|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
nữa. “Em xem, nếu em phá được thì sẽ mất bạn; còn nếu không người ta thành đôi thành lứa, em sẽ khó nói chuyện với cả hai người đó. Tóm lại, trong chuyện này nếu em can thiệp sâu quá thì lợi bất cập hại mà thôi!”
“Cái gì mà phá được với cả không! Em cho anh biết, chuyện này nếu thành được thì em đã không phá! Em còn không hiểu thằng Hàng nữa, nó yêu bao nhiêu đứa, có đứa nào quá ba tháng đâu! Còn Giai thì sao, bây giờ không có ai quanh mình vừa hay gặp Hàng!… Thôi thì cứ cho là em ôm rơm nặng bụng đi, nếu hai người đó cuối cùng thực sự đến với nhau thì cũng là có mục đích cả thôi. Lúc ấy, cứ cho là Hàng có thể chịu được còn Giai thì sao, anh nghĩ xem, từ Khải Đoạn giờ chuyển xuống Hàng, từ những đáp ứng về vật chất xuống còn nhu cầu về tình cảm chẳng phải là giảm nhiều sao!…”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế. Không hợp thì ly hôn có gì đâu.”
“Ly hôn? Họ chắc gì đã lấy nhau được. Sao mà qua được cửa của bố mẹ chứ. Nếu bố mẹ mà biết Hàng vẫn qua lại với Giai chắc tức chết mất.”
Quốc chẳng nói gì. Không ai hiểu rõ hơn Quốc về điều này, về những ảnh hưởng của bố mẹ với vấn đề hôn nhân.
“Sao anh không nói gì?” Tây hỏi.
Quốc xua tay đáp: “Không có gì, ăn đi.”
Tây ăn cơm. Nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Từ sau tết, Quốc có gì đó khang khác, ví như chuyện mua hoa này, hay làm bữa cơm dưới ánh nến, đó đâu phải là Quốc. Không sai, Tây thích như vậy, nhưng Quốc đâu có thích. Những thay đổi bất thường từ Quốc khiến cho Tây cảm thấy bất an. Vì sao ư? Chẳng nhẽ có chuyện gì đó? Tây muốn hỏi lại không thể mở miệng. Biết hỏi sao đây, chẳng nhẽ lại hỏi?: “Vì sao anh làm tất cả những chuyện này?”
Rõ ràng Quốc có chuyện gì đó giấu Tây, không nói cho Tây. Năm nay cả nhà bắt có con, nhưng có bằng cách nào đây? Trong tình trạng không chắc chắn, Quốc không đành lòng bắt Tây mang thai, vì cứ có thai lại sảy thực sự rất ảnh hưởng tới sức khỏe. Quốc cũng đã từng tới bệnh viện phụ sản để hỏi về vấn đề này. Quốc không dám hỏi mẹ vợ vì sợ bà suy nghĩ. Bác sĩ bảo dẫn bệnh nhân tới nhưng Quốc không dám dẫn, vì sợ Tây sẽ buồn: điều này có nghĩa là gì, là không có con thì phải bỏ vợ sao? Đúng ý này, có điều không phải chủ ý của Quốc mà là của gia đình Quốc. Mà ý của gia đình làm sao Quốc dám chống lại. Cũng vì điều này, Quốc đã bắt đầu để ý tới một mẫu quảng cáo thấy trên đường, nội dung là chuyên chữa bệnh vô sinh cho phụ nữ. Quốc tới địa chỉ trên quảng cáo đó. Đi rồi mới thấy mình thật hoang đường. Lần đó Quốc rẽ ngoặt năm lần bảy lượt mới tới được một gian phòng, ở đó có một người phụ nữ tầm trung niên. Hỏi làm sao thì đều được trả lời là có thể chữa khỏi, không vấn đề gì. Quốc nhớ mẹ vợ từng nói rằng, một bác sĩ đích thực xưa nay không bao giờ nói “không sao”. Hễ ai khoác lác nói rằng có thể chữa được bách bệnh đều là lang băm cả. Sau đó, Quốc đi ra khỏi căn phòng đó nhanh như chạy. Người phụ nữ đó cứ kéo tay Quốc luôn miệng giới thiệu một túi thuốc đen đen nào đó. Trên đường về nhà, trong lòng Quốc có phần hơi thất vọng. Nhưng cũng không dám nói với Tây. Vì Quốc biết nếu nói chuyện gì sẽ xảy ra, thế nên tốt hơn hết là không nói.
Nhìn Quốc cứ chăm chăm ăn cơm, Tây càng thấy bất an: “Này, rốt cuộc anh đang có chuyện gì thế?”
“Chuyện gì? Chẳng có chuyện gì hết.”
“Không sao thế sao anh lại thế này.”
“Tây à, em đừng có kiếm chuyện nữa.”
Nghe vậy, Tây đập phịch đôi đũa xuống, đứng phắt dậy. Hôm nay Tây cũng thấy không vui trong lòng.
Tây về nhà mẹ. Về mới phát hiện ra Hàng không có nhà nên ngầm thấy có gì không hay. Chắc Hàng đang ở cùng Giai rồi.
Hàng đúng là đang ở cùng Giai. Nhưng Hàng có thể ở bên Giai lúc này cũng chính là vì Tây tạo ra cả. Khi Giai biết Hàng vì mình mà từ chối cô gái định hẹn gặp lúc trước thì thấy cảm động vô cùng xen lẫn lo lắng, vì thế đã chủ động gọi điện cho Hàng và hẹn gặp Hàng. Giai cảm thấy mình có chút trách nhiệm đối với Hàng. Ban đầu, Giai hẹn gặp Hàng là chủ định khuyên Hàng nên sớm từ bỏ chuyện này, thế nhưng chính Giai đã bị Hàng thuyết phục lại.
“Giai này, nếu, nếu như anh hơn em tuổi…”
“Chẳng nhẽ ta cùng tuổi!”
“Nói như vậy, chỉ là vấn đề tuổi tác đúng không. Em sợ dư luận hả?”
“Em sợ bị đá.”
“Chẳng nhẽ người nhiều tuổi hơn em yêu em thì sẽ không bị đá?”
“Nhưng đỡ hơn là ít tuổi hơn.”
“Ít tuổi hơn mà yêu em là chắc chắn 100%!” Giai chẳng nói gì, Hàng vẫn nhẫn nại nói: “Giai à, về vấn đề tuổi tác này, em đã nói N lần, anh cũng đã nghĩ rất kỹ N+1 lần, anh thấy không hợp lý chút nào. Em nói rằng em sợ bị đá, nói cách khác là sợ mạo hiểm,vậy anh hỏi em, có việc gì mà không mạo hiểm chứ? Đến ăn cơm còn có thể bị sặc chết nữa là. Đi bộ trên vỉa hè cũng có thể bị ô tô đâm phải! Chúng ta không thể nói rằng vì sợ bị sặc hay bị đâm mà không ăn hay không đi nữa đúng không?” Giai mỉm cười. Hàng cũng cười, vừa cười vừa lấy một mẩu giấy từ phía bàn của Giai. Giữa mẩu giấy ấy kẻ một đường phân cách, mặt bên trái viết chữ “LỢI”, mặt bên phải viết chữ “HẠI”.
“Trước hết nói về HẠI nhé. Thứ nhất, tuổi tác cách biệt… Nữ nhiều tuổi hơn nam, có thể bị người ngoài dị nghị, nhưng tình yêu và hôn nhân là việc của hai người mà, chỉ cần em không để ý, những dị nghị kia có sao đâu, vì thế đây không hẳn là điều HẠI.” Nói rồi, Hàng gạch một dấu tích bên “điều một”. Sau đó viết tiếp điều thứ hai “bên nữ có tình sử trước đó”. Sau đó nói tiếp “Khi phụ nữ gặp tình yêu đích thực đều lo mình không xứng, đó là tâm lý thông thường…”
“Không phải vấn đề là xứng hay không xứng. Em không nghĩ là có tình sử với ai đó rồi thì không xứng nữa, ý em là, em chỉ không thích hôm nay uống rượu hôm nay mới ủ.”
“Anh cũng theo đuổi sự vĩnh cửu mà! Ai không muốn chứ? Có thể chúng ta sẽ phải nỗ lực đấy. Nhưng sau khi có kết quả rồi cần gì phải tiếp tục làm gì nữa chứ, có kết quả rồi không cần hành động gì nữa, em làm đảo lộn mọi việc rồi, bà chị đáng yêu ạ”
“Bà chị…”
“Em nhạy cảm quá đấy!” Hàng bật cười, còn Giai không cười, chỉ cầm lấy tờ giấy và viết thêm bên phía “HẠI” điều nữa “gia đình phản đối”. Hàng hỏi: “Gia đình em hay gia đình anh?”
“Chủ yếu là gia đình anh.”
“Việc của chúng ta chẳng liên quan tới ai cả.”
“Điều này chỉ đúng trên lý thuyết… Chẳng nói ai khác, chị gái và anh rể anh đó, khi yêu nhau thì nồng nhiệt là thế, nhất quyết phải lấy nhau bằng được. Lấy nhau rồi thì sao, ba ngày năm trận, vì sao thế, đều vì gia đình hai bên cả. Đạo lý này rất đơn giản, lấy nhau rồi đâu có thể bỏ bố mẹ, dù bất luận thế nào cũng không thể bỏ bố mẹ được!”
Hàng không nói gì. Giai cũng không nỡ nhìn Hàng. Trong giây phút ấy, Giai vô cùng hi vọng Hàng có thể đưa ra lập luận nào đó để phản bác lại lý do của mình, nhưng Hàng chỉ im lặng. Cho tận lúc ra về, Hàng vẫn chẳng thể đưa ra được điều gì thuyết phục cho vấn đề này. Thế nên, sau khi Hàng đi khỏi, Giai quyết định sẽ dừng mọi chuyện tại đây.
Hàng quyết định cứ nói với bố mẹ trước. Nếu không như vậy thì dù có nói gì cũng bằng không. Hàng cũng không định làm căng lên. Chỉ định nói mình nhất định muốn lấy Giai. Nghe dự định của con trai, phản ứng của mẹ Hàng chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ “kinh hoàng”. Hôm ấy là chủ nhật, sau bữa tối, anh rể và chị gái đều ở nhà. Hàng cố tình chọn ngày mà cả nhà cùng ở nhà để tuyên bố tin này cho thêm phần long trọng.
“Hai đứa qua lại với nhau từ bao giờ?” Mẹ Tây sốt ruột hỏi.
“Mẹ, chúng con thật lòng mà!” Hàng không định trình bày dài dòng vì điều này thật vô nghĩa. Mẹ cũng không muốn biết điều này.
“Không được!”
“Giai cũng tốt nhưng lấy vợ đâu phải chỉ tốt không?” Tây đang rửa bát trong bếp cũng cố nói với ra, giọng nhắc nhở: “Cô gái kia cũng tốt, sao em không yêu người ta?”
“Tây! Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với Hàng!” Mẹ Tây không muốn làm Hàng khùng lên, sợ Hàng khi phản ứng lại gây chuyện với Tây.
“Rắc rối nhất chính là giai đoạn lựa chọn này đấy.” Tây nói chen vào “Cứ nói to là “chỉ cần tốt là được”, nhưng liệu có phải cứ tốt là được thật không?”
Mẹ Tây lại xua tay gạt đi lời nói của con gái, sau đó nhẫn nại nói tiếp với con trai: “Hàng à, con bé đó nhiều tuổi rồi, lại từng có quan hệ thân mật với người khác, bố mẹ cũng có thể không để ý tới chuyện đó, vì suy cho cùng bây giờ cũng là thế kỷ hai mốt rồi. Không nhất quyết là nữ phải kém tuổi nam hay phải là liệt nữ, đây không nên là những tiêu chuẩn để chọn bạn đời. Nhưng mẹ thấy rằng chê nghèo tham giàu, cũng không thể không coi là nhược điểm được.” Bố Tây ngồi bên cạnh gật đầu lia lịa. Còn Quốc chỉ yên lặng lắng nghe, yên lặng nhìn.
Tây nói tiếp bổ sung lời mẹ nói: “Đúng rồi Hàng à, những người bạn gái trước kia của em ấy, chẳng phải em ghét chúng nó vì cái tội tham giàu chê nghèo đó sao? Em còn nói rằng, chỉ cần có tiền chúng chẳng cần gì khác; tốt quá rồi, đó là lời em nói nhé, không cần phải bàn thêm.”
“Em đâu có nhiều tiền như Khải Đoạn.”
“Nhưng Khải Đoạn có lấy nó đâu.”
“Cho dù chị nói thế nào đi chăng nữa em vẫn thấy cô ấy rất tốt! Còn
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
