watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 09:14 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 2253 Lượt

mình trải nệm. Cô không cho anh đụng vào việc này, nếu anh làm, cô sẽ chẳng nói chẳng rằng mà qua thư viện ngủ. Nhưng nói là ngủ, cả đêm cô vẫn sẽ thức. Anh không rõ nguyên do, chỉ biết, đôi khi anh nhìn sang phòng đó, lại thấy bóng cô gạt nước mắt. Lại cho mình ngủ mơ, anh nằm ngủ tiếp, không để ý nữa. Nhưng lặp lại vài lần, cô đều như vậy, khiến anh buộc phải thôi việc giúp đỡ cô. Tự cảm thấy mình thừa thãi nhưng đó không phải là điều anh bận tâm.
Có điều…
Vũ Hoàng không phải kẻ ăn chơi, càng không có khả năng chơi bời quá đà, anh chỉ có Du, nếu không ở bên Du, anh sẽ quanh quẩn với công việc, rồi trở về nhà. Lúc nào về đến nhà, đều sẽ thấy cô đang ngồi vừa gọt hoa quả, vừa đọc Loi chuc 8-3 hay nhat
– Này!
– Sao?
– Anh bỏ thuốc đi!
Cô nhíu mày, nhìn tàn thuốc vương trên nền gỗ, cảm thấy có chút không thoải mái. Anh dụi thuốc vào gạt tàn, trầm ngâm.
– Du cũng từng nói thế!
– À… thế thì tôi nói cũng vô ích, phải không?
– Cũng phải.
– Chí ít, đừng hút trong nhà.
– Được.

Cô đọc sách, tiếp tục ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ, rồi lại lấy điện thoại ra có vẻ nghiên cứu gì đó rất chuyên tâm. Anh không khỏi tò mò về cô. Nhưng, anh chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn, không thâm nhập vào cuộc sống của cô, vợ chồng, kì thực, anh và cô chưa một lần trải qua đêm xuân.
Anh lắc đầu, rời phòng, trở về cũng cầm trên tay tập tài liệu. Công ty đang có những hợp đồng cần giải quyết, anh cũng cần làm cho xong. Kê xong chiếc bàn con lên giường, lại bắt đầu chuỗi âm thanh của sự tĩnh lặng.
Tiếng gõ bàn phím, tiếng kéo điện thoại, sột soạt của giấy. Họ im lặng.
Rồi đột ngột, cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh.
– Vũ Hoàng!
– Sao? -Anh dừng tay, hơi liếc về hướng cô, tỏ ý đang lắng nghe.
Cô chậm rãi mở lời:
– Tôi biết tôi không hạnh phúc, cả đời này không thể có hạnh phúc, anh cứ hạnh phúc thay tôi là được rồi.
Hai người im lặng. Anh hơi sững sờ, cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể trầm ngâm một lúc. Rồi từ tốn nói rằng:
– Đến việc tôi lấy người tôi yêu cũng không thể, thì hạnh phúc ở đâu?
– Hai người yêu nhau, thế là quá đủ cho hạnh phúc rồi.
Cô vẫn chăm chú nhìn anh nhưng rồi lại nhanh chóng quay trở lại với cuốn sách. Anh nhìn không ra đó là quyển gì, chỉ thấy toàn tiếng Pháp.
Cô tài giỏi, xinh đẹp, có học thức và nấu ăn ngon. Đôi lúc anh tự hỏi vì sao cô trói buộc cô vào đời anh, để rồi cả hai không thể vùng vẫy, đành ở bên nhau như nghĩa phải vậy, tương kính như tân. Anh có đề cập chuyện này, cô lảng tránh câu hỏi của anh bằng cách lờ đi cái nhìn và vuốt tóc ra đằng sau. Rồi sau đó cô sẽ cố làm mình bận rộn và quên đi câu hỏi của anh. Đại loại vậy.
Khi Du chất vấn anh về việc vì sao cô có thể buộc cô vào đời anh, anh không biết, cũng không biết đáp thế nào, nên chỉ có thể an ủi cậu bằng những nụ hôn trên tấm lưng trần trụi và cơn hoan ái xác thịt. Du thỏa mãn, cũng không tìm hiểu kỹ hơn về chuyện này nhưng cậu không hài lòng về cô, còn anh, anh không hài lòng chính bản thân mình. Vì lẽ gì anh không thể từ chối cô? Trong đám cưới của mình, chính anh sau khi nhìn nhận tất cả, lại thấy cô đứng quá đỗi cô đơn phía cổng nhà thờ.
