watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 02:48 - 23/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 629 Lượt

muốn anh nói ra nhưng Thành lắc đầu lảng tránh. Tôi biết anh coi tôi như bạn nhưng cũng như Bình đối với tôi, có lẽ tôi không phải người mà khi ở cạnh, anh có thể cởi bỏ vỏ bọc của con tim kiêu hãnh…

Chắc tôi sẽ không bao giờ quên cái ánh mắt Thành vào đêm đó – đêm cuối ở Sài Gòn trước lúc anh bay. Rất khuya, tôi vẫn không nghe tiếng người mở cửa. Lòng rạo rực vì những suy nghĩ chen ngang và những nỗi niềm chưa tỏ, tôi mở cửa phòng Thành mong kiếm tìm điều gì đó. Và bấy giờ tôi rõ những tổn thương anh chịu đựng sau vỏ bọc của một con người vô cùng vui vẻ. Cuốn nhật kí với rất nhiều bức ảnh anh chụp chung với một cô gái nào đó và nét chữ con gái đều đặn có vẻ đã ghi dấu từ đầu tới cuối mối tình không trọn vẹn.

Những kỉ niệm đóng lại sau chiếc hộp nhỏ màu xám bạc, tôi bất chợt ngửi thấy mùi mưa âm ẩm và tiếng tách mở của cánh cửa phòng khiến tôi giật mình. Thành vào, bước đi lảo đảo và mang theo mùi rượu nồng nặc. Chiếc sơ mi trắng xô lệch khiến tôi suýt nữa không nhận ra Thành. Nhớ lại cú điện thoại bất thình lình chiều ấy khiến thái độ anh đổi khác, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Thành không nói gì, chỉ giằng lấy cuốn nhật kí trên tay tôi. Anh giật tung tành những bức ảnh gắn hờ, thứ âm thanh rít lên trong cổ họng khiến tôi thoáng rùng mình và mi mắt bỗng dưng nhòe nhoẹt nước. Tôi ôm lấy anh tức tưởi:

- Anh sao vậy? Em…em nhất định không làm anh đau như chị ấy đâu!

Thoáng yên ắng và như người tỉnh ra khỏi cơn mê, Thành đưa mắt nhìn những bức ảnh rơi vãi, ánh mắt kiệt quệ hết thảy. Anh gỡ vòng tay tôi run rẩy trên bờ ngực, lau nước mắt dịu dàng như chưa hề có chuyện gì xảy ra:

- Đừng khóc, đừng khóc! Anh xin lỗi. Về phòng đi, mai rồi nói chuyện.

Anh gần như đẩy tôi ra khỏi. Tôi về phòng mình, ngạt thở vì nước mắt. Vội bật tung cánh cửa sổ khép hờ. Chỉ có đêm và mịt mùng mưa giông.
***

Mưa Hà Nội dai dẳng đáng ghét, mưa tẻ ngắt khiến người ta vừa mở mắt đã không sao vui nổi trước màu trời xám xịt. Bây giờ thì tôi hiểu thêm một lẽ cơn mưa trong những bức tranh của Thành bắt nguồn từ chính nơi này không sao tươi vui nổi cũng là lẽ thường tình. Nhưng cũng quen rồi, đã hai mùa bão ở cái chốn chôn rất nhiều hy vọng này chứ có ít ỏi chút nào đâu.

Tôi vẫn còn nhớ y chang hôm chia tay Thành, trời Sài Gòn mưa như trút nước. Anh đã nói với tôi những lời xa cách nhất trước giờ từng thấy:

“ Sẽ qua nhanh thôi mà, ai cũng có một thời bồng bột. Anh sẽ còn gặp lại em còn bây giờ, anh phải đi tìm thứ anh cần kíp, mệt mỏi đến chết cũng phải tìm cho ra”

Chính câu nói ấy của Thành khiến lòng kiêu hãnh trong tôi tổn thương ghê gớm. Anh dám tàn nhẫn coi tình cảm của tôi là chút trẻ con bồng bột và lầm tưởng, anh có quyền gì kia chứ? Tôi biết cái ngày gặp lại đầy chủ động anh bảo có lẽ sẽ không bao giờ đến và ngay từ ngày ấy, tôi biết tình cảm của mình không hề bồng bột và trẻ con chút nào. Bằng chứng là suốt những năm qua, tim vẫn nhói đau mỗi khi nhắc nhớ dù con tim kiêu hãnh không cho phép bộc trực nỗi đau. Mẹ vẫn gọi điện hỏi han và thỉnh thoảng có nhắc đến Thành:

- Có gặp thằng Thành không con?

- Không mẹ ạ – tôi cố giữ giọng mình lạnh băng.

- Cái thằng, từ hồi bấy giờ mất tăm mất dạng.

Tôi cúp máy sau vài câu dặn dò của mẹ. Mẹ vẫn tin tưởng Bình hơn tôi: – Đi đâu cũng phải có thằng Bình nghe con! – Mẹ đã nhắc lại câu đó không biết bao lần. Mà cũng phải thôi, ít khi nào tôi đối thoại với Bình vượt quá những câu thông thường nhưng nếu không có Bình, tôi làm sao xoay xở suốt 2 năm qua. Đối với Bình, cũng như tôi, Hà Nội là một nơi khác lạ nhưng Bình thông thạo đường xá vô cùng và kéo tôi đi khắp ngóc ngách thành phố, đi với Bình không bao giờ lo lạc. Cậu ấy còn mua thuốc cảm sốt cho tôi như cơm bữa. Có một bận nhóm bạn đi dã ngoại, tôi khăng khăng không cho Bình theo cùng. Nhưng rồi tôi lạc đoàn và trời tối mịt mùng, tôi bắt đầu nức nở nghe tiếng Bình trong điện thoại. Quá nửa đêm, trời mưa tầm tã và Bình tìm thấy tôi ướt như chuột lột đang co người lại trong cơn sốt bất chợt dưới một mái hiên tạm bợ. Sáng hôm sau, tôi thức muộn và nhìn Bình khác hơn. Lần đầu tiên kể từ sau ngày đó, ánh mắt Bình không làm tôi khó chịu dù có lẽ nó chưa bao giờ thay đổi. Tôi hơi hối hận vì thái độ của mình trước giờ nhưng coi Bình là một người đặc biệt thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến.

- Thư ngủ thêm đi, hôm nay nghỉ học!

Tôi không đáp lại Bình hờ hững như thói quen mà tiến đến giữ tay Bình, nhìn thẳng vào mắt cậu:

- Cám ơn Bình nhưng…thử yêu ai đó khác đi! – Tôi quay lưng vội vã và chợt cảm nhận ánh mắt Bình xoáy sâu từ phía sau, đau nhói tim, rồi một cái ôm khẽ khàng mơn man trong sáng Hà Nội trở gió:

- Vậy…Thư thử yêu Bình coi!

Tôi bàng hoàng, chưa kịp vùng vẫy thì bàn tay Bình đã buông lơi:

- Đêm qua Thư gọi người đó hoài – Bình quay lưng để khỏi nhìn thấy mi mắt tôi nhòe nhoẹt nước – Nghĩ lại coi có xứng đáng không?

Kể từ hôm đó mối quan hệ giữa hai đứa vốn lặng lẽ lại lặng lẽ hơn. Bình nói ít đi nhiều lần dù bình thường, cậu ấy không phải người lắm lời. Tôi thương Bình và hay nghĩ đến cậu ấy với những ý nghĩ ngần ngại. Cũng có lúc tôi tự bảo lòng hãy thử nghĩ đến Bình nhiều hơn những tất cả chỉ dừng lại ở đó. Có lẽ lương duyên với những con người gặp trong cuộc đời cũng có cái ngưỡng của nó. Có những người gắn bó keo sơn mà không sao chạm vào ngóc ngách thầm kín trong suy nghĩ họ. Lại có những người thoảng qua như gió nhưng dấu vết in hằn sẽ còn mãi về sau…

Đêm…

Trời trở gió mùa đông bắc, Bình về rất khuya. Tôi có chuyện cần hỏi ngay nên cố thức đợi tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh. Không ngờ Bình gõ cửa phòng tôi trước. Bóng người mặc sơ mi trắng quá quen khiến tôi giật mình há hốc nhưng sau một phút định thần, tôi bình thản bảo Bình:

- Sao tự nhiên Bình mặc sơ mi trắng chi vậy? Nom khác quá!

Hình như Bình uống rượu. Tôi cảm nhận được hơi rượu nồng nặc lúc Bình đứng cạnh:

- Giống anh Thành lắm phải không? – Bình cười gượng gạo. Tôi ngó Bình trân trân. Sao lúc nào Bình cũng thích bóc mẽ tôi như vậy. Không phải vì ấm ức nhưng những hình ảnh về Thành thoáng chốc vụt qua khiến tôi òa khóc ngon lành. Bình dỗ dành, ôm miết bờ vai run rẩy. Hơi ấm nồng phả vào mơn man, Bình nói như không còn là cậu ấy nữa:

- Vứt hết, vứt hết! Bao lâu rồi cứ cố giữ cái vỏ bọc mệt mỏi ấy làm chi?

- …

- Anh Thành…anh Thành hỏi thăm Thư đấy. Sống có tốt không? Có còn nhớ anh ấy không? Sao đổi số điện thoại mà không báo chi nên anh ấy không liên lạc được. Anh ấy bảo đã đi nhiều lắm nhưng không tìm thấy gì ngoài nhớ Thư cả – tôi cảm nhận được giọt nước mắt Bình ùa ra cay đắng và giọng nói run rẩy hơn – Anh Thành chờ Thư ngoài kia, lâu lắm rồi! – vòng tay Bình buông lơi rệu rã rồi đẩy tôi ra phía cửa. Gió mùa rít mạnh, cắn lên làn da, đau buốt. Hình như tôi nghe tiếng Bình nức lên phía trong cánh cửa. Niềm xót xa dâng lên chưa kịp tràn qua đáy mắt thì một vòng tay ấm áp choàng qua, hơi ấm từ Thành tôi không thể nhầm lẫn. Tôi quay nhìn nghiêng gương mặt đã xa cách lâu ngày, trùm lên má anh những ngón tay run rẩy nẻ toác vì gió mùa hanh hao, lòng lặng đi như Sài Gòn đêm đó. Câu nói sau chót của Bình nhòa đi, xa xăm, heo hút, chỉ còn lại lời thì thầm của Thành bên cạnh trong làn gió mới ùa về lạnh buốt…

“ Rốt cuộc con người ta có thể bỏ yêu thương mà đi, cũng có thể đổi yêu thương lấy rất nhiều thứ khác: tiền tài, danh vọng hay chỉ giản đơn là một cái vỏ bọc kiêu hãnh đầy rực rỡ, tranh đấu với chính bản thân mình nhưng vẫn cứ phải suốt đời dằn vặt vì nó. Ạnh chọn thua cuộc vì nhận ra có một đôi khi, những thất bại ngọt ngào hơn rất nhiều lần so với giao tranh…”

Tags: thất bại ngọt ngào, truyện cập nhật

Trang: [<] 1, [2]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT