![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
mới vào xuân, trong khoảng thời gian này cô chưa từng mặc kiểu áo đó trước mặt anh.
“Thế nào? Em có thể tiếp tục kiểm tra anh.” Bạch Hạo Duy đắc ý nói.
“Từ nhỏ anh đã có khả năng này sao?” Hứa Tình Hoan tò mò hỏi.
“Ách, cũng không phải, khi gặp được em anh mới biết được, cho nên anh càng thêm xác định kiếp trước chúng ta đã từng là một đôi vợ chồng thực ân ái, cho nên anh mới biết được em yêu thích cái gì.” Từng kết giao bốn năm, cô rất thích cái gì, không thích cái gì, anh đều biết rõ.
Trong khoảng thời gian ở chung này, cô cũng có loại cảm giác quen thuộc với anh. Nếu con người thật sự có kiếp trước, nói không chừng bọn họ thật sự đã từng là một đôi vợ chồng, thế nên trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã có thể thích anh rồi.
Nhớ tới chuyện buổi sáng Troy nói với cô, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:“Anh thật sự không muốn vẽ tranh nữa sao?”
“Không muốn.” Bạch Hạo Duy đáp rất kiên quyết, không chút do dự.
“Em đã xem qua những bức tranh anh vẽ ở trên mạng.”
“Vì sao đột nhiên muốn xem tranh anh vẽ?” Anh hồ nghi hỏi, chắc phải có lý do nào đó.
“Buổi sáng Troy đến tìm em, anh ấy muốn em khuyên anh tiếp tục vẽ tranh.” Cô thẳng thắn nói.
“Tên kia còn tìm đến em sao, vậy em nói như thế nào?” Cô sẽ không khuyên anh quay về với hội họa chứ?
“Đây là chuyện của anh, chỉ có thể từ anh quyết định thôi, không ai có thể miễn cưỡng anh.”
Câu trả lời của cô làm anh thực vừa lòng liên tục gật đầu. “Ừm ừm, đúng vậy.”
“Vì sao anh không muốn tiếp tục vẽ tranh?” Cô thấy tay anh có vẻ hơi run, nhưng qua một thời gian nữa chắc là có thể cầm bút vẽ rồi.
Anh trầm ngâm. “Thẳng thắn mà nói, anh không vẽ được những tác phẩm giống như trước nữa, một Bạch Hạo Duy có tài năng hội họa trời cho đã bị rượu giết chết rồi, bây giờ anh thầm nghĩ sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường bên người mình yêu.” Hai mắt anh thâm tình nhìn cô, nói với cô những lời từ đáy lòng mình – anh vì em mà sống lại, Tình Hoan, sau này anh chỉ vì em mà sống.
Hai má cô đỏ ửng vì câu nói của anh, cô biết người yêu mà anh nói đến là chỉ mình.
“Tình Hoan, anh biết như vậy quá nhanh, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn hỏi em, gả cho anh được không?” Anh nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Quả nhiên đã dọa cô rồi, anh vội vàng nói:“Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ, anh sẽ chờ em.”
Trong nháy mắt cô gần như xúc động muốn gật đầu, may mắn lý trí của cô hoàn hồn đúng lúc.
Tuy rằng không đồng ý với anh, nhưng biết anh thật tình muốn ở bên cô cả đời, Hứa Tình Hoan cảm thấy lòng mình ngọt ngào ấm áp như được rót mật ong vào.
Cô vội vàng muốn Triết Tự trông thấy anh, cậu ấy nhất định cũng sẽ thích anh.
“Tình Hoan, sáng mai chúng ta ăn bánh mì tròn được không?” Bây giờ tối nào Bạch Hạo Duy cũng gọi điện thoại cho cô.
“Ngày mai anh không cần làm bữa sáng đâu, bữa sáng em sẽ chuẩn bị.” Từ khi anh bắt đầu đón cô đi làm, ngay cả bữa sáng anh cũng chuẩn bị cho cô, ăn nhiều bữa sáng và bữa trưa anh chuẩn bị như vậy, cô cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó cho anh.
“Thật sự? Vậy anh muốn ăn hai phần nhé.” Tiếng nói khàn khàn của Bạch Hạo Duy lộ ra ý cười nồng đậm.
Hứa Tình Hoan sửng sốt một lúc, mới mở miệng, “Được.” Đối thoại như vậy giống như trước đây cô đã từng nghe qua rồi.
“Đúng rồi, Tình Hoan, tối thứ sáu có mưa sao băng, chúng ta cùng đi xem được không?”
Mưa sao băng? Cô nhớ rõ trước kia cũng có người đưa cô đi xem, tối hôm đó rất lạnh, sau đó…… Kỳ quái, sao cô không nhớ ra là đã xem cùng ai nhỉ?
“Tình Hoan, em có nghe thấy lời anh không? Chúng ta cùng đi xem mưa sao băng nhé.” Không thấy cô trả lời, Bạch Hạo Duy lại nói một lần nữa.
Anh nhớ trước kia từng đưa cô lên núi xem mưa sao băng, khi thấy ánh sao sáng xẹt qua bầu trời, cô đã rất vui mừng, anh cũng đã cầu hôn cô vào lúc ấy.
Cô hoàn hồn. “Không được ạ, tối hôm đó Triết Tự về nhà rồi.”
“A, cậu ấy đã về sao?” Bạch Hạo Duy hơi kinh hãi. Nửa tháng nay quá hạnh phúc, làm cho anh gần như quên mất chuyện về Triết Tự.
“Vâng, hơn nửa tháng rồi em không gặp Triết Tự, em nghĩ ở nhà chờ, anh có muốn đến đây không, em muốn giới thiệu anh với em trai em.”
“Ách, được.” Nhất thời anh không biết lấy cớ gì để từ chối, chỉ biết đồng ý trước rồi nghĩ biện pháp sau, có lẽ anh nên lén gặp Triết Tự, nói rõ ràng với cậu ấy thì sẽ tốt hơn.
Chú ý tới đã gần mười một giờ, Hứa Tình Hoan dặn dò anh. “Đã khuya rồi, anh nghỉ sớm đi.”
“Được, anh đi ngủ đây, sáng mai anh qua đón em.”
Sau khi trò chuyện xong, cô đi đến phòng bếp, muốn chuẩn bị trước những nguyên liệu làm bữa sáng, như vậy ngày mai sẽ không quá vội.
Cô mở tủ lạnh, lấy cà chua, bắp cải và dưa chuột ra, rửa sạch rồi gọt, thái chúng, sau đó bỏ vào hộp giữ thực phẩm tươi, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn tay trái của mình, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào ngón tay trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy ngón áp út hình như thiếu cái gì đó.
Mưa sao băng…… Đúng rồi, là cái nhẫn, ngón áp út hẳn là phải có cái nhẫn mới đúng, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh như ánh sao.
Nhưng không đúng nha, cái nhẫn đó từ đâu tới chứ? Cô không nhớ mình từng mua cái nhẫn như vậy.
Chẳng lẽ là người khác tặng cô sao? Không có khả năng là Triết Tự, vậy có thể là ai?
Cô chau mày cố gắng hồi tưởng, nhưng cố nghĩ lại khiến đầu cô ẩn ẩn đau nhức, lúc này điện thoại vang lên, cô tưởng đó là em trai gọi về, vội vàng vẫy vẫy đầu, đi nghe điện thoại.
“A lô –” Cô vừa mới mở miệng, trong điện thoại đã truyền đến một tiếng nói trầm thấp.
“Hứa Tình Hoan, tôi cảnh cáo cô tốt nhất là lập tức rời khỏi Bạch Hạo Duy đi, nếu không cô sẽ bị đe dọa đến tính mạng đó.”
“Anh là ai?” Cô kinh ngạc.
“Cô không cần biết tôi là ai, tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu cô không rời khỏi anh ấy, thì đừng trách tôi xuống tay không nể tình, còn nữa, chuyện này không cho phép để Bạch Hạo Duy biết.” Nói xong, không đợi cô mở miệng, đối phương liền cắt đứt liên lạc.
Hứa Tình Hoan nghi hoặc trừng mắt nhìn điện thoại.
Đây là…… Đe dọa điện thoại sao?
Nhưng vì sao lại muốn cô rời khỏi Bạch Hạo Duy chứ? Người đó là ai?
Chương 17
Em có hai vé xem hòa nhạc vào ngày mai, không biết anh có hứng đi xem không?” Trong phòng trà nước, cô gái có mái tóc nhuộm nâu nhút nhát hỏi.
Nghe thấy cô gái mời, đầu tiên Bạch Hạo Duy gãi gãi tai, rồi lại sờ cái mũi, cuối cùng là lịch sự từ chối. “Ngày mai tôi có hẹn với bạn gái rồi.”
“Anh có bạn gái à?” Cô gái kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.
“Ừ.”
“Là…… Người trong công ty chúng ta sao?” Cô gái thử hỏi.
Anh gật gật đầu.
“Vậy à, sao chưa nghe anh nói bao giờ?” Cô gái có chút không cam lòng.
“Cô ấy chưa muốn mọi người biết chuyện này, cô giữ bí mật giúp tôi được không? Nếu cô ấy mà biết tôi không cẩn thận nói với cô, cô ấy sẽ giận không để ý đến tôi nữa thì nguy.” Anh nhẹ giọng nhờ cô, vẻ mặt thành khẩn.
“Ngay cả cô ấy là ai em cũng không biết mà, giữ bí mật cái gì chứ!” Cô gái tức giận liếc anh một cái, sau đó không nhịn được tò mò hỏi:“Cô ấy là ai? Anh rất thích cô ấy à?”
“Ừ, tôi rất yêu cô ấy, đời này chỉ yêu cô ấy thôi.”
Cô gái bị ánh mắt và lời nói thâm tình của anh làm cảm động, hứa hẹn thật chân thành nha.
“Được, vậy em sẽ giữ bí mật giúp anh, sẽ không nói cho những người khác.” Cô đã quên ngay cả đối phương là ai mình còn chưa biết.
Sau khi cô gái đó ra khỏi phòng trà nước, Bạch Hạo Duy cầm chén trà cũng muốn rời đi, lại trùng hợp thấy Hứa Tình Hoan đang đi vào.
Trên mặt anh lập tức nở nụ cười sáng lạn. “Tình Hoan.”
Liếc anh một cái, cô mím môi, cúi đầu cầm một túi trà, bỏ vào cái chén, với tay lấy ấm nước nóng.
Nhất thời không nhìn ra cảm xúc lúc này của cô, anh thử hỏi:“Em…… có phải vừa rồi nghe thấy anh và Mĩ San nói cái gì đúng không?”
Cô nhẹ nhàng vuốt cằm. “Ừm.”
“Em đừng hiểu lầm, anh đã từ chối cô ấy.” Anh vội vàng giải thích.
“Em nghe được.” Cô còn nghe thấy anh nói câu kia –
Tôi rất yêu cô ấy, đời này chỉ yêu cô ấy thôi.
Lòng cô tràn ra cảm giác ngọt ngào, nếu những lời này anh nói với cô, có lẽ cô cũng không cảm động đến vậy, nhưng anh lại dùng câu đó để từ chối cô gái hẹn anh, điều đó có nghĩ là, trong lòng anh quả thật nghĩ như vậy.
“Em không giận anh chứ?”
“Vì sao em phải giận?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này mới thấy khóe mắt anh lộ rõ ý cười, anh vui vẻ cười lộ ra hàm răng trắng.
“Anh sợ em ghen.” Làm sao bây giờ, anh rất muốn ôm chặt lấy cô, sau đó mạnh mẽ hôn cô, hôn đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất! Nhưng nơi này là công ty, quan trọng nhất là, cô vừa mới chấp nhận anh, anh không thể càn rỡ dọa cô như vậy được.
“Tại sao em phải ăn giấm chua chứ, không phải anh đã từ chối cô ấy à?” Cô nói xong, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười duyên.
“Đúng. Vậy em có nghe thấy anh nói yêu em, đời này chỉ yêu em không?” Đôi mắt anh bừng sáng.
Cô cảm thấy giờ phút này anh như chú chó nhỏ đang phe phẩy cái đuôi, thật đáng yêu!
Không nghĩ nhiều, cô kiễng mũi chân hôn lên hai gò
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
