|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
phiền chán kia sẽ không đến… Nhưng vài ngày nay không biết có phải là cảm giác phiền chán hay không, nhưng mỗi ngày lại càng cảm thấy nôn nóng!
Hắn rất quen thuộc cảm giác kia, rồi hắn sẽ trở nên rất khó chịu, cái gì cũng không thuận mắt, rồi mới bắt đầu soi mói tật xấu mỗi người, cuối cùng là chọc tức mọi người, đến lúc đó không chỉ người khác hận hắn, chính hắn cũng sẽ. Hắn không nghĩ đổ tính tình giận chó đánh mèo lên trên người nàng, hắn không muốn nàng hận hắn. Có lẽ hắn nên rời đi trước khi sự tình đấy xảy ra.
Di động lại vang lên, hắn có chút tức giận ấn nút nhận trò chuyện, nói chuyện cùng đối phương xong, tâm tình hắn trở nên càng tệ hơn. Nhìn Bạch Vân, hắn thở sâu, đi qua rồi ngồi xổm xuống, bàn tay lớn đặt ở trên cuốn tiểu thuyết cũ.
“Làm sao vậy?” Bị quấy nhiễu tầm mắt, nàng ngẩng đầu.
“Anh có việc phải đi.”
“À, anh có việc thì cứ đi đi, em sẽ nhờ người đưa em về.” Nàng mỉm cười.
Hắn nhíu mày, có chút ảo não, lại không biết chính mình ảo não cái gì, cho nên chỉ nhìn nàng.
Thấy hắn bất động, nàng nhíu mày, “Còn có việc gì sao?”
Hắn không trả lời, đột nhiên cúi người xuống hôn lên môi nàng.
Khi hắn rời đi, Bạch Vân không hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ biết là hắn tựa hồ đang tức giận. Đưa tay đặt lên đôi môi, nàng lăng lăng nhìn bóng dáng hắn đi xa.
Không lâu sau, bầu trời trở nên tối sầm kéo theo mưa phùn.
“Nhìn đi, tớ đã nói là trời sẽ mưa.” La Lan đã đi tới, giúp nàng thu thập này nọ.“Đi thôi, chúng tớ vào trong phòng uống trà.”
Không biết vì sao, Bạch Vân bỗng nhiên cảm thấy có chút lo sợ nghi hoặc bất an, chờ khi nàng phát hiện, nàng đã đứng lên, bỏ lại tiểu thuyết mà đuổi theo, nhưng khi thở hổn hển chạy tới cửa, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn ở trong xe Lưu tiên sinh.
Mưa phùn kéo dài đem hết thảy trở nên mông lung, nàng đứng ở trên bậc than, bất an trong lòng biến thành một cảm giác trống rỗng kì lạ.
“Bạch Vân, làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu chạy nhanh như vậy?” Nghĩ rằng có chuyện gì, La Lan chạy theo, những người khác cũng lục tục chạy tới.
Nàng quay đầu nhìn bọn họ, rồi mới thoải mái cười ra một chút, “Không… chỉ là tớ… có chuyện quên nói với anh ấy.”
“Làm tớ sợ nhảy dựng.” A Phương nghe vậy nở nụ cười, “Quên, chờ hắn trở về rồi nói là được mà, nhìn cậu chạy nhanh như vậy, tớ còn nghĩ đến là có chuyện gì.”
“Đúng vậy… tớ… tớ cũng không biết mình suy nghĩ cái gì…” Bạch Vân lại cười ra một tiếng, cảm giác trống rỗng trong ngực càng ngày càng lớn.
“Bạch Vân, cậu có khỏe không?” Uy Uy lo lắng hỏi.
“Ừ, đương nhiên, sao hỏi như vậy?” Nàng tiếp tục mỉm cười.
Phạm Di Nông mang theo cái bụng khoan thai chậm rãi đi đến nhíu mày nói,“Cậu đang run cậu biết không?”
“Có sao?” Nàng thì thào nói, nụ cười kia lại hiện lên trên mặt. “Có lẽ là bởi vì trời mưa, cho nên hơi lạnh…”
Bốn cô gái liếc mắt nhìn nhau, xác định cô gái này nói lí do không thích hợp lý, nhưng nàng kiên trì nói không có việc gì, các nàng cũng không hỏi nữa, chỉ kéo nàng trở về phòng trà nói chuyện phiếm.
Ngày hôm đó, Bạch Vân vẫn giữ vẻ mỉm cười của nàng, ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rơi.
Chương 8: Chương 8
Chương 8
Ba ngày, hắn không trở về.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, nàng nhìn bộ áo lông màu xám, tựa vào bên cửa sổ. Mưa trên cửa sổ theo đó rơi xuống, nhìn qua cửa sổ cảm giác như lệ đầy mặt nàng. Nàng vươn tay tựa như khẽ vuốt chính mình trên gương, nhưng thế nào cũng không lau đi những giọt nước mắt mưa ở trên cửa sổ kia.
Mưa vẫn rơi, Huân y thảo vì mưa rơi quá nhiều cũng ủ rũ. Nó sắp chết đuối. Huân y thảo không thể quá nhiều nước, nàng biết là chính mình nên đem nó vào trong nhà, nhưng tuyệt đối không muốn động đậy. Hắn đã rời khỏi đây ba ngày.
4 giờ rưỡi, nàng hẳn là phải đi ngủ, buổi sáng còn phải mở tiệm. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng biết cho dù nàng ủ mình trong ổ chăn cũng không ngủ được, cho dù đang ngủ cũng ngủ không ngon. Nàng có thói quen ngủ phải có người ôm, có lẽ ngày mai nàng nên đi mua một cái gối ôm, nói không chừng như vậy sẽ giúp nàng ngủ.
“A…” Ý tưởng này làm cho nàng cười khẽ ra tiếng, tiếng cười của chính mình vang vọng khắp trong phòng, lại làm cho nàng ngưng cười, nghe như vậy thật cô độc.
Chưa bao giờ biết tiếng cười nghe cũng có lúc cô độc, chưa bao giờ biết tịch mịch lại khó chịu như vậy, chưa bao giờ biết thì ra có một ngày nàng lại cảm thấy phòng này quá lớn, chưa bao giờ biết yêu thượng một người… thì ra là đơn giản như vậy… Vẫn nghĩ chỉ là thích hắn mà thôi, ai ngờ mới ba ngày đã tương tư thành hoạ.
Khẽ thở dài, nàng đứng dậy vòng hai tay ôm lấy chính mình. Ban đêm yên tĩnh, chỉ có mưa còn đang phiêu diêu, từng giọt không ngừng ở cửa sổ chảy lan tràn, chảy xuống, chảy xuống, lại chảy xuống. Nàng không muốn lau đi, chỉ ngồi ôm đầu gối lẳng lặng nhìn. Áo lông trên người vẫn còn lưu lại hương vị của hắn, ngoài cửa sổ huân y thảo gần như đã rơi vào trạng thái hấp hối.
Nàng nghĩ, nếu hắn không trở về… Nàng
sẽ chết đuối.
“Đáng chết!”
Phát hiện mình lần thứ năm chạy xe đến con đường quen thuộc, Khấu Thiên Ngang không nhịn được nguyền rủa ra tiếng. Ba ngày ba đêm đẩy nhanh tốc độ, hắn vốn tính sau khi làm xong liền trực tiếp đi đến sân bay. Tiếp tục ở lại thành phố này, hắn sẽ càng bị thêm nhiều người tìm được! Tiếp tục đứng ở đây, hắn bắt đầu nguyền rủa toàn thế giới! Tiếp tục ở bên nàng, nàng sẽ bắt đầu hận hắn!
Hắn lái xe lên đường cao tốc. Đèn đỏ dừng xe lại, hắn lái xe đến gần khu vực đèn báo, chuẩn bị khi đèn xanh thì rẽ phải. Làm như vậy mới là đúng, đúng vậy, hắn có mang theo vé máy bay, cũng nhờ Lưu tiên sinh kia nhắn lại cho nàng, nàng sẽ cười cười, rồi sẽ quên hắn, tựa như hắn chỉ là khách qua đường, rẽ phải theo đường cao tốc đến thẳng sân bay.
Đèn xanh, hắn vẫn cứng đờ. Xe sau bấm còi hai tiếng, hắn chậm rãi hạ chân ga, nắm chặt tay lái nhưng không nhúc nhích, xe đi khỏi ngã tư đường, thẳng tắp đi về phía trước. Có lẽ hẳn là hắn hắn nên tự đi nói, như thế thì có vẻ… có vẻ là cái gì? Có vẻ lễ phép sao?
Trời giết! Có chút căm tức nắm chặt vô lăng, hắn không biết là chính mình đang làm cái gì, chỉ biết được đến tiệm của nàng ở đằng trước sẽ rất nhanh, mà hắn chết tiệt khát vọng thấy nàng. Dù sao… đến thì cũng đã đến, hắn có thể không đi vào, chỉ cần nhìn từ xa cũng đã tốt rồi.
Có lẽ hắn chỉ cần nhìn thấy nàng là có thể an tâm, chỉ cần nàng ổn…
Chiếc xe rùa vàng cũ kỉ của nàng vẫn như bình thường đỗ ở xa ngoài tiệm, hắn dừng xe ở sau xe nàng, nhìn vào trong tiệm. Xác thực nàng vẫn ổn, cả người đi qua các dãy bàn, trên mặt vẫn đang thản nhiên cười.
Có khi mọi người giữ chặt nàng tán gẫu đôi câu, có khi mọi người lại chủ động đến quầy bar lấy đồ uống, qua thời gian dùng cơm, nàng có vẻ không vội, có người ngồi xuống quầy bar tán phiếm nói giỡn cùng nàng.
Trong lòng hắn có cảm giác khát vọng nhìn, thời gian vô thức trôi qua.
Tiểu đệ hắn dạy thêm môn Hóa, nàng đưa đồ uống. Ninh Ninh ở trên lầu, nàng giúp Ninh Ninh đưa lên bữa sáng đặc chế, Ninh Ninh giữ nàng lại, không biết nói gì đó với nàng, Bạch Vân cười vỗ vỗ hai má của cô. Ông chủ cửa hàng bán hoa cách vách lén lút nhìn trộm ảo não ngoài cửa, rồi mới bị Bạch Vân kéo đi vào. La Lan từ phòng bếp đi ra, lấy ra một quyển sổ ghi chép cùng ông chủ cửa hàng bán hoa đứng thảo luận với nhau.
Bạch Vân cười lắc lắc đầu, đi vào trong quầy bar, rồi không còn thấy. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền phát hoảng, nghĩ nàng té xỉu, rồi mới mới nhớ ra vì nàng rất nhỏ, cho nên chỉ cần ngồi xuống phía sau quầy bar, người bên ngoài liền không nhìn thấy nàng.
Hắn tiếp tục ngồi trong xe, nhìn chỗ nàng biến mất. Nàng vì sao biến mất lâu như vậy? Nàng cứ cậy mạnh như vậy, mỗi lần đều nói không có việc gì, lại luôn không chú ý đến thân thể của chính mình. Có lẽ nàng thật sự té xỉu… Không, sẽ không, nếu như nàng té xỉu, bọn La Lan sẽ phát hiện! Nhưng mấy người kia chỉ biết ăn cơm nói chuyện, cũng không ai quan tâm đến chuyện nàng có té xỉu hay không!
Hắn cứng đờ, tay muốn mở cửa xe, lại thấy vị cảnh sát Lâm đi vào tiệm cà phê, rồi mới thấy Bạch Vân xuất hiện, mỉm cười cùng vị cảnh sát quận.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, trái tim vẫn co rút nhanh. Nàng đột nhiên nhìn ra phía ngoài, hắn hoảng sợ, vội đẩy ghế ra phía sau.
Nhìn lên đỉnh xe, hắn bắt đầu cảm thấy mình ngu ngốc. Nhắm mắt lại, cả người hắn khó chịu, hít sâu, nhưng không cách nào từ bỏ cảm xúc phiền muộn kia. Hình ảnh của nàng hiện lên trước mắt, mùi huân y thảo phảng phất xung quanh hắn… Đáng chết! Hắn không muốn chỉ làm khách qua đường!
“Khấu?”
Hắn nghe được âm thanh quen thuộc, vô thức ngừng hô hấp.
“Khấu, anh đang ngủ sao?”
Âm thanh của nàng rất mềm mại, giống như sợ đánh thức hắn.
Hắn chậm rãi bỏ tay ra, mở mắt, thấy nàng đứng sau cửa kính xe, khom người nhìn hắn thăm dò. Mưa không biết ngừng khi nào, những giọt nắng bắt đầu rơi trên đầu. Hắn có chút cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng.
Phát hiện hắn tỉnh, bên môi nàng vẫn hiện nụ cười, “Em quên n
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