Và thậm chí, cô còn chưa đòi anh một lần trăng mật. Anh tự điều tra về cô, lại sửng sốt ngỡ ngàng khi biết cô suốt ngần ấy tháng năm tuổi trẻ không chút dây dưa với đàn ông. Hoặc có nhưng lại quá kín đáo để nhận ra. Cách cô nắm bắt tâm lý đàn ông khiến anh tin rằng, cô từng là thuộc về thế giới của họ, lại không ngừng đặt ra câu hỏi và thẳng thừng nói với cô suy nghĩ của mình.
– Cô không phải chuyển giới mà thành chứ?
– Hả? – Diên Vỹ nhăn mày, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.
– Cái quái gì trong đầu anh vậy?
– Không… không có gì…
Anh thoáng có chút day dứt nhưng ngẫm lại, anh thấy mình vô lý và cảm giác có chút xấu hổ. Cô tựa hồ không quan tâm, cũng tiếp tục công việc của mình. Một lúc lâu sau, anh lại mở miệng.
– Cuối tuần này, đi trăng mật ở Nha Trang đi!
Lần này cô đặt hẳn điện thoại và sách xuống, leo lên giường ngồi đối diện anh. Bốn mắt nhìn nhau, cô thẳng thắn soi ánh nhìn của mình vào mắt anh, rồi gằn lên từng chữ: “Anh…điên…à?”- Cô cũng không ngần ngại sờ trán anh.
-…
– Không có sốt, sao lại mê sảng vậy? – Diên Vỹ nghiêng đầu. – Hay là Du muốn đi Nha Trang, anh không tìm thấy lý lẽ nào thích hợp hơn ngoại trừ… trăng mật?
Cái thái độ dò hỏi của kẻ biết tuốt kia khiến anh phát bực.
– Về chỗ của mình đi, cô không muốn đi thì thôi.
– Vậy là chỉ tôi và anh?
– Cô muốn thì chúng ta có thể lôi thêm Du!
Nói xong, cô bất chợt cảm thấy ân hận. Cô là đàn bà, đã không có hôn nhân trọn vẹn, lại không có tình yêu, mà trăng mật còn dẫn theo nhân tình của chồng đi ư? Nhưng, anh phủ quyết áy náy nơi bản thân, là cô ta tự khơi mào.
Diên Vỹ lại trầm ngâm không nói, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi tuột xuống đệm tiếp tục công việc. Cô đá lại một câu khiến anh cảm thấy điên tiết.
– Tùy anh!
Anh bất lực mặc kệ, đành lặng lẽ làm tiếp công việc của mình. Chỉ là không biết, người con gái dưới đệm kia luôn liếc nhìn anh, khóe môi kéo lên nụ cười mờ nhạt. Diên Vỹ quả thực có chút ấm áp trong lòng nhưng lại không có khả năng đón nhận sự vui vẻ này. Cô tự biết bản thân hoàn toàn vô giá trị trong mắt anh.
Một lúc lâu, cô cất đồ xong xuôi, trước khi tắt đèn, cô còn nói với anh, cũng như nói với chính mình.
– Anh phải hạnh phúc.
Anh nghe được, cảm giác khó hiểu, chỉ cho là lời cô bâng quơ nói ra, không đáp, ngay sau đó, liền chậm rãi đi vào giấc ngủ. Dưới nệm, Diên Vỹ vẫn mở mắt, xoáy vào bóng đêm trước mặt, tự lực run rẩy ôm lấy bản thân mình. Trong chăn ấm, vẫn cảm giác không an toàn, liền nhắm chặt mắt lại, mơ màng về quá khứ.
Quá khứ, ở nơi ấy có ánh sáng, có nụ cười, cả ấm áp.
Là… rất lâu rồi cô chưa cười. Cũng không biết vì sao phải cười. Chỉ chậm rãi nhận lấy những thứ số phận mang đến, cũng chủ động đoạt lấy những thứ mình cần. Rút cục, rất lâu rồi chưa nở nụ cười nào thực sự hạnh phúc.
Đêm tàn của những đau thương – phần 3
Diên Vỹ đến công ty, trên tay cầm theo điện thoại, cảm thấy có chút nghi ngờ khi thấy cái tên hiện trên màn hình. Một lúc sau, cô mới chậm rãi bắt máy.
– Nghe đây!
– Sao không bắt máy ngay?
– Ừm…thì nhất thời không phản ứng kịp, có chuyện gì sao? – Cô thành thật trả lời, đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi tiếp tục.
– Hôm nay thứ bảy. – Anh nhàn nhạt nói, tay trái xoay bút, mắt vẫn còn nhìn vào tập tài liệu trước mặt, không khỏi nhăn mày.
– Và…?- Có chút sốt ruột, cô thở dài.
– Hôm nay tôi sẽ qua chỗ Du, cậu ấy mới thi xong.
– À, hiểu rồi. Còn gì nữa không?
– Không.
Anh vừa dứt lời, đầu bên kia cô đã dập máy. Cảm giác áy náy khiến anh có chút không an lòng. Kỳ thực, có một số điều cô chưa biết hết về anh, cũng cảm giác là không cần biết. Anh gọi cho Du. Giọng cậu khiến anh dịu lại, vui vẻ và mềm mại. Anh dịu dàng đón nhận sự yêu thương chăm sóc, quan tâm của cậu. Đôi lúc anh cảm thấy rằng, nếu thiếu Du, anh không biết liệu mình có thể làm gì? Khi cảm thấy bản thân hơi ủy mị, Hoàng liền vội vã chào cậu, rồi làm việc.
Vũ Hoàng không phải là một ông chủ của một tập đoàn nhỏ. Tập đoàn của anh ít nhiều gì cũng là một tập đoàn đa quốc gia, công việc không thiếu nhưng thời gian anh dành cho Du – cậu tình nhân bé bỏng không bao giờ là quá ít. Du thấu hiểu và cảm thấy hài lòng, hạnh phúc vì điều đó.

11h đêm.
– Sao anh phải về? – Du cự nự, cọ mũi vào lồng ngực anh, tay còn đan vào tay anh, âu yếm.
– Đêm nay không có lịch ở cùng em, nếu anh không về, người đàn bà kia không biết sẽ gây nên trò gì
– Người đàn bà kia? À, chị Vỹ ý hả? – Cậu nghiêng đầu, ánh mắt ướt át nhìn anh, đổi lại, Hoàng vùi môi mình vào cổ cậu, hôn nhẹ.
– Ừ, là cô ta.
– Anh này… Diên Vỹ rất đáng thương, anh đừng đe nẹt cô ấy!
– Hử? – Anh có chút khó hiểu nhìn cậu, cảm giác có gì đó không đúng. – Du, em chưa từng gặp cô ta, sao em biết?
– Không, thực chất em có gặp cô ấy rồi. – Du lắc lắc đầu, còn cười vui vẻ kể cho anh nghe cuộc gặp gỡ tình cờ đó.
– Cô ta gây khó dễ cho em không?
Du lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt giữa hai lông mày Hoàng và gỡ tay anh ra.
– Không, em và cô ấy chỉ tình cờ gặp nhau khi đi siêu thị thôi. Tất cả những thứ cô ấy mua, đều là liên quan đến sữa. Hoặc đồ ăn.
– À…
Anh trầm ngâm, một lúc lâu sau, vẫn quyết định trở về. Du cũng không níu kéo, chỉ hôn anh say đắm trước khi anh ra khỏi cửa.
Mở cửa vào nhà, đã là 12h đêm, thư viện vẫn đang sáng. Anh không để ý lắm, liền chậm rãi thả áo khoác và cặp tài liệu xuống ghế, bình tĩnh bước đến phòng tắm, rồi đột ngột dừng lại.
Đến phòng tắm phải qua phòng khách, nhìn từ chỗ anh đứng, lại thấy cửa ban công mở toang. Trời không hẳn là lạnh nhưng ban đêm, tự khắc gió đêm sẽ khiến người ta nổi da gà. Vậy mà cô lại thong thả mặc váy trắng, mỏng manh ôm lấy bản thân, tựa mình vào lan can. Có chút nhíu mày, anh tiến lại gần, còn phát hiện ra không chỉ phong phanh,

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,14 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT