watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:14 - 27/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3657 Lượt

bảo tôi về đi, trước khi nói bằng giọng đầy hi vọng – “Thôi, em sẽ chờ anh ấy ghé lại. Anh ấy nói thích đi loanh quanh…”

Chân cẳng thế mà đi loanh quanh nỗi gì. Gã khùng.

Thế nhưng, cái gã khùng này lại chỉ trong vài phút, làm được cái điều mà đứa chuyên viên tư vấn tâm lý như tôi đang vất vả tìm cách mấy ngày trời. Hắn đã làm gì khiến em cởi mở như thế??

Ngẫm nghĩ 1 hồi rồi tôi cũng mò sang khu điều trị Xương-khớp nội trú. Kệ, cứ thử xem, biết đâu tìm được thì sao.

Đẩy cửa khỏang 4 phòng, thì tôi tìm ra anh ta ở phòng thứ 5. Trong phòng còn thêm 1 bệnh nhân khác nữa. Đang ngồi trên giường ăn táo, thấy tôi thì hắn tỏ ra ngạc nhiên, không hẳn là vui mừng, nhưng có chút gì đó thích thú.

“Hey, Thiên sứ! Tìm tôi hả??”

“Ờ … ừm… tôi vào được chứ?

Trang chủTruyện NgắnTruyện Dài KỳNgôn TìnhTruyện BlogThơ CaSách HayTruyện Cổ TíchTruyện MaTruyện Kiếm HiệpLiên hệ

Lãng tử gió -chương 6
Lãng tử gió -chương 6
f f f pbản in Đăng ngày 26-09-2013
Lãng tử gió -chương 6
Chương 6

“Welcome!”

Tôi khẽ lách người qua cửa, đi thật nhẹ, vì bệnh nhân còn lại trong phòng đang ngủ thì phải. Thật không hay nếu tôi đánh thức người ta.

Còn gã kia, sau khi ngoạm xong mấy miếng cuối cùng của quả táo, chồm người sang đầu tủ, rót 1 ly nước và đưa tôi.

Tôi vừa lắc đầu thì hắn đưa ly nước lên miệng uống 1 hơi cạn sạch.

“Cần tôi trả ơn gì hả, Thiên sứ?”

“Này, tôi đã bảo đừng gọi tôi là Thiên sứ mà!”

“Sao cô không thích cái tên hay thế nhỉ? Phụ nữ chẳng phải thích được gọi là Thiên thần, Thiên sứ sao?”

“Tôi thì không”

“Vậy tôi phải gọi cô là gì? Mà sao cô lại tìm tôi??”

“Tôi tên Chi”.

Nghe tôi giới thiệu, anh ta khẽ suy nghĩ, trong lúc dùng tay bê cái chân trái đang được nẹp thẳng lên giường và dựa lưng vào tường.

“Chi? Tên nghe cũng dễ thương nhỉ. Nhưng tôi vẫn thích gọi cô là Thiên sứ, haha.”

“Tôi muốn nói chuyện với anh về Phong Linh…”

“Phong Linh? Ai vậy??”

“À, là cô bé ở phòng 104. Anh đã trả bó hoa về đó”

“Ờ, nhớ. Rồi sao? Nói chuyện gì?”

Tự dưng lúc này, tôi bắt đầu thấy bối rối. Nói gì nhỉ? Giải thích tình huống thì hơi dài dòng, nhờ giúp đỡ thì nhờ thế nào?

Thấy tôi đưa tay vuốt tóc, vẻ lúng túng, gã chỉ cái ghế ở sát góc phòng – “Cô tự lấy ghế ngồi, bình tĩnh đi rồi nói. Đừng có hồi hộp vì vẻ đẹp trai của tôi, hehe”

“Tôi .. à,..thực ra.. Phong Linh… cô gái ấy…”

“À, không phải cô, mà là Phong Linh gì đó thích tôi vì tôi quá cuốn hút phải không?”

“Anh không thấy là tự tin thái quá hả? >”__>

“Sao anh gọi chị ấy là như vậy?”

Giọng Linh trong veo như ánh mắt em đang nhìn gã xe lăn, thứ ánh mắt từ lúc tiếp xúc với em đến giờ tôi chưa từng thấy qua.

“Vì cô ấy xuất hiện khi tôi đang nghĩ đến 1 Thiên sứ… Cận thị thì chắc không cần phải giải thích nhỉ, hehe”

“Vậy à… Thế… anh gọi em là gì?”

“Em tên là gì ấy nhỉ? Cái gì…Linh thì phải?”

