watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 06:32 - 23/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5936 Lượt

dậy đã hút, em có vẻ nghiện rồi đấy!”

Nhưng tôi vẫn châm một điếu cho em.

“Này…Tình Yêu, chúng mình thương lượng một việc nhỏ nhé,” em thả ra một làn khói thuốc, không nhìn tôi, “Thế này, anh thấy đấy, Tình Yêu…tiền thuê nhà tháng này em trả rồi, còn thiếu vài chút, liệu anh có thể…”

Cứ lầm tưởng cô ta chỉ tính đêm qua là cõi trần duyên, hóa ra…Hóa ra vẫn cứ là làm tiền!

Cô ta cũng chẳng vì bản thân giữ lấy chút lộc!

“Thiếu bao nhiêu?” Tôi lạnh nhạt hỏi.

“Ừm…Anh cứ đưa 4 nghìn [Như thế tức là đưa khoảng 10 triệu VNĐ"> là được rồi.”

Thế nghĩa là cô ta giảm giá cho tôi 20%?

Nhục nhằn thật, tiền trong ví thì có cho cô ta (câu sau chưa dịch ra)…

“Anh không mang theo từng đấy tiền, hai ngày nữa bàn lại”

Cô ta nhíu mày cười: “Tùy anh thôi, thế không tiễn nhé, làm ơn ra về đóng cửa”

Đêm đó, tôi nằm trên giường, trong mũi vẫn vương phất hương thơm của cô ta, những đầu ngón tay còn nguyên cảm giác rờ lên làn da cô, tôi đã bao lần bảo mình đừng nghĩ đến cô ta nữa, thậm chí thóa mạ cô trong suy nghĩ, nhưng rồi tôi vẫn không thể cấm đoán nổi nỗi nhớ nhung.

Tôi bị tống vào một nhà ngục.

Cái ngục này được xây bởi nỗi nhớ.

Và chìa khóa, nằm trong tay EM.

Chương 4

Tỉnh ra khỏi bóng đêm u ám, tôi nhớ lại gương mặt quyến rũ của em vừa hiện ra trong giấc mơ.

Tôi vớ trên phía đầu giường một điếu thuốc, không bật đèn, đầu thuốc lập lòe trong đêm, 25 năm sống, giờ đây đột nhiên tôi mất hẳn tự tin.

Cũng là lần đầu tôi tin cuộc đời này tồn tại hồ ly tinh, chẳng nhẽ tôi đã bị đứa con gái đó làm mê muội tâm trí?

Hay là tôi nên đến trao 4000 tệ cho em, mượn lý do này để lại được gặp em.

Đã bốn ngày trôi qua, tôi không hề liên lạc, cho dù tôi đã thầm nhẩm số điện của em rất nhiều lần.

Có tàn thuốc rơi xuống mặt, tôi ngước nhìn đồng hồ, nửa đêm, 12 giờ rưỡi.

15 phút sau đó, tôi lao như bay trên đại lộ vòng 3.

Tại sao tôi lại ở một nơi cách xa cái hộp đêm kia đến thế?

Đại lộ trống không ngốn của tôi 20 phút.

Không thấy ở sân khấu, không thấy cạnh quầy bar, tầng trên tầng dưới cũng đã lộn lại hai vòng, vẫn không thấy.

Đâu, người ở đâu?

Chẳng nhẽ vì tôi nên bốc hơi rồi?

“Có thuốc không? Cho em xin điếu thuốc”

Quay đầu lại!

KHÔNG PHẢI!

Đó là một khuôn mặt mị tục, viền mắt kẻ đen, mí mắt cắm đôi lông mày giả dài, mái tóc vàng khè rơi lõa xõa, trông giống…giống một con Sư tử cái.

Tôi đưa cho Sư tử cái một điếu thuốc, giả bộ hỏi bâng quơ: “Này, cái em gì, cái em có vòng eo thon nhỏ ấy, tên gì ….Diệp Tử nhỉ!”

“Diệp tử? Nó á? Tìm nó làm gì?” Sư tử vàng quắc mắt nhìn tôi, phì ra một làn khói.

“Không có gì, mấy đứa bạn anh muốn gọi cô em ấy”

“Gọi em là được rồi, em thì khác à?”

“ À không, bạn anh nó kêu đích danh em này, sao vậy? Em ấy đi khách rồi? Ngồi phòng bao rồi?”

