|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
nhục à?
Biết! Thiên Lý biết chứ! Bởi ngay chính lúc này cô cũng đang thấy rất nhục nhã đây, nhưng cô nào có quan tâm, khi cướp được anh khỏi tay Yến Nhi, cô đã rất hả hê, tưởng chừng như mình đã nắm được trong tay tất cả, không ngờ bây giờ “tất cả” mọi thứ của cô lại đột ngột ra đi. Cô làm sao cam tâm chấp nhận.
“Cô không muốn đi? Được! Vậy thì tôi đi!”
Sau khi Hải Thiên nói ra câu này, cô lại đành lẳng lặng đứng dậy, lầm lũi ra về. Dù sao thì đây cũng là nhà của anh, dù sao thì cô cũng vẫn thật lòng yêu anh, cho dù tình yêu này thật lắm mưu mô thủ đoạn, nhưng cô cũng không muốn đẩy anh đến nước phải bước ra khỏi chính căn nhà của mình, anh mà đi rồi thì cô cũng sẽ chạy theo thôi. Thế nên, cô đành giữ lại cho mình một chút tự trọng cuối cùng, quyết định ra đi mãi mãi…
Khi đã rời khỏi căn hộ của Hải Thiên, Thiên Lý như một người mất hồn, cô vừa đi vừa khóc, thản nhiên lướt qua làn đường dành cho người đi bộ khi đèn đỏ vẫn còn chưa tắt, một vài chiếc ô tô lao qua chửi cô điên rồ túi bụi, nhưng cô vẫn mặc, cô chỉ cười, cười ra nước mắt. Trông bộ dạng thảm hại của Thiên Lý lúc này trông thật chẳng khác nào Xúy Vân giả dại, mà thật sự trong thâm tâm cô cũng sắp phát điên thật rồi! Rút cục biết bao toan tính, hi sinh tự trọng của cô từ trước đến nay là để làm gì? Vì cô muốn có được anh, nhưng hóa ra anh lại chưa từng một lần thực sự thuộc về cô. Có chăng chỉ là cái xác không hồn, còn trái tim anh thì vẫn một
lòng hướng về cô gái đó. Cô căm hận cô ta, muốn băm cô ta ra làm ngàn mảnh, muốn khiến cô ta hoàn toàn biến mất trên cõi đời
này, nhưng cô vô dụng, cô không có đủ dũng khí để làm được điều đó, mà trên tất cả, cô biết nếu cô có làm tổn thương cô ta thì người phải chịu đau đớn sẽ lại là Hải Thiên, cô đâu có muốn làm anh đau… Cô chưa từng muốn thế…
Tình yêu của cô tuy thật ích kỉ, nhưng làm gì có thứ tình yêu chân thành nào mà lại khả ái, bao dung đâu. Ngay đến Yến Nhi cũng chẳng thể rộng lượng đến thế.
…
Đầu tháng mười một, tháng của những vị Thần Nông lạnh lùng và ma mãnh, đây cũng chính là tháng sinh của Lưu Uyển. Tối nay, ngày mười hai tháng mười một sẽ diễn ra bữa tiệc sinh nhật của Lưu Uyển tại cửa hàng hoa của cô ấy. Vốn dĩ Lưu Uyển chọn tổ chức sinh nhật ở cửa hàng hoa, thứ nhất là để tránh sự soi mói của mẹ chồng (vợ chồng cô vẫn ở chung nhà với mẹ chồng), thứ hai là vì muốn tận dụng khung cảnh vô cùng lãng mạn và gần gũi với thiên nhiên ở nơi đây. Kể ra thì Lưu Uyển nói cũng đúng, cửa hàng hoa của cô vốn không chỉ nổi tiếng bởi tiếng chửi, mà còn bởi cách bài trí những chậu hoa hết sức tinh tế và bắt mắt của cô, chọn nơi này để tổ chức sinh nhật thì quả là tuyệt vời!
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay gồm có năm người, Yến Nhi, Hải Long, Mai Lê, Hoàng Phong và Lưu Uyển. Sở dĩ, Lưu Uyển không muốn mời Hải Thiên đến tham dự vì cô sợ Yến Nhi sẽ mất vui. Lo lắng của cô quả nhiên không thừa. Giữa bữa tiệc sinh nhật, sau khi những giai điệu cuối cùng của bài hát “Chúc mừng sinh nhật” vừa kết thúc, Lưu Uyển vô cùng hạnh phúc, sau đó, với sự trợ giúp của chồng, cô liền cẩn thận cắt chiếc bánh sinh nhật cỡ đại của mình ra rồi cung kính gửi đến từng vị khách quý tham gia bữa tiệc nhỏ này. Nhìn vào chiếc bánh sinh nhật được đặt làm theo hình khuôn mặt dữ tợn của Lưu Uyển, ai nấy đều phải bật cười vì ý tưởng độc đáo của Hoàng Phong, nhưng cũng không khỏi lạnh người khi nghe cô đe dọa: “Ai không ăn hết thì đừng hòng toàn mạng ra về!” Lưu Uyển vừa nói, vừa trừng mắt giơ lưỡi dao sáng loáng dưới những ánh nến cháy phập phùng lên, nhe rằng cười như ma Mười.
Vậy mà, khi miếng bánh hình tam giác nhọn đầu tiên vừa được chuyển tới tay của Yến Nhi, cô liền lập tức đặt vội xuống rồi ôm miệng nhăn nhó chạy xộc vào nhà vệ sinh. Tiếng nôn ọe của cô phát ra từ trong nhà vệ sinh rất to, vọng ra cả ngoài khiến ai nấy đều hốt hoảng lo lắng. Sau khi cố gắng gồng mình nôn cho ra hết thứ cảm giác trực trào khó chịu trong người, Yến Nhi mới lờ đờ quay trở lại bữa tiệc với vẻ mặt xanh xao chưa từng thấy. Rồi sau đó, dù có bị bắt ép thế nào, Yến Nhi cũng nhất mực không ăn. Trước mặt những người bạn thân thiết của mình, cô cũng chẳng ngại giấu giếm mà rằng tâm sự dạo này mình hay bị buồn nôn, cứ nhìn thấy một số món ăn là tự dưng cảm thấy khó ở không chịu nổi. Vì chưa bao giờ bị ốm nghén nên Yến Nhi hoàn toàn không hề hay biết về những hiện tượng này, duy chỉ có Lưu Uyển, người duy nhất trong nhóm đã và đang thành công trong công cuộc “sản sinh em bé” là hiểu rõ nhất. Bởi chính cô cùng chồng đã từng phải trải qua ba tháng ốm nghén vô cùng khổ sở, khiến cô không thể nào quên được.
Trước tiên, điều khiến cô nghi ngờ nhất chính là những hiện tượng nôn mửa bất chợt của Yến Nhi dạo này ngày càng xảy ra với tần xuất dày đặc hơn, giống y hệt với tháng đầu tiên của cô hồi trước. Thậm chí có lần, cô còn vô tình phát hiện Yến Nhi nôn ra cả máu ở trong phòng vệ sinh, sau khi xảy ra chuyện này, Yến Nhi đã rất hoảng sợ và bắt Lưu Uyển buộc phải giữ kín bí mật cho cô. Thế nhưng, Lưu Uyển lại là người rất sợ phải giữ bí mật cho người khác, bởi với cái miệng leo lẻo suốt ngày của cô thì không bởi chuyện này thì cũng vì chuyện nọ, sớm muộn nó cũng xọ ra ngoài.
Y như rằng, chỉ khoảng hơn một tuần sau, chuyện Yến Nhi bị ốm nghén đã tới tai của Mai và Long, để nói chính xác hơn là tới tai Mai trước rồi Mai không kiềm được đành kể cho Long. Và cuối cùng thì, người cần biết nhất- Hải Thiên cũng đã nghe thấy. Sau khi biết được tin này, anh vô cùng hoang mang, có thật là cô đã có thai rồi không? Cô có thai từ lúc nào? Liệu có phải là… từ cái đêm hôm ấy?
Tự dưng ngồi nhớ lại về cái đêm định mệnh ấy, sự vụng trộm khiến cảm giác của họ còn thăng hoa hơn ngàn lần khi còn là vợ chồng, anh lại thầm tủm tỉm mỉm cười phấn khởi. Anh phải đến gặp cô thôi, phải đến và hỏi trực tiếp để nghe câu trả lời từ chính miệng cô nói anh mới yên tâm được. Nghĩ là làm, xong đâu đó Hải Thiên liền khoác vội chiếc áo măng tô màu rêu vào người rồi nhanh chóng xuống nhà đánh xe phóng vụt tới trước cửa bệnh viện thú y- nơi mà cô đang làm việc ở đó. Bây giờ mới là hai giờ chiều, còn ba tiếng nữa thì Yến Nhi mới tan ca, Hải Thiên biết là anh không thể làm phiền cô trong giờ làm việc nên anh chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài chờ, trơ mặt đón nhận sự thờ ơ sau mỗi lần cô liếc mắt nhìn qua rồi lại lập tức chú tâm vào công việc. Khi làm việc với những con thú bị bệnh, cô thật ân cần và dễ mến, chính sự dịu dàng tựa làn nước mùa thu này đã khiến anh say đắm suốt từ bấy đến nay, tiếc rằng, sự dịu dàng đó nay chẳng còn dành cho anh nữa. Nhưng không sao, đứa con đang ở trong bụng cô chính là một phần của anh, nói theo tính chất bắc cầu thì anh và cô cũng chính là một phần không thể tách rời khỏi nhau. Cô đang mang thai con của anh, vậy cô còn có thể chạy trốn đằng nào nữa đây?
Yến Nhi lúc này đang ở trong bệnh viện, nhìn từ lớp cửa kính trong suốt ra bên ngoài, cô trông anh thật giống như một tên ngốc, cứ hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, thỉnh thoảng còn cố tình ngó nghiêng vào trong để gây sự chú ý. Mọi hành động kỳ cục của anh chỉ khiến cô thêm khó xử với các bạn đồng nghiệp, tất cả bọn họ đều biết anh từng là chồng của cô, nếu anh đến đây thì chắc chắn chỉ có một lý do là muốn gặp cô, thế nên, cô đành phải dằn lòng mình bước ra ngoài sớm hơn dự định.
Bốn giờ hai mươi bảy phút, cuối cùng thì cô cũng đã chịu ra ngoài này, hơn hai tiếng đồng hồ đứng co ro ngoài tiết trời lạnh cắt này cũng đủ khiến anh sắp đóng băng mất rồi. Thế nhưng, khi vừa nhìn thấy Yến Nhi bước ra, Hải Thiên lại lập tức nở một nụ cười rạng ngời như tỏa nắng, lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé) anh vừa đút hai bàn tay cứng đờ vào trong túi áo, vừa vội vã bước lại gần phía cô, rồi cười như được mùa.
Yến Nhi không hiểu vì sao vừa nhìn thấy mặt mình anh ta lại có thể cười sung sướng đến thế, bộ trên mặt cô đang dính cái gì à? Bực mình, cô liền gắt lên nói.
– Anh mới đập đầu vào đâu đấy à?
Hôm nay Yến Nhi chịu mở lời trước, thật đúng là một ngày quá ư tốt lành! Anh vừa nghĩ, vừa sung sướng chạy tới vùi đầu vào bụng cô, rồi giả vờ lắng nghe tiếng trẻ con đang quẫy đạp trong đó mà nói với giọng phấn khích.
– Con trai à! Bố đến với con rồi đây!
Bất ngờ bị Hải Thiên ôm trầm lấy bụng mình, lại còn ăn nói linh tinh, mặt Yến Nhi lập tức đỏ lựng lên như trái gấc, cảm giác xấu hổ không giấu đâu cho hết, sau đó, cô liền đẩy mạnh Hải Thiên ra rồi cao giọng quát.
– Anh bị điên à! Nói cái linh tinh gì thế!
Mặc dù bị Yến Nhi nặng lời hắt hủi, nhưng Hải Thiên vẫn không thể giấu nổi niềm hạnh phúc của mình, lại một lần nữa anh trơ mặt tiến tới, đặt tay lên hai vai cô mà nói.
– Em có thai rồi, tại sao không nói cho anh biết? Hãy về nhà đi, từ giờ anh sẽ chăm sóc cho em!
Nực cười!
Chăm sóc cho tôi?
Anh dựa vào cái quyền gì mà đòi chăm sóc cho tôi?
Sao anh biết nó là con anh?
Tại sao anh lại có thể trơ tráo đến thế?
Con anh đang nằm trọng bụng của Thiên Lý kìa!
Một loạt những câu hỏi ngoa ngoắt dồn dập vang lên trong đầu cô, nhưng cô lại dằn lòng chẳng nói, cô luôn thế, nghĩ thì nhiều nhưng im lặng còn nhiều hơn
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