“Phong Linh. Nhưng gọi tên thì có gì lạ? Em thích được gọi bằng 1 biệt danh nào đó. Vả lại em cũng ghét tên em”

Kể từ khi bước vào phòng đến giờ, tôi chỉ nói được mỗi tiếng “Hi” là là hết. Cứ như ở trong này, tôi mới chính là bệnh nhân trầm cảm, chứ không phải em.

Anh ta thực sự có ích như thế sao??

Chương 11

“Tại sao em lại ghét tên mình?” – Gã kia hỏi, 1 câu hỏi tự nhiên. Bản thân tôi cũng rất muốn nghe. Tuy nhiên, Linh có vẻ ngần ngại 1 lúc, tay kéo cái gối màu xanh vào lòng. Dường như mỗi khi muốn tự vệ hay để có cảm giác an toàn, em lại ôm lấy cái gối ấy.

“Anh có biết Phong Linh nghĩa là gì không?”

“Là gì?Ai biết!”

“It ai biết cái chuông gió được gọi là Phong linh. Trong phong thủy, người ta thường dùng chuông gió để hóa giải những khắc kỵ…”

Giọng em nhẹ như khói, nghe lãng đãng và buồn bã. Câu chuyện về cái chuông gió xem ra không mấy vui vẻ gì, nếu không muốn nói là cả 1 bi kịch.

Mẹ tôi kể rằng Linh tự tử bằng thuốc ngủ liều cao sau khi cha mẹ em ly dị được vài tuần. Tôi đã đoán chắc cú sốc này là nguyên nhân chính của chứng bệnh, nhưng phương thức trị liệu thì hoàn toàn rối rắm…

“Là sao? Vậy em là cái chuông gió hả? Hóa giải cái gì?”

Ack. Tại sao hắn có thể tỉnh bơ hỏi thẳng thừng như thế nhỉ? Đáng ra trong lúc này phải thật nhẹ nhàng và cảm thông chứ. À mà, có lẽ không nên đòi hỏi nhiều quá ở 1 gã như thế, hơn nữa hắn cũng đâu biết được vụ việc ra sao.

Trái với phỏng đoán của tôi, em không gay gắt hay phản ứng tiêu cực với câu hỏi ấy, mà khẽ cười – nụ cười rõ ràng không phải để thể hiện 1 niềm vui.

“Ừ, em là cái chuông gió. Mẹ em mong rằng em khi ra đời sẽ hóa giải sai lầm của cha và mẹ. Một cuộc hôn nhân không tình yêu…”

Chúng tôi, sau khi im lặng không biết bình luận hay an ủi gì về những điều em nói, đã cùng nhau rời khỏi phòng khi y tá báo đã đến giờ nghỉ của bệnh nhân.

Thực ra thì cũng vì em muốn được 1 mình ngay sau khi chia sẻ điều đó với chúng tôi, về cái tên Phong Linh của em.

“Có cần tôi đưa anh về phòng?” – Tôi hỏi, không có chút ác ý nào. Có thể hắn cũng thấy điều đó nên nhún vai – “You’re welcome”

Cái nạng gỗ đặt ngang trên xe khá vướng víu nên tôi đề nghị cầm giúp. Quãng đường sang Khu điều trị nội trú của hắn không xa lắm, nhưng chúng tôi lại di chuyển rất chậm.

“Anh tên gì?”

“Tên hả? Không có ý nghĩa gì ghê gớm như Phong với Linh kia đâu”

“Thì cứ nói đi, tôi cũng có trông đợi gì hay ho ở tên anh đâu”

“Di. Dờ i Di”

“Di hả?”

“Ờ”

“Nghe như tên con gái ấy”

“Tôi cũng thấy vậy >”< “

Vẻ mặt hắn làm tôi thấy buồn cười. Mà tên hắn có cái gì đó quen thuộc, chẳng hiểu sao tôi cảm giác vậy. Hay vì cũng là âm –i như tên tôi?

Chi-Di?

Ặc. Tôi đang nghĩ đến cái nhảm gì vậy trời. Chẳng có liên quan gì. T__T

“Này, không định trả cái nạng cho tôi hả?”

Chíêc xe lăn của hắn dừng lại trước cửa phòng, tôi cứ nghĩ vớ vẩn mà không để ý là đã đến nơi.

“Của anh đây. Cảm ơn đã sang đó nói chuyện với Linh…”

“Không có gì. Hứa thì làm thôi. Đừng lịch sự cảm ơn vì tôi bản chất vẫn là 1 kẻ vô văn hóa, hehe”

“Đừng nhắc khi tôi đã quên chuyện đó rồi”

Gã Di lại chào bằng cái kiểu ấy, giơ 1 bàn tay ngang trán… Một kẻ thú vị, ít ra là đối với em.

Nhưng hình như tôi cũng bắt đầu thấy như thế.

Chương 12

Trong suốt mấy ngày sau đó, tôi ko vào viện thêm lần nào, phần vì công việc ở trung tâm bỗng nhiều lên, phần vì tôi nghĩ em đã ko còn cần đến mình nữa. Dù sao mẹ cũng bảo đã nói với mẹ Linh rồi.

Thế mà đột nhiên mẹ em gọi cho tôi, bảo rằng em đòi xuất viện.

Vì ko rõ được là đã có chuyện gì xảy ra, tôi phải chạy vào đó, dẫu rằng tôi biết mình cũng chẳng giúp gì được.

Linh ngồi trên giường ôm ba lô, thấy tôi đến, em liền cất tiếng rất rõ – “Chị nói với mẹ là em khỏe, em muốn ra khỏi đây”

“Ừm…nhưng… sao lại đột ngột vậy?”

“Em chỉ muốn ra ngoài thôi!”

Tôi nghĩ ngay đến Di, như 1 phản xạ tự nhiên trong trí óc.

“Gã Di.. à, anh chàng đi xe lăn ko đến nữa sao?”

“…..”

Em im lặng, cúi mặt trong khi môi thì hơi mím lại. Mẹ em vẫn đứng cách giường vài bước, sốt ruột lắng nghe. Tôi quay sang thì thầm với bà ấy, rằng hãy để tôi nói chuyện riêng với Linh.

Đợi đến khi bà rời khỏi phòng và cửa đã khép kín, tôi nắm nhẹ vai em, hỏi ân cần – “Anh ta ra viện rồi đúng ko?”

“Hôm qua” – Em gật đầu. Quả đúng như tôi đã nghĩ. Mọi thay đổi trong thái độ và hành động của em, kể từ khi Di xuất hiện, đều có liên quan đến hắn.

“Ừ, được rồi, chị sẽ nói với mẹ em để em xuất viện. Nhưng ko lẽ em định ra ngoài tìm anh ta? Em có biết anh ta ở đâu ko?”

“Chỉ cần ra ngoài là được…”

Đôi mắt em thoáng chút vui mừng, nhưng giọng thì vẫn khá dè dặt. Tôi ko chắc liệu em đã thực sự ổn định về mặt tâm lý chưa, hay chỉ là 1 biểu hiện tích cực có điều kiện. Nhưng tôi tin rằng ko bệnh nhân tâm lý nào sẽ có biểu hiện tốt hơn nếu cứ ở mãi trong bệnh viện.

Mẹ Linh tin tưởng tôi 1 cách tuyệt đối. Khi tôi vừa nói mấy lời thì bà liền đồng ý làm giấy xin cho em xuất viện. Chắc vì bà nghĩ rằng tôi đã giúp em chịu giao tiếp hơn? Điều đó khiến tôi thấy ngại ngùng làm sao.

Whew…

***

Buổi tối cuối tuần, Khoa nhắn cho tôi báo rằng tháng sau anh sẽ đi.

Có thể trong cảm giác của tôi có 1 chút buồn bã, 1 chút lo âu, hoặc đại loại là thứ cảm giác bình thường của 1 cô bạn gái có người yêu sắp đi xa. Lạ ở chỗ khi cảm giác như vậy, tôi đồng thời cũng thấy mừng và nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm ko phải vì Khoa đi khỏi, mà vì tôi biết ít ra mình cũng có tình cảm thực sự với anh.

“Gặp nhau ở đâu đi” – Tôi trả lời tin nhắn và chờ đợi hồi âm. Chắc là Khoa sẽ hẹn ở quán ăn trên đường Nam Kỳ hoặc quán café Classic ở gần nhà tôi, như thường lệ.

Sau 10 phút, anh phản hồi – “Ở sân bay hôm anh đi, em nhé!”

Chương 13

Một đêm cuối tháng 5, tôi ra sân bay tiễn người yêu. Cứ nghĩ là gia đình Khoa cũng ở đó, nên khi nhìn thấy anh chỉ đứng ngồi mình với 1 ba lô, 1 va-li, tôi hơi bất ngờ và chạnh lòng.

“Sao ko ai ra tiễn anh vậy?”

Khoa khẽ đưa tay kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng khá thấp và mệt – “Bây giờ

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,17 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT