![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
gở kì cục bấy nhiêu, khó giao tiếp nhưng có thể đồng thời hiểu biết các thể loại tri thức về phần cứng, phần mềm, còn nguyện ý làm cầu nối trung gian buôn bán trang thiết bị, khiến những tên quái già kia cùng chủ sở hữu có thể đạt được một nhận thức cân bằng chung, ở trong Ngải Bảo có thể nói là vật báu.
Chung Ấn Nghiêu chính là loại “Bảo” mà không thể cầu này, cũng khó trách nhất cử nhất động của anh, đều bị trên dưới công ty chú ý lớn như thế.
Khi anh trở lại văn phòng, phát hiện bên trong lại bị một vị khách không mời mà đến chiếm cứ, anh thiếu chút nữa muốn đem bữa sáng ném lên người đối phương.
“Cậu gần đây thực nhàn rỗi nha!” Anh tranh luận phải trái với lãnh đạo trực tiếp của mình, cũng chính là một trong những CEO của Ngải Bảo – Tiền Quán Kiệt.
“Người khác đứng ở trạm xe bus hoặc giữa đường chặn người, cậu thì lại chặn ngay trước cửa công ty chúng ta.” Làm ra một màn thanh xuân dào dạt.
“Cửa công ty không thể cho người đứng sao?” Anh buồn bực xấu hổ cho đối phương một cái liếc mắt, quyết định không không để ý tới hắn ta.
“Không uổng phí hôm nay tớ đến công ty sớm, cuối cùng đã nhìn thấy nữ nhân vật chính trong truyền thuyết.” Tiền Quán Kiệt ách xì 1 cái.
Tuy đồng dạng là vẻ thiếu ngủ mệt mỏi, nhưng quần áo trên người Tiền Quán Kiệt mặc, có thể nói là đỡ lôi thôi hơn đống quỷ trong công ty.
“A Nghiêu, cậu muốn theo đuổi cô ấy à?” Anh hỏi lại xác nhận.
Lần trước là xem kịch vui, đơn thuần chỉ muốn nháo tên làm sai chuyện này, nhưng hôm nay nhìn đến phản ứng của bạn tốt, hắn đã có ý nghĩ khác.
“Tớ có nói thế sao?” Trở lại sau bàn làm việc, Chung Ấn Nghiêu mở máy tính xem e-mail, ngữ điệu không chút phập phồng hỏi lại.
“Cậu không cần phải nói, tớ thấy thế.” Tiền Quán Kiệt ưỡn người trên sô pha, kéo dài tay chân duỗi lưng một cái. “Cô gái này lớn lên bộ dáng thanh tú, có thể theo đuổi xem nha.”
Chung Ấn Nghiêu cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, rồi lại rũ mắt xuống, xử lý một đống mail.
“Cô ấy là bạn cùng phòng của em gái tớ.”
“Tớ biết.” Cả người lười biếng, đưa tay rủ xuống ở ngoài sô pha.
“Đừng có mà tùy tiện bình luận diện mạo người khác.”
Nghe vậy, Tiền Quán Kiệt nhíu mày, cuối cùng ngồi dậy.
A nha, bạn tốt này của hắn đang nghiêm túc.
“Tớ khen ngợi mà.” Hắn biện hộ cho mình.
Đương nhiên rồi, muốn hắn nói dối cô gái kia là mỹ nữ, chắc chắn là nói không được rồi. Lấy em gái A Nghiêu làm tiêu chuẩn mà xem, Hân Di có đôi mắt thật to, làn da mịn màng mềm mại, chính xác là kiểu hình của một cô công chúa nhỏ.
Mà cái cô gái tên Thư Muội Dao kia lại phi thường bình thường, màu da hơi sạm, không trang điểm, may là nhìn toàn thể còn thấy quy củ, không đến nỗi đau mắt. Từ thanh tú này dùng đã là khách khí lắm rồi.
Mặc dù chưa mở miệng nói, nhưng Chung Ấn Nghiêu trong lòng biết bạn tốt đang nghĩ cái gì.
Anh nhịn không được muốn vì cô nói chuyện.
“Cô ấy lúc nhỏ đã mất cha, mẹ sau đó lại chạy theo người khác, dưới cô ấy còn có em trai và em gái, bắt đầu học trung học thì phải kiếm chỗ làm công nơi nơi để có tiền trả học phí cùng phí sinh hoạt, tốt nghiệp trung học thì phải đi làm ngay để em trai cùng em gái tiếp tục đi học, giờ cô ấy một thân làm tới ba công việc, buổi trưa ở tiệm cơm hộp, buổi chiều giúp bạn cùng phòng xử lý chụp hình. Cô ấy không như Hân Di cái loại cơm áo không thiếu, nhà ấm đầy đủ đó.” Cô không có cũng không dư thời gian làm một cô gái chú trọng chuyện trang điểm và chăm sóc cho mình.
“Thật là một cô nàng nóng nảy vĩ đại.” Tiền Quán Kiệt trả lời thật sự chân thành, lại nhún vai. “Khó trách cô ấy chăm sóc không đủ.”
Chung Ấn Nghiêu lại trừng mắt nhìn anh một cái.
“Cô ấy rất đẹp.”
“Được rồi, là tiêu chuẩn của cậu.” Hắn máy móc lấy khuôn mẫu trạch nam ra. Tiền Quán Kiệt nhún nhún vai, nhìn nhận quan điểm thẩm mỹ của anh.
Hắn đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút, sau khi đến bên cạnh bàn làm việc của Chung Ấn Nghiêu, nhìn chăm chú xuống dưới, ấn xuống cái điện thoại nội tuyến trên bàn.
“A Tường, lại đây họp, A Nghiêu muốn theo đuổi cái cô……”
“Tớ không –” Chung Ấn Nghiêu lập tức đoạt điện thoại, nhưng đối phương lại nhanh hơn anh một bước, đem cả cái điện thoại đi.
“Mau tới đây, cậu ta cần chúng ta hỗ trợ.”
Nói chuyện xong, hắn mới để lại điện thoại lên bàn.
“Làm ơn đi, tớ chưa có nói! Đừng có làm loạn được không!” Chủ nhân của văn phòng kháng nghị nói.
“Cậu đi soi gương một chút rồi hãy nói những lời này với tớ.” Thời điểm nói chuyện, Tiền Quán Kiệt tắt máy tính trên bàn, khiến màn hình che kính quang lọc phía trước một mảnh tối đen chiếu ra hình dáng chủ nhân của nó.
Tuy rằng không nhìn được màu da của mình trên màn hình, nhưng Chung Ấn Nghiêu biết mặt mình khẳng định đang hồng thấu.
Anh buồn bực xấu hổ mở lại màn hình.
“Đừng náo loạn, cô ấy sẽ không thích loại như tớ đâu.” Con gái hay thích những người biết nói chuyện khôi hài và nam tính, ai lại để ý đến loại a trạch như anh, nói chuyện nhàm chán lại còn lắp ba lắp bắp.
“Cậu mới là người đừng có làm loạn.” Tiền Quán Kiệt liếc mắt. “Cậu có biết giá trị của mình là bao nhiêu không?” Đem sổ ghi chép ở ngân hàng lộ ra, khẳng định sẽ có một đống phụ nữ tranh giành chủ động tiến đến.
“Còn nữa, chỉ cần cậu không mở miệng, trong mười cô đã có chín người thích ngoại
hình này của cậu.” Hắn lại bổ sung. (Cam: “Chỉ cần không mở miệng”) =))…aoi: khổ anh đúng kiểu “cái miệng hại cái thân =">">">)
“Cái rắm.” Chung Ấn Nghiêu miệng cắn chiếc bánh mỳ, tiếp tục trở lại làm việc, quyết định không để ý tới thằng bạn tốt ăn nói lung tung.
“Đồ não liệt.” Tiền Quán Kiệt cười giễu cợt, lại nhấn điện thoại nội tuyến. “A Tường, mau tới đây. Tiền tuyến báo nguy, cần trợ giúp khẩn cấp.”
Hôm nay trước khi tan tầm nếu không có biện pháp thuyết phục cái tên quỷ nhạt nhẽo này, hắn sẽ cho người viết ngược lại ba chữ Tiền Quán Kiệt.
Sau buổi trưa thình lình có trận mưa to ngày ấy, Thư Muội Dao cùng Chung Ấn Nghiêu bắt tay giảng hòa.
Trong quá trình ở chung ngắn ngủi không đến hai giờ, cô phát hiện, người đàn ông này quả nhiên là anh trai tốt như trong miệng cô bạn Hân Di nói luôn giúp cô nàng thu dọn không ít chuyện hỗn loạn.
Tuy rằng anh có lúc phát tính nói lắp, rất giống Hân Di, như thể bị thiếu dây thần kinh nào đó, nhưng trong hành động, vẫn có thể thấy được anh có chỗ dịu dàng thân thiết.
Ví dụ như anh sẽ chú ý tới bước đi của cô, hai người cùng nhau che ô, trên người cô không bị mưa xối vào, nhưng tây trang trên người anh lại bị ướt mảng lớn, khi đến quán trà, từ việc gọi lấy cơm, đến lúc cô hoàn thành công việc, rồi quay lại vào xe, anh đều một đường giúp đỡ, sau khi cô về nhà được mấy phút đồng hồ, còn thậm trí nhận được điện thoại Hân Di gọi tới, nói anh trai cô ấy muốn nhờ cô ấy xác nhận xem cô đã an toàn về nhà hay chưa.
Tất cả những hành động đó đều làm ấn tượng bất lương của cô về anh lau sạch, thiện cảm cũng tăng lên không ít.
Nhưng theo số lần thăm hỏi gia tăng giữa hai người, số câu nói chuyện phiếm cũng tăng thêm vài câu, cô đối với nhân vật này lại càng có nhiều dấu chấm hỏi.
“Hân Di, anh trai cậu rốt cục là làm gì?” Hôm nay, cô rốt cục không nhịn được chạy đi hỏi cô bạn cùng phòng.
“Anh trai củ
của mình?” Vừa tắm rửa xong, Chung Hân Di đang bôi kem dưỡng da, ngẩng đầu hoang mang nhìn bạn tốt dựa vào cạnh cửa. “Máy tính các loại, giống như viết chương trình hay là cái gì đó, tớ cũng không rõ lắm. Có chuyện gì à?”
“Mỗi lần tớ đem bữa sáng đến công ty bọn họ đều cảm thấy rất kì quái, vì sao chỉ có mỗi anh cậu mặc tây trang?” Những người khác trong công ty đều tùy ý giống như ở nhà, cho dù có người mặc áo ngủ xuất hiện cũng không cảm thấy kì quái.
“À, anh ấy hình như làm nghiệp vụ trong công ty.” Chung Hân Di cố gắng lục lọi chút gì đó trong đầu.
“Anh ấy chỉ làm nghiệp vụ?” Vậy sao công ty nhà này có thể chống đỡ không phá sản đến tận giờ nha? “Tài ăn nói của anh cậu có tốt không?” Đã lĩnh giáo qua công lực lắp bắp thâm hậu của anh, cô thực không khỏi lo lắng thay anh.
“Ai…… Tớ cũng không biết nha. Nhưng mà anh ấy thông minh lắm, chắc cũng không tệ?” Chung Hân Di thoạt nhìn cũng không hiểu ra sao.
Thư Muội Dao trên trán rơi xuống ba đường đen sì. “Tiểu thư, người đó là anh trai cậu đấy.” Sao lại không biết chút gì thế?
“Tại cậu hỏi vấn đề tớ không biết.” Cô vẻ mặt vô tội nhún vai. “Hay tớ gọi điện thoại hỏi ảnh?”
“Không cần, tớ chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.” Cô lắc đầu cự tuyệt.
“Nói cho tớ chuyện cậu biết là được rồi.”
“Tại sao? Cậu hứng thú với anh trai tớ à?”
Cô búng Chung Hân Di một cái. “Giờ ngày nào tớ cũng nhìn thấy anh ấy, muốn biết rõ một chút là chuyện bình thường.” Nếu không, cô sẽ cảm thấy quan hệ cùng người đàn ông này có điểm quái dị khó có thể hình dung.
Nói là bạn bè cũng không giống, nhưng anh lại thường xuyên chủ động chào hỏi nói chuyện phiếm với cô, tuy rằng cô cảm thấy chuyện tán gẫu chẳng liên quan đến chủ đề.
“Ukm.” Chung Hân Di nhu nhu cái trán.
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