“Ngồi gì mà ngồi, đang nằm ở phòng bệnh viện ấy.”

“Hả….? Cô nói cái gì?”

“Em nói là bệnh việnnnn, đại ca, trợn mắt lên thế làm gì? Trợn thế mắt có to bằng em? Muốn biết à? Thì trả cho em vé vào cửa đêm nay.”

Có một giao đãi thế này, trong những hộp đêm nổi không có hàng “đóng cọc”, cũng không có má mì, hàng ngày các nàng vào đây đều phải mua vé cửa, dụng ý như một cách nâng cao giá trị của gái đẹp, vì em không lấp lánh trong đám đông là không có khách, là phải tự rút tiền trả hàng trăm tệ tiền vé cửa.

“Cô quá lắm đấy!” Nói thế nhưng tôi vẫn rút một tờ tiền nhét cho ả.

“Còn phải mời em uống một chén!”

Lại thêm một tờ.

“Con bé nằm viện rồi, việc xảy ra đêm qua, đau ruột thừa cấp tính”

“Có sao không?”

“Không sao lắm”

“Bệnh viện nào?”

”Ấy, phải lòng chị em tớ rồi à,? Trông “còm” thế này…chậc…thôi, khỏi giỡn anh nữa, mai anh gọi cho em nhé, em đưa anh đi, đằng nào trưa mai em cũng phải mang cơm vào cho nó.”

Từ đôi môi tô son đỏ tuôn ra một dãy số, nói xong, ả gái điếm vẩy mông bỏ đi.

Được hai bước thì quay lại, kề má tôi một nụ hôn gió, “Em cầm luôn bao thuốc nhé, cưng!”
ĐOẠN 2: DIỆP TỬ DIỆP TỬ DIỆP TỬ

Chương 5

Buổi chiều lúc ăn cơm ở lầu dưới cơ quan, tôi bảo họ đóng hộp riêng một xuất canh gà.

Đứa phục vụ bé tẹo mặt chi chít tàn nhang lem lém nhìn tôi hỏi: “Đóng thế nào ạ?”

”Thế nào nữa! Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”

Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà đi đâu, tôi cười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”

Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.

Sư tử vàng hình như chưa rửa mặt, chắc đêm qua bận bịu lắm.

Vừa lên xe ả đã ngửi thấy mùi canh gà thơm ngọt.

“Ối, Đẹp trai, anh mang gì theo thế?”

“Nước canh gà thơm nức thế kia cô không ngửi thấy sao?”

“Chết thôi…Người ta đi thăm bệnh mang hoa tươi, anh mang canh gà, vô duyên phết nhỉ!”

“Canh gà ăn được, hoa có ăn được không?”

“Ăn cái c…, bị mổ ruột thừa cái con mẹ nó ra rồi, chả nuốt gì vào bụng được đâu.”

“Chẳng phải cô cũng mang cơm đấy thôi? Con gái con đứa, hở mồm ra là nói bậy”

“ĐM nhà anh, nhãi ranh…Em không mang cơm thì mang gì, nó ăn được hay không là việc của nó, em cũng chỉ quan tâm được đến thế. Ê, anh làm cái gì?”

“Làm cái gì là làm cái gì?”

“Ngu thế, em hỏi anh làm nghề gì? “

“Trung Quan Thôn, làm về máy tính”

“Công nghệ cao cơ đấy, chẹp chẹp…để ý đến Diệp Tử rồi hả? Anh có bao nhiêu trăm nghìn?”

“Tôi tên Lý Trăm Triệu, không phải Lý Trăm Nghìn.”

“Anh hơi hão đấy!”

“Này, tên em là gì?” Tôi nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, chả lẽ lại gọi người ta là Sư tử vàng?

“Anh gọi em Tiểu Ngọc là được rồi!”

Tiểu Ngọc? Tên cũng thú vị lắm, chỉ có điều dùng trên một đứa lấc cấc thế này thật uổng. Nhưng điếm thì có tên thật bao giờ. Chẳng phải có câu đối thế này sao:

Tên giả họ giả địa chỉ giả, lừa người lừa tiền lừa tình cảm

Mùi thuốc tẩy trùng sộc lên mũi, khi chúng tôi đến nơi em vẫn chưa thức giấc. Sư tử vàng Tiểu Ngọc vừa đặt cặp lồng cơm xuống đã chạy vào nhà vệ sinh.

Tôi ngồi xuống cái table-de-nuit kê phía đầu giường, ga giường trắng tinh làm nền cho gương mặt trắng xanh của em, người con gái trong mơ của tôi.   

***

Tôi không kìm nổi, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em.

Em từ từ hé mắt, nhìn tôi thật lâu, cái nhìn như thể chẳng hề quen biết, rồi khép mắt lại.

Em không nhìn tôi thêm, mà nói: “Cho em một điếu thuốc”

“Ở đây không cho hút đâu. Em ăn gì trước nhé?”

Em lắc lắc đầu, mở mắt nhìn tôi: “Ăn gì chứ, em chẳng muốn ăn gì, nhận truyền mấy chai to đùng rồi, truyền đến mức người mềm nhũn, giờ chỉ muốn hút thuốc”

..k e n h t r u y e n . p r o.. “Baby, dậy rồi đấy à, thế nào? Khá hơn tí nào chưa? Đêm qua mày không đi, có mấy ông khọm tìm mày đấy, bọn này thiếu cô em hấp dẫn như mày là tõi hết cái m… nó rồi, ăn chút gì không? Tao bảo đứa giúp việc ở nhà nấu cho ít cháo, chắc mình cũng chả ăn được gì…kìa, anh Đẹp Trai này,” Tiểu Ngọc chỉ vào tôi, “Người ta còn đem cả canh ninh gà cho mình kìa, cứ như chăm bẵm bà đẻ ý”

“Sư mày chứ, có mày đẻ thì có, mà đẻ thì đẻ ra con của mày ý.” Diệp Tử quạt lại ngay.

“Ối giời, tao chả có cái năng lực ấy!”

Tôi trực muốn nói: “Anh có.”

Vừa bước chân ra khỏi cửa, em bỗng gọi với theo: “Lần sau đến mang theo bó Bách Hợp, cái chốn này sực mùi Clo tẩy trùng, buốt óc đến chết.”
Chương 6

Vừa tan làm tôi lao ngay đến chợ hoa.

Bách hợp bách hợp bách hợp, cả đời mình tôi chưa từng tặng hoa ai bao giờ, kể cả bạn gái cũ.

Nhắc đến bạn gái cũ thực lòng tôi vẫn còn đôi chút hoài nhớ, mặc dù giờ đây tất cả chỉ còn là một tấm hình cài trong ví. Trong tình yêu tôi rất đơn giản, đơn giản đến đáng thương.

Tôi lớn lên trong gia đình truyền đời theo nghiệp binh, tất yếu phải vào đại học Quân sự, cả trường ngoài một quản giáo nữ, còn từ già đến trẻ xanh rì một lũ đực rựa, ngày ngày không lên lớp chuyên ngành thì vào lớp chính trị học hành huấn luyện, đến tối mềm nhũn như con sên, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.

Chẳng hề biết đến cái thứ tình yêu lãng mạn dưới mái trường.

Hồi mới đi làm tôi yêu thầm một cô gái, ngờ đâu tình cảm chỉ phát sinh một chiều, còn chưa kịp tỏ tình, một gã cùng cơ quan đã nhanh chân đến trước.

Sau đó tôi có quen một em làm trong vũ đoàn Đông Phương, gọi là em nhưng cô ta hơn tôi 4 tuổi, khi ấy cô ta đang cặp với một ông tây Canada, tôi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh vá lấp vào chỗ còn trống của cô ta.

Nhưng tôi vẫn xem đó như người bạn gái duy nhất của mình, sau khi cô ta cưới chồng về trời tây, tôi vẫn không gỡ tấm hình ra khỏi ví.

Tôi phải thừa nhận là tôi lười yêu.

Thế nên, tôi thực sự không biết chiều phụ nữ thế nào.

Nghe chừng có vẻ vừa nhạt nhẽo vừa đáng ngán.

Nhưng rất may, tôi còn nợ Diệp Tử 4000 tệ, nhìn thấy tiền, có khi cô ấy sẽ chịu gặp tôi?

Đẩy cánh cửa phòng.

Giật thót!

Cả phòng toàn gái đẹp!

Ngoài Diệp Tử, Tiểu Ngọc, còn 4 cô gái nữa, trong một phút, tôi hơi lảo đảo.

Diệp Tử hôm nay rất giữ thể diện cho tôi trước đám chị em, không

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,35 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT