![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
trà.
Hoa Hỉ Nhi trừng nàng, tức giận đến nghiến răng. “Ngươi nữ nhân này, miệng lợi hại như vậy, khó trách không nam nhân dám thú0 ngươi.”
0 cưới.
“Ngươi miệng độc như vậy cũng có người dám cưới, trên đời luôn có kỳ tích.” Viên Nhật Sơ thoải mái phản kích, “Xem! Ngươi không phải là kỳ tích thứ nhất sao?”
Lại đấu thua, lửa giận của Hoa Hỉ Nhi càng to, nàng thô lỗ vì chính mình đổ chén trà, lại một ngụm uống hết, đẩy lùi lửa trong lòng. “Ngươi liền tiếp tục khua môi múa mép đi! Ta chờ nhìn ngươi bị báo ứng.” Hừ! Nàng sẽ thật mong chờ ngày nào đó.
Viên Nhật Sơ cười đến tao nhã, thắng thua xưa nay nàng không để ý tới; Nhưng mà nàng cũng hiểu được có chừng có mực, chọc Hoa Hỉ Nhi giận đối nàng cũng không ích lợi.
“Ta có mơ này, ngươi muốn ăn sao?” Nàng mở ra hộp bằng gỗ sơn màu đen ở một bên, đổ lên trước mặt Hoa Hỉ Nhi, một viên một viên mơ ẩn ẩn bốc mùi thơm.
Vừa thấy đến mơ, mắt Hoa Hỉ Nhi sáng lên, lập tức cầm một viên bỏ vào trong miệng, vị vừa chua vừa mặn tràn ngập khung miệng làm cho nàng vừa lòng nheo lại mắt, một bụng lửa nhất thời phơi bớt một nửa.
Thấy mơ hữu hiệu, Viên Nhật Sơ âm thầm đắc ý gợi lên cánh môi, không uổng công nàng lúc trước chuẩn bị tốt đặt ở một bên. “Nam nhân nhà ngươi đâu? Hắn như thế nào để ngươi bụng lớn chạy loạn?”
Thoải mái vòng vo cái đề tài, tay Viên Nhật Sơ lại giúp Hoa Hỉ Nhi đổ đầy trà.
Ngậm lấy mơ, Hoa Hỉ Nhi nâng lên bát trà. “Hắn nha, ở đối diện Long Đằng tửu lâu chiêu đãi khách quý.” Nàng uống một ngụm trà, cười đến có điểm thần bí, mắt tặc hề hề0 thẳng nhìn Viên Nhật Sơ.
0 giống đạo tặc.
Viên Nhật Sơ không xem nhẹ biểu tình kỳ dị của Hoa Hỉ Nhi, âm thầm đề phòng. “Ohm? Xem ra đây là vị khách quý rất quan trọng.”
“Đúng là rất quan trọng, nhưng lại là cái bát quái lớn nha!” Hoa Hỉ Nhi hạ giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến càng thần bí.
Nghe được có bát quái, mắt Viên Nhật Sơ sáng lên, cũng không động thanh sắc, nàng biết Hoa Hỉ Nhi sẽ không tốt bụng như vậy, nhất định có cạm bẫy!
“Phải không?” Nàng uống một ngụm trà, cũng không truy vấn, tay theo hộp gỗ nước sơn đen cầm một viên mơ bỏ vào trong miệng, vị chua mặn làm cho nàng nhíu mày, chạy nhanh uống trà loại bỏ vị chua.
Thấy nàng không hỏi, Hoa Hỉ Nhi cũng không thừa nước đục thả câu, tới gần nàng, thanh âm càng nhỏ giọng. “Ngươi còn nhớ rõ tám năm trước ngươi dựa vào cái gì kiếm tiền đi?”
Viên Nhật Sơ ngây dại, hai mắt trừng lớn, “Ngươi là nói……”
Thấy bộ dáng nàng khiếp sợ, Hoa Hỉ Nhi thoải mái nở nụ cười. “Đúng vậy, người nọ đã trở lại, hơn nữa đang ở trong tửu lâu đối diện.”
Viên Nhật Sơ lập tức quay đầu nhìn về phía tửu lâu đối diện, vừa nhấc đầu, liền mắt nhìn nhau cùng với nam nhân đang đứng trên lầu.
……
“Tám năm không trở về, hoài niệm sao?” ngồi tại một căn phòng ở tửu lâu, Lôi Thiên Kiêu hỏi nam nhân trước mắt.
“Ừ…… Tựa hồ không có gì thay đổi.” Nam nhân ôm lấy bạc môi, mâu xinh đẹp nhìn ngã tư đường náo nhiệt, cuối cùng tầm mắt dừng ở quán thư tứ đối diện.
Nơi đó có một cô nương áo trắng đang ngồi, im lặng cúi đầu, nhìn sách trên tay.
“Nhưng lại xuất hiện một quán thư tứ nha!” hắn nhẹ giọng, tay ưu nhàn cầm lấy chiết phiết bạch ngọc, một phen mở ra, thoải mái mà quạt vài cái.
“Quán thư tứ này ngươi hẳn phải biết đi?” Lôi Thiên Kiêu cười khẽ. “Dù sao chủ nhân của quán thư tứ kia cũng giúp ngươi mau chóng rời khỏi Hỉ Hoan thành”
“A! Lại nói tiếp, ta thực nên cảm ơn nàng.” Nam nhân ôm lấy cười, ánh mắt vẫn đặt ở trên thân ảnh mảnh khảnh kia. “Nàng thực thông minh, ta chỉ nhắc nhở nàng một chút, nàng liền hiểu được ý tứ của ta, thậm chí theo kế hoạch của ta tiến hành, nói đến đây, nàng cũng được xem như đại ân nhân của ta!”
Nếu không phải nàng, hắn sao có thể rời đi? Nói đến cùng, hắn là nên cảm tạ nàng.
“Viên Nhật Sơ quả thật là một cái nữ nhân rất khôn khéo, khôn khéo đến không ai dám chạm vào nàng, mới có thể hai mươi tuổi còn chưa lập gia đình.” Loại nữ nhân này, nam nhân nào không có đảm thức0 sẽ không dám thú.
0 lá gan + trí thức.
Nam nhân đem ánh mắt chuyển qua trên người Lôi Thiên Kiêu, mặt đẹp môi nhẹ nhếch lên. “Lôi huynh, ngươi là đang ám chỉ ta cái gì sao?”
“Cần ám chỉ sao?” Lôi Thiên Kiêu uống ngụm rượu, ánh mắt sáng tỏ thẳng nhìn hắn. “Ngươi đối nàng không phải thực cảm thấy hứng thú sao?” ánh mắt săn bắt kia, cùng là nam nhân, hắn nhất thanh nhị sở0.
0 hiểu thật rõ ràng.
“A!” Nam nhân nở nụ cười, ánh mắt lại dời về phía quán thư tứ, nhìn đến thân ảnh nhỏ nhắn đỏ tươi bước nhanh bước đi vào. “Lôi huynh, nương tử nhà ngươi xem ra một chút cũng không giống là người có thai.”
Lôi Thiên Kiêu nhíu mày trừng mắt thân ảnh đỏ tươi kia. “Tiểu lưu manh này, một chút tự giác mang thai cũng đều không có.” Trở về nhất định sẽ trừng phạt nàng!
“Chuyện tình yêu của các ngươi còn nhiều náo nhiệt nha!” Hắn nhìn về đến trang giấy màu vàng trên bàn, chữ xinh đẹp làm cho nụ cười ở khóe môi càng sâu.
Lôi Thiên Kiêu tức giận ngắm hắn liếc mắt một cái, đối với trêu trọc trên mặt nam nhân hừ lạnh. “Tin tưởng ta, chờ tin tức ngươi trở về phát tán, tuyệt đối đè bẹp câu chuyện tình yêu của ta.”
Nam nhân nhếch mày, nụ cười ẩn ẩn mang lấy trào phúng. “Đều tám năm, còn có người có thể nhớ rõ tay ăn chơi như ta sao?”
“Cho dù người trong thành đã quên, người thân trong nhà ngươi cũng sẽ không quên.” Gắp đồ ăn, Lôi Thiên Kiêu ưu nhàn đưa vào miệng. “Nhất là “nàng”, vẫn là si ngốc chờ ngươi trở về đâu!”
Hắn cố ý nhắc tới, không chút nào che giấu biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
“Ta vốn liền làm người ta khó quên, nhất là nữ nhân, muốn quên ta rất khó khăn.” Mâu nam nhân gợn sóng, cười đến tự tin lại ngả ngớn.
“Đúng! Khuôn mặt kia của ngươi, quả thật làm cho người ta khó quên.” Lôi Thiên Kiêu ngạo nghễ liếc mắt một cái, ngữ mang trào phúng. “Nhất là nữ nhân, đối với ngươi lại vừa yêu vừa hận.”
“A!” Đối với Lôi Thiên Kiêu khen tặng, nam nhân không chút khách khí nhận, ánh mắt lại chuyển qua quán thư tứ, đặt ở thân ảnh trắng tuyết. “Ngươi nói, nàng…… Còn nhớ rõ ta?”
Hắn nghĩ đến cái tiểu cô nương tám năm trước, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, vẻ mặt lãnh ngạo, có đôi mắt quá mức thành thục….
Mắt đầu tiên gặp gỡ, nàng liền khiến cho hắn hứng thú!
Hắn nhìn ra khát vọng trong ánh mắt nàng, đó là một đôi mắt không khuất phục, mà xiêm y vải thô trên người nàng, đương nhiên biết đến nàng rất nghèo khó.
Nhưng ánh mắt của nàng lại nói cho hắn biết, nàng sẽ không khuất trước sự nghèo khó, nàng sẽ cải thiện, sẽ giãy dụa, sẽ tìm ra lối thoát mới.
Hắn thích nàng có ánh mắt dã tâm, vì thế hắn tiếp cận nàng, bỏ lại một câu nói, chờ nàng mắc câu, đạt thành kế hoạch của hắn.
Hắn biết, nàng sẽ tiếp nhận.
Mà nàng cũng không làm cho hắn thất vọng, không chút khách khí đem hắn trở thành bàn đạp, bước ra bước đầu tiên, tuyệt không cảm kích và xấu hổ.
Toàn bộ của nàng —- đều khiến cho hắn hứng thú!
Sẽ không biết tám năm không thấy, nàng trở nên ra sao?
Năm đó quần áo vải thô không sao che được cái đẹp của nàng, cũng không dấu được ánh hào quanh của nàng, hắn thật mong chờ nhìn đến nàng……
Mâu quang bắn sâu nhìn thẳng vào thân ảnh màu trắng, bởi vì nàng ở chỗ tối, làm cho hắn chỉ nhìn đến thân ảnh của nàng, nhưng không cách nào mặt nàng thật rõ ràng.
“Hẳn là quên không được đi? Dù sao năm đó cũng bởi vì ngươi, nàng mới có hôm nay.” Lôi Thiên Kiêu trả lời.
Nam nhân không trả lời, bởi vì hắn nhìn đến nàng động.
Nhìn đến nàng quay đầu, cũng làm cho hắn thấy rõ khuôn dung nhan thanh lệ kia, tuyết trắng không tỳ vết, như thanh ngọc tốt được gọt gũa cẩn thận.
Sau đó, hắn nhìn đến nàng nâng lên mắt, cùng ánh mắt của hắn chống lại, cặp mắt kia lập tức kinh ngạc trợn to, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười, con ngươi đen xẹt qua mâu quang đoạt lấy.
…….
Viên Nhật Sơ sanh mắt to, không thể tin nhìn lấy nam nhân đang đứng trên lầu ở đối diện.
Hắn vận lấy áo bào màu vàng tím, thân ảnh so với thời thiếu niên càng cao to, khuôn mặt tuấn mỹ quá mức tà mị cũng như năm đó, trong ánh mắt thuộc loại nam nhân tà khí, làm cho hắn xem ra càng mị hoặc nhân, làm người ta nín thở tức, dời ánh mắt không được.
Nàng xem đến hắn cười, thật rõ ràng là nhận ra nàng.
“Ông trời……” Hoàng Phủ Tỉ! Thật là hắn! “Hắn như thế nào trở về……”
Đều biến mất tám năm, nàng còn tưởng rằng hắn sớm đã chết, xương cốt thành tro. (Ác ghê =">">)
“Ngươi nói đâu?” Hoa Hỉ Nhi nói mát0. “Nói không hay thì gọi là trở về báo thú ngươi, nếu năm đó không phải ngươi, hắn cũng sẽ không rời Hoan Hỉ thành mà đi”
0 nói giễu cợt, lời nói không chịu trách nhiệm.
Ha ha! Báo ứng đến đây đi?
“Trả thù cái đầu!” Viên Nhật Sơ tức giận trả lời: “Chuyện năm đó, ai muốn tìm ai tính toán sổ sách thì còn không biết đâu!” Nàng hừ lạnh một tiếng, thu hồi kinh ngạc, trừng mắt nam nhân đối diện.
Tiếp thu đến nhìn chằm chằm của nàng, Hoàng Phủ Tỉ gợi lên bạc môi, bưng lên một chén rượu, đối nàng nhất kính,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
