyển Ngọc, nhưng chính ông ấy cũng cùng tử nạn máy bay mà.

Vinh gật đầu như hiểu biết. Trong nhà, Uyển Ngọc tò mò nhìn quanh. Đôi mắt trong xanh màu ngọc thạch của cô như đôi mắt của thỏ. Một đôi mắt tuyệt đẹp. Vinh đến gần làm quen:

– Em mệt không? Đi theo anh, anh mang valy len lầu giúp em.

– Trên lầu hả?

– Ừ.

Vinh vừa “ừ”, Uyển Ngọc đã đi phăng phăng lên, cô chờ Vinh nơi đầu cầu thang.

Vinh dẫn cô vâo căn phòng được dọn sẵn.

– Phòng này của em, bên cạnh là phòng Thanh Hương. Thanh Hương thường đến nửa đêm mới về. Ban ngày cần yên tịnh, em đừng làm ồn nhé.

– Không nói gì, Uyển Ngọc bước vào, cô mở tung cửa sổ ra, đứng lặng bên cửa sổ, cứ im lặng. Vinh đành bảo:

– Em soạn quần áo bỏ vào tủ, cần gì xuống nhà. Anh xuống nhà cho em nghỉ.

Cánh cửa đống ngay lại khi Vinh vừa bước ra ngoài. Vinh cười lắc đầu. Cô ta ít lời đến như vậy sao? Khá kỳ quặc. Và cứ ôm con chó nhỏ như sợ bị bắt mất vậy.

Buổi cơm chiều đầu tiên có cả Thanh Hương lẫn Vũ Hoàng, Uyển Ngọc lầm lì ăn. Bà Thành ân cần gấp thức ăn bỏ vào chén cho cô, ngọt ngào cười:

– Ăn đi con, cứ ăn tự nhiên. Nhớ bà ngoại lắm phải không?

– Dạ ….

Uyển Ngọc mếu ngay, rồi nước mắt ròng ròng. Thanh Hương nhăn nhó:

– Gì kỳ vậy?

– Có lẽ tại mẹ nhắc nên Uyển Ngọc mủi lòng. Bà ngoại mới mất, Uyển Ngọc không còn ai là người thân.

Thanh Hương bực dọc:

– Cũng mười tám mười chín, phải biết kềm nén cảm xúc của mình chứ. Ăn mất ngon luôn!

Ông Thành trừng mắt:

– Con thôi đi!

Thanh Hương giận dỗi:

– Ba thấy con có bạn mà.

Vũ Hoàng nắm bàn tay cô:

– Thôi mà em!

Thanh Hương ăn mất ngon, cô cảm thấy có thêm một thành viên khá phiền phức. Bỗng một cái gì dưới chân, làm Thanh Hương nhảy nhổm người lên hét thất thanh:

– Ái! Gì vậy?

Cô đứng bật dậy suýt đổ cả bàn ăn nhìn xuống gầm bàn. Con chó nhỏ, nó cạp vào chân cô và bây giờ là cạp ống quần cô. Bực bội, Thanh Hương đá mạnh vào mõm nó một cái.

– Mẹ! Ở đâu ra con chó này vậy? Mang nó ra khỏi nhà mau!

Ông Thành cau mày:

– Con bảo có bạn mà quậy quá đi Thanh Hương. Một con chó mà con làm như chuyện đại sự vậy.

Cẳng … Cẳng … Con chó nhỏ bị đá đau văng ra xa kêu lên cẳng cẳng. Đang khóc, Uyển Ngọc nhào lại, cô vội ôm con chó lên dỗ như dỗ em bé:

– Âu âu! MiMi, cưng đau lắm hả, xin lỗi nghen.
Rồi cô quắc đôi mắt giận dữ nhìn Thanh Hương, tuy nhiên không có một lời nói nào, mà ôm con chó đi thẳng lên lầu. Ông Thành xua tay bảo vợ:

– Một lát, em bảo người làm mang thức ăn cho Uyển Ngọc. Còn Thanh Hương, con không nên cô thái độ này! Hãy xem Uyển Ngọc như là em của con.

Uyển Ngọc rất cần sự đùm bọc thương yêu của chúng ta.

Thanh Hương không ăn nữa, cô kéo Vũ Hoàng ra ngồi ngoài ghế đá, vẫn còn bực bội, càm ràm:

– Bực mình ghê, em là đứa chúa ghét chó mèo.

Vũ Hoàng mỉm cười vuốt cơn giận của cô xuống:

– Thôi nào, vui lên!

– Em vui không nổi rồi. Em có cảm giác rồi đây nó sẽ cho em toàn sự bực mình cho mà xem.

Và đúng là như vậy …
Cô Dâu Tỷ Phủ – Chương 02
Vừa về đến nhà Vinh dội lại vì tiếng nhạc ầm rĩ đến điếc cả tai. Anh đi nhanh vào nhà. Hôm nay Thanh Hương nổi cơn điên gì vậy, mở nhạc vừa đủ nghe thội chứ.

– Thanh Hương …

Nhưng không phải Thanh Hương mà là Uyển Ngọc, cô đưa hai tay bịt tai một cách khổ sở.

– Tắt tắt máy giùm.

Vinh thở hắt ra, anh tắt volume:

– Em không biết tắt hay sao.

– Chỗ nào?

Vinh đưa cái remote ra.

– Tắt cho này nè!

Nhìn lên bàn, Vinh phát hoảng lên vì dường như những trái cây bà Thành mua chất trong tủ lạnh được Uyển Ngọc mang cả ra, vỏ chuối, vỏ lê rồi nước ngọt. Vinh nhăn mặt:

– Em làm cái gì vậy? Bẩn quá!

Vinh chưa kịp nói tiếp, Thanh Hương từ trên lầu chạy xuống, mặt ngái ngủ.

– Anh Hai! Em chịu hết nổi rồi. Ở trên lầu phòng em vừa mở thì con chó vào, em đâu có để ý. Anh xem nè, nó gặm hư cả đôi giày mới của em. Dưới này nó mở nhạc. Em điên lên mất.

Vinh nhún vai:

– Em nói với ba hay mẹ kìa.

– Chắc là em đi ra ngoài ở mất thôi, bực mình hết chỗ nói.

Thanh Hương ném mạnh đôi giày bị con MiMi gặm xuống trước mặt Uyển Ngọc, hằn học:

– Tao sẽ vật đầu chết tươi con chó của mày đấy. Liệu hồn!

Uyển Ngọc cúi gầm đầu. Cô có muốn đâu. Cô bắt đầu hối hận đã về đây.

Nhưng trở về nhà cô, cậu Thành không cho. Làm sao đây?

– Vinh bỏ đi lên phòng. Theo thói quen mỗi khi đi đâu về là anh lại bên bể cá nhỏ xem hai chú cá La Hán của mình. Hai chú cá ngốn gần hết tháng lương của anh.

– Ơ hay!

Vinh kêu lên hốt hoảng vì hai con La Hán của anh nằm lờ đờ. Hoảng kinh, anh lấy vợt vớt cá lên, cả hai còn thở thoi thóp. Sao thế này? Quýnh lên Vinh bỏ nó vào thau nước lợ, anh bơm thuốc, nhưng cả đến thở thoi thóp cũng không còn, hai con cá nằm ngay đơ, có nghĩa là nó đã chết.

Đau như có ai cắt ruột mình ra, Vinh đứng sững người. Tại sao? Đôi mắt Vinh chợt nhìn thấy hũ thức ăn cá còn có phân nửa. Vinh đã hiểu, ai đó cho cá ăn nhiều thức ăn. Ai? Mẹ thì không, Thanh Hương cũng vậy, chỉ có Uyển Ngọc thôi. Vinh lao ra ngoài chạy qua phòng Uyển Ngọc. Cô đang ôm con MiMi và hôn cả lên mõm nó, còn nó liếm lên mặt cô. Vinh hét to như sấm dậy và trời sập đến nơi:

– Uyển Ngọc!

Uyển Ngọc hoảng sợ co người lại trước vẻ giận dữ của Vinh.

– Dạ!

– Dạ dạ! Coi chừng tôi giết cô đấy! Cô vào phòng tôi có đúng không?

– Dạ. Sao?

– Sao sao! Trời ơi

Trang: [1] ,2,3 ,16 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT