![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
đã lớn lên. Từng lời nói tiếng cười của cha, từng câu dặn câu dò của mẹ, dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Chàng không tin, cho dù nhìn thấy hiện trường đầy máu. Chàng vẫn đứng ngơ ngẩn ngoài sân sau, đây tựa như một cơn ác mộng, sẽ tỉnh lại sau chốc lát.
Ẩm Thiên Hành chôn cất cha mẹ Tàng Ca tử tế. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai chàng.
Tàng Ca đưa mắt nhìn về phía hắn, bồng nhiên mở miệng: “Ẩm thúc thúc.”
Ẩm Thiên Hành cười thê lương. Từ lúc hắn làm minh chủ Thiên Đạo Minh, đã lâu đứa trẻ này không gọi hắn như vậy.
“Chuyện này thật sự do nàng làm sao?” Chàng vốn là người rất có chủ kiến, bây giờ lại vậy, khó tránh khỏi băn khoăn. Âm Thiên Hành nghiêm nghị: “Tàng Ca, lẽ nào đến nước này mà cháu còn bênh vực ả sao?”
“Không, cháu chỉ…”
“Tàng Ca, Tàng Kiếm sơn trang bị diệt, cháu đau lòng. Lẽ nào những Thính Thủy các, Lý gia trang, Phi Phụng các, người thân của họ không đau lòng sao? Tội của Yến lâu, không phải chỉ diệt một Tàng Kiếm sơn trang. Tàng Ca, bổn minh chủ không muốn nói nữa, nếu cháu quyết tâm theo ả yêu nữ kia, vậy thì mối thù của Tàng Kiếm sơn trang sẽ do ta gánh vác. Ẩm Thiên Hành tuy đấu không lại ả, nhưng ta thà đánh cược với tính mạng, để tìm lấy một phần yên lòng!”
Lời lẽ chính nghĩa và nghiêm túc biết bao. Tàng Ca cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với già trẻ trong sơn trang.
Tối hôm ấy, Tàng Ca ám sát Lãnh Phi Nhan. Đúng vậy, chỉ là ám sát. Lãnh Phi Nhan dùng tay chặn mũi kiếm của chàng, mắt sáng như tuyết: “Huynh muốn giết ta?”
Tất cả hộ vệ của Yến lâu đều xông tới, Lãnh Phi Nhan đứng trước sảnh, tóc áo tung bay, vẻ mặt lãnh đạm kia mang theo chút thở dài: “Tàng Ca, không ngờ giữa ta và huynh, ngay cả chút tin tưởng cũng không có.” Nàng hơi xoay người đi, nhẹ giọng nói: “Huynh đi đi!”
Đúng vậy, Tàng Ca, chàng đi đi. Lãnh Phi Nhan không thể rửa sạch máu tanh trên tay mình, vậy thì cứ để nó như vậy đi. Cứ hợp hợp tan tan, truy truy đuổi đuổi, Lãnh Phi Nhan cũng mệt rồi.
Chàng cắn môi, quay người rời đi. Vu Chung nhìn bàn tay phải đang chảy máu đầm đìa của Lãnh Phi Nhan, khẽ gọi hai tiếng lâu chủ. Lãnh Phi Nhan đưa tay ngăn hắn lại, lẩm bẩm: “Có được là ta may mắn, mất đi là mệnh của ta.”
Chưa bao giờ Tàng Ca cảm thấy hận bản thân mình đến vậy. Có ích gì chứ, ha ha, có ích gì đây? Đối mặt với huyết hải thâm thù, lại không phải đối thủ của kẻ thù. Cho dù là đối thủ của nàng, liệu chàng có xuống tay được hay không?
Trong mắt chàng là cái nhìn ảm đạm của nàng khi đưa tay nắm mũi kiếm của chàng. Tàng Ca có chút đau lòng. Lãnh Phi Nhan! Ha ha ha, Lãnh Phi Nhan! Tại sao đời này ta gặp gỡ nhau!
Yến lâu không có động tĩnh gì. Không ai biết tối đó Tàng Ca đâm Lãnh Phi Nhan một kiếm, không ai biết Lãnh lâu chủ nắm góc áo bị cắt miệng lẩm bẩm câu cắt áo dứt tình. Không ai biết Yến lâu phái bao nhiêu người điều tra chuyện này, cũng như không ai hay tin về Tàng Ca.
Một chuyện vốn nên gây xôn xao dư luận trung nguyên, lại yên ả không một gợn sóng. Thế nên nhiều người hoài nghi, có phải Tàng đại hiệp đã chết dưới tay nữ ma đầu hay không?
Ở một nơi khác, trong đại điện của Thiếu Lâm tự, Tế Huyền phương trượng do dự: “Tàng đại hiệp, một lưỡi dao, đoạn tuyệt hồng trần, quy y cửa phật, lòng không tạp niệm, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
* * *
Ba năm sau, Lãnh Phi Nhan gặp lại Tàng Ca.
Tương tư còn đó, năm tháng vụt qua.
Lần gặp gỡ này như một sự trùng hợp, có lẽ vòng quay của định mệnh chưa từng tách hai người họ ra. Tàng Ca xuất hiện trong một buổi giảng kinh của Thiếu Lâm tự, đã bị người của Yến lâu nhận ra. Khi Lãnh Phi Nhan nghe tin, như bị sét đánh, miệng lẩm bẩm: “Xuất gia sao? Xuất… gia!”
Vì vậy, hôm ấy Thiếu Lâm tự đón một vị khách đặc biệt. Lãnh Phi Nhan đứng ngoài cửa chùa, bị một tiểu hòa thượng áo lam ngăn lại: “A di đà phật, nữ thí chủ, trong vòng ba thước, nữ nhân không được bước vào địa giới Thiếu Lâm tự, xin nữ thí chủ tự trọng.”
Lãnh Phi Nhan lạnh lùng hình hắn, khiến đám hòa thượng bất giác thoái lui. Nàng im lặng bước vào, hòa thượng kia như gặp phải kẻ địch, có người đã nhanh chóng đi thông báo.
Dường như Tế Huyền phương trượng không hề bất ngờ khi nhìn thấy nàng. BỊ bao vây bởi một đám hòa thượng, Lãnh Phi Nhan áo trắng tung bay, lãnh đạm thờ ơ: “Tàng Ca ở đâu?”
“Lãnh thí chủ, trên thế gian này đã không còn Tàng Ca nữa.”
“Ngươi có tin ta khiến trên đời này không còn Thiếu Lâm nữa không?”
Lời vừa nói ra, thần phật cũng phải nổi giận. Một giọng nói vang lên: “Đồ đệ của Mộ Dung Viêm, khẩu khí lớn thật!” Lãnh Phi Nhan nhìn sang, không khỏi xấu hổ: “Vô Vi đại sư.”
Nếu luận về vai vế, nàng phải gọi vị Vô Vi đại sư này một tiếng sư thúc. Năm đó, ông ta vốn là Thái tử đương triều, nhưng bị Mộ Dung Viêm cướp ngôi, cướp cả thê tử, nên cuối cùng cũng quy y cửa phật.
Lãnh Phi Nhan lập tức cân nhắc lại, nếu thật sự gây xung đột, e rằng không hay lắm. Lâu chủ của chúng ta đã qua thời tuổi trẻ anh hùng bồng bột, nhanh chóng nở nụ cười điềm đạm: “Sư thúc, đã lâu không gặp, lão nhân gia người có khỏe không?”
Vô Vi đại sư đã tu hành tới cảnh giới vô hỉ vô nộ, nhưng vẫn không tránh khỏi còn chút thù hận trong lòng: “Một tiếng sư thúc này lão nạp không dám nhận, nhưng giữa ban ngày ban mặt, Lãnh lâu chủ tự tiện xông vào Thiếu Lâm tự, không biết là có ý gì?”
“À…” Lãnh Phi Nhan cứng người, sau đó nói: “Phi Nhan ngưỡng mộ uy danh Thiếu Lâm tự đã lâu, hôm nay đặc biệt đến chiêm ngưỡng, nào ngờ đám tiểu hòa thượng kia không để Phi Nhan vào.”
Lãnh Phi Nhan lại giở ra bản lĩnh như lúc trêu chọc Tàng Ca. Mọi người đều biết mà không nói, vậy nàng cũng giả ngây giả ngô. “Trăm năm nay, Thiếu Lâm tự không cho phép nữ tử bước vào, ngươi xông vào cửa phật, phá hỏng quy củ, đáng tội gì đây?”
“Ồ, vậy con đi đây.” Lãnh Phi Nhan phi người bay mất. Thật ra là nàng ngại dây dưa với đám hòa thượng này. Nhưng người trong chùa càng không yên hơn, hôm nay ma nữ dễ nói chuyện, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện
Buổi tối, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Thiếu Lâm tự từ trên xuống dưới đề cao cảnh giác. Đương nhiên với bản lĩnh của những hòa thượng này không thể nào ngăn được Lãnh Phi Nhan. Nàng thăm dò hết phòng này sang phòng khác, cuối cùng cũng thấy một bóng người. Áo lam thay bằng cà sa, trên đầu đã đốt mấy chấm hương, người nàng ngày đêm mong nhớ đang ở ngay trước mặt, Lãnh Phi Nhan cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Cũng may, nàng nghĩ, xuất gia còn hơn tự sát.
Đúng vậy, Tàng Ca, chỉ cần huynh còn sống thì hòa thượng, nho sinh hay đạo sĩ đều không quan trọng. Nhảy xuống từ nóc nhà, nàng khẽ đưa tay đẩy cửa. Trong khoảnh khắc ấy, bốn mắt chạm vào nhau. Lãnh Phi Nhan khoanh tay đứng đó, tóc bạc áo trắng khiến màn đêm trở nên huyền ảo.
“Lãnh… thí chủ.”
“Tàng Ca.”
“Bần tăng pháp hiệu Thích Thiện.”
“Thích Thiện… Ha ha, Thích Thiện!” Lãnh Phi Nhan cười: “Được, được lắm!” Cười xong dùng sức đẩy một cái, nhanh chóng đóng cửa lại, kéo chàng qua, đè xuống nền đất trong phòng.
Tàng Ca vô cùng xấu hổ và tức giận, hai người lăn lộn giằng co trong thiền phòng. Lãnh Phi Nhan tâm trạng rất tốt nhìn người nằm dưới. Ba năm, Tàng Ca, huynh có biết ta vui mừng xiết bao khi huynh vẫn sống hay không?
Kết quả… hai người ồn ào không để ý đến xung quanh, bỗng ánh mắt Tàng Ca thay đổi, Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn… khụ, phát hiện toàn bộ hòa thượng trong chùa đang vây xem…
Có rất nhiều hòa thượng cầm đuốc, trong ánh lửa sáng rực, sắc mặt Tàng Ca xanh mét. Phương trượng không ngừng nói: “Đây là… thánh địa Phật môn, thiện tai, thiện tai!”
Dù Lãnh Phi Nhan có đang vui vẻ cũng không thể biểu diễn cho đám hòa thượng xem, cho nên nhanh chóng từ trên người Tàng Ca đứng dậy, ho khan vài tiếng. Giọng của Vô Vi đại sư đã truyền tới: “Lãnh Phi Nhan! Ngươi đêm hôm khuya khoắt dám lén lút lẻn vào Thiếu Lâm tự…”
Lãnh Phi Nhan cũng hết cách, nàng khoát tay: “Sư thúc à, ban ngày thì người nói Phi Nhan xông vào Thiếu Lâm giữa ban ngày ban mặt, Phi Nhan đổi sang buổi tối người lại nói lẻn vào Thiếu Lâm lúc đêm hôm khuya khoắt. Vậy rốt cuộc con đến vào lúc nào mới thích hợp đây?”
Chúng tăng hóa đá tại trận.
Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn Tàng Ca: “Tàng Ca, đi với muội.”
Tàng Ca yên lặng nhìn nàng. Điều khiến nàng kinh sợ chính là trong mắt chàng đã không còn yêu hận, chỉ còn lại bình thản, phẳng lặng như nước: “Bần tăng pháp hiệu Thích Thiện.”
Lãnh Phi Nhan không biết làm sao, bước lên định bắt ép, nhưng Tàng Ca chỉ đứng yên tại chỗ: “Lãnh thí chủ, bần tăng tự biết mình kém cỏi, không thể so bì với lâu chủ. Nhưng nếu thí chủ nhất quyết đòi đưa bần tăng đi, thứ mà thí chủ có chỉ là xác của bần tăng.”
Tay Lãnh Phi Nhan đang đưa ra từ từ rụt lại. Giọng của nàng không có cảm xúc gì: “Nếu huynh đã thích Thiếu Lâm tự đến vậy thì cứ ở lại đây đi!”
Vô Vi đại sư không làm khó nàng, người xuất gia vốn không muốn gây sát nghiệt. Hơn nữa nếu người của Yến lâu và Thiếu Lâm một phen sống chết, nói thật không ai dám tưởng tượng tình cảnh ấy ra sao.
Thế là Thiếu Lâm tự trở thành nơi Lãnh Phi Nhan lui tới thường xuyên, vài ba hôm lại lén lẻn vào phòng Tàng Ca một chuyến. Thiếu Lâm tự t
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
