|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
ko?
– Em đã nói rồi! Em ko quay cóp bài! – Nó một mực khẳng định.
– Ko quay cóp bài? Thế tại sao em có thể làm hết đc 5 câu bài tập này?
– Thầy nói thế là sao? Chẳng nhẽ em ko đc phét làm hết cả 5 câu?
– Tôi ko nói ý đó, tôi chỉ hỏi em tại sao em lại làm đc cả 5 câu bài tập này với một sức học như em?
– Thầy nói thế có nghĩa là em học kém, em chỉ có thể quay cóp mới làm đc bài kiểm tra này?
– Đúng!
– Sao thầy có thể vô lý, và áp đặt như thế? Thầy lúc nào cũng có ác cảm với em! Thầy ko công bằng chút nào!
– Em nói cái gì? Tôi là thầy giáo mà em giám nói thế với tôi à? Chính vì sự công bằng nên tôi mới phải làm rõ việc này.
– Em đã tự làm tất cả! Em ko hề quay cóp! Hơn nữa thầy cũng đâu có bắt đc quả tang em làm điều đó chứ! Sao thầy lại
khẳng định em quay cóp bài! Thầy như thế ko phải là vô lý hay sao? – Cơn tức của nó ứa lên tận cổ, nó bật khóc!
– Em tưởng lấy nước mắt ra mà dọa thì tôi sợ à?
– Em…… ko……… thèm làm việc đó! – Nó nấc lên từng tiếng. – Thầy vô lý và bất công lắm, thầy ghét em, thầy luôn có ác
cảm với em, thầy………. – Nó nói với tất cả những suy nghĩ và sự ức chế trong lòng.
– Em………! – Giọng thầy giám thị trùng xuống. – Đúng là tôi thực sự ko thick em. Tại em là một học sinh ko có ý thức học.
Nhưng ko có nghĩa là tôi ghét em, tôi chỉ ko thể tin tưởng vào em, tôi ko tin em có thể tự mình làm hết bài kiểm tra này, nếu
chúng sai, hoặc đúng một ít, hay thậm chí đc một nửa thì tôi còn có thể tin. Chứ đằng này, em lại có thể làm đc hết. Mà cùng
một bài toán trong số này, nếu tôi ko nhớ nhầm thì bài kiểm tra 10 phút hôm trc em bị 2 điểm.
– Cả hôm qua em đã học thưa thầy.
– Qua một đêm mà em có thể làm đc thế này? Em có thể chịu khó ngồi học cả đêm? – Thầy giám thị cố nhấn mạnh như thể
phủ định tất cả những lời nó nói.
– Em biết mà! – Nó hét lên – Thầy ko bao giờ tin em cả, thầy luôn luôn áp đặt tất cả, trong mắt thầy em lúc nào cũng chỉ là
một đứa học trò lười nhác, học kém, ngang bưỡng, ngỗ nghịch,….. Thầy nghĩ như thế thì cần gì em phải cố gắng nữa, có
phải em chỉ thế, chỉ thế thì thầy mới vui, mới hài lòng ko ạ?
– Em im ngay, tôi ko bao giờ có nghĩ như thế? Em là học sinh mà dám gắt, dám lớn tiếng với giáo viên thế à?
– Thưa thầy, cô ấy ko quay cóp ạ! – Nó giật mình quay ra phía cửa, gạt hai hàng nước mắt đang chảy dài, nó ngước lên nhìn.
Vĩnh Quân!
Vĩnh Quân em nói sao? – Ông thầy giáo kinh ngạc hỏi.
– Thầy muốn biết Ly có quay cóp hay ko thì chỉ việc kiểm tra là biết thôi mà.
– Kiểm tra?
– Vâng, thầy cứ ra một đề kiểm tra tương tự, em ấy làm đc hay ko là rõ thôi mà!
– Ờ cũng phải! – Quay sang phía nó – Em thấy thế nào?
– Ko! Tại sao em phải kiểm tra lại chứ? Như vậy có bất công ko? Bài do em làm, em ko quay cóp!
– Đó, em xem thái độ đấy có chấp nhận đc ko? – Quay sang phía Vĩnh Quân. – Em ko làm đc đúng ko? Tôi biết mà, làm sao
em có thể chứ!
– Em đã bảo là em làm rồi mà! Thầy nghĩ thế nào thì tùy!
– Em………..! Thế rốt cuộc em có muốn thầy kiểm tra lại ko?
– Tại sao em phải kiểm tra lại trong khi em đã tự mình làm chúng?
– Ly, hãy tin anh! – Mọi thứ như ngừng lại, ko gian ấy chỉ còn có nó và Vĩnh Quân. Giọng nói ấy vang lên, nhẹ mà sao vang
thế, từng từ từng chữ như đi thẳng vào lòng nó. Ánh mắt ấy, sâu mà ẩn chứa cái gì đó rất chân thành. Nó ko biết, đó như là
một ngọn gió nhẹ nhưng đủ để thổi bay cái cục tức và cái đầu đang nóng lên của nó. Nó thấy tim mình rung lên khe khẽ, một
cảm giác lạ thường xâm chiếm ý nghĩ nó, sự tin tưởng hay một cái gì đó đại loại thế!
- Ê, cười lên đi, lúc nãy nhìn cái mặt đầy nước, xí lắm! Cười trông Ly đẹp hơn đó!
– Cảm ơn anh!
– Hả?……… À, chỉ cảm ơn xuông thế thôi sao?
– Sao cơ?
– Thì phải cảm ơn bằng hành động chứ!
Hai chiếc xe chợt dừng lại, Vĩnh Quân quay sang nhìn nó, bốn con mặt gặp nhau, lặng yên trong một không gian hình như chỉ
còn hai đứa. Vĩnh Quân kéo đầu nó lại gần, gần và rất gần……. Hai đôi mắt đã nhắm lại, đủ để cảm nhận một cái vị gì đó
ngọt ngào sắp diễn ra………
– Kooooooooooooooooo! Buông tôi ra, buông tôi ra……….. Đồ dê xồm!
– Ê đang nghĩ cái gì đó?
– À ko… ko……
– Đang nghĩ linh tinh gì phải ko?
– Đã bảo ko rồi mà!
– Hiiiiiiiiiiiii. Thế đã nghĩ phải cảm ơn tôi cái gì chưa?
– À…. rồi rồi……….
– Gì vậy? Nói mau đi!
– Một bữa cơm thật ngon nhé! Dẫu sao thì hôm nay cũng là bữa cơm cuối cùng rồi mà!
– Ừ nhỉ? – Hai đứa lại lặng im, chả ai nói gì nữa cả, từng vòng quay xe đạp sao cứ nặng chĩu trên đôi chân nó, còn chiếc SH
bên cạnh sao cũng chầm chậm đến lạ thường. Gió cứ thổi, và mọi thứ yên lặng đến dễ sợ!
– Này, Ly phải nấu thật ngon đấy nhé? – Vĩnh Quân chợt phá tan bầu ko khí ấy.
– Uhm, anh cũng phải ăn nhiều vào nhé!
– Uhm. – Lại một sự yên lặng bao trùm. Con đường về nhà hôm nay sao lạ thế? Đường hình như dài hơn, rộng hơn và quá
tĩnh lặng. Đã quá trưa rồi mà!
– Anh có quên Ly ko?
– Hả?
– Ý Ly muốn hỏi là……… Mà Ly ngốc thật! Làm sao anh có thể quên Ly đc chứ! Ly là một con nhỏ mà anh ghét mà! Chuyên
gia gây rắc rối cho anh! Hiiiiiiiiiiiii, người ta bảo khi ghét ai đó thì thường nhớ rất lâu!
– Ko! Quân ko ghét Ly! – Nó nhìn Vĩnh Quân, nó có nghe nhầm ko đó? Vĩnh Quân mà ko ghét nó sao? Uhm thì đúng là kể từ
hôm thứ 7 đến giờ nó cảm nhận ở Quân rất nhiều sự thay đổi, nhưng Quân ko ghét nó thật sao? Nó ko biết là nên vui hay
buồn nữa. Mà ko! Nó thực sự rất vui! Nó cười, cười tươi lắm, và cũng đẹp lắm!
– Ly cũng ko còn ghét anh nữa! Ly thấy anh ko xấu như Ly nghĩ!
– Thế từ trc đến giờ Ly thấy anh xấu lắm à?
– Uhm, ko chỉ xấu mà còn rất tệ!
– Trời, mà hình như trong mắt anh ngày trc Ly cũng vậy đó!
– Hiiiiiiiiii. Vậy giờ sao anh ko thấy ghét Ly nữa?
– Thì……… – Vĩnh Quân chợt trông thấy bên đường, một người con gái với mái tóc dài uốn xoăn, lướt qua trên chiếc xe LX
vàng. Cậu như khựng lại, ko tin nổi vào mắt mình. ” Cô ấy, đúng là cô ấy rồi!”
– Ly, em về trc đi nhé! Anh…….. anh phải đi có việc! – Nói rồi Vĩnh Quân vội quay đầu xe lại, đuổi theo chiếc LX vàng phía
trcMột mình nó cô đơn trên con đường về. Vĩnh Quân đi đâu chứ? Người con gái ấy là ai? Làm sao nó có thể tìm đc câu trả
lời chứ. Gió sao thổi lạnh thế? Nó thấy rõ từng cái rít của gió cắt qua da thịt mình. Đau kinh khủng! Một cảm giác gì đó ứa
đầy trong lòng nó, trông vắng và cô đơn! Nó đạp thật nhanh, thật nhanh, nó đang lẩn tránh một cái gì mà nó cũng ko biết
nữa.
Hút chụt ly nước cam một cái, con nhỏ tóc xoăn hếch cái mặt rõ xinh của mình lên:
– Ê, sao nhìn em kinh thế?
– Anh nghĩ anh cần một lời giải thích từ em! – Vĩnh Quân sau một hồi ngắm nó lâu dễ sợ, giờ cũng lên tiếng.
– Hiiiiiiiiiiiiiii. Thì em đã bảo rồi mà! Ba mẹ em chuyển nhà quá đột ngột, ko báo trc nên em cũng ko thể nói gì đc với anh!
– Nhưng em có thế gọi điện thoại mà! Vậy mà trong suốt hai năm anh chờ đợi ko có lấy một tin nhắn hay bất kì một thông tin
nào từ em! – Vĩnh Quân giận dữ.
– Hiiiiiiiiiii. Nhìn anh giận kìa! Tại em muốn xem tình cảm của anh dành cho em đến đâu! – Con nhỏ lại cười và tiếp tục hút ly
nước cam.
– Anh đã có rất nhiều bạn gái mới!
– Nhưng chưa có một ai đc anh yêu cả! Đúng ko? – Con nhỏ nhìn cậu đầy kiêu hãnh. – Em biết anh vẫn còn yêu em rất nhiều!
- Con nhỏ rướn người hôn chụt một cái lên má Vĩnh Quân, cậu sững sờ, nó như xóa tan mọi nỗi bực dọc vẫn âm ỉ cháy trong
cậu suốt bao ngày qua. – Hiiiiiiiiiiiiiiii. Nhìn là biết anh vẫn còn yêu em mà! Em đã biết đc rất nhiều thông tin về anh! Dù anh
đã có bao nhiêu bạn gái đi chăng nữa em cũng ko bận tâm. Chỉ cần biết trong tim anh em vẫn giữ vị trí quan trọng nhất là
đc! Còn nữa! – Con nhỏ lườm yêu Vĩnh Quân một cái – Trò chơi tình ái của anh đến đây là kết thúc! Giờ anh phải trở lại như
xưa, trở về vị trí người yêu của em! Hiiiiiiiiiiiiiiii – Con nhỏ lại nở nụ cười rõ tươi, vẫn nụ cười thiên thần ngày xưa cậu từng yêu
tha thiết. – Thế nào? Ko đồng ý à? Ko đồng ý thì thôi! Đừng có hối hận! Em về đây!
– Đừng!…… Tất nhiên là anh đồng ý rồi!
– Hiiiiiiiiii. Biết mà!
Vừa về đến nhà, nó quẳng vội cái cặp sách rồi lao vào phòng bếp. Hôm nay nó sẽ làm thật nhiều món ngon cho Vĩnh Quân.
Hôm nay sẽ là bữa ăn cuối cùng nó đc nấu cho cậu. Nó hi vọng rằng, Vĩnh Quân sẽ ko bao giờ quên những món ăn do nó
nấu, đồng nghĩa là sẽ chẳng bao giờ quên nó như nó lúc này, nó sẽ chẳng bao giờ quên đc Vĩnh Quân đâu! Từng món ăn đc
nó chuẩn bị và làm ra bằng tất cả tình cảm của mình. Nó muốn bỏ đầy tất cả những tình cảm của mình dành cho Vĩnh Quân
cả những tình cảm sâu lắng mà chưa một lần n
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
