![]() |
Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone ![]() |
phong lẫm liệt, ở trong niên đại này chính là không cho phép bất cứ kẻ nào không tôn trọng quyền uy của bọn họ, bằng không kết cục chính là câu—— người đâu! Lôi ra ngoài chém!
A Cát sửng sốt một chút, rồi sau đó ngượng ngùng sờ sờ đầu, cười cười: Trong lòng lại nghĩ đến: Con gái quá thông minh tựa hồ cũng là phiền toái.
“Dù sao chúng ta cũng ăn bánh bao rồi, không tồi, đi thôi!”
“Không! Ta không đi!” Đinh Linh quật cường nói.
Sở dĩ hôm nay xin A Cát mang nàng tới nơi này, chính là hy vọng nhìn một chút có phải là có cơ hội có thể trở lại thời hiện đại hay không, nếu như là vì nàng có lòng tốt nhảy vào trong nước cứu người mới đi đến cổ đại, nếu như nàng lại nhảy một lần nữa thì… Biết đâu lại có cơ hội trở về… Huống chi nơi này là nơi công cộng, cũng không phải địa bàn của vương gia đó, dựa vào cái gì hắn vừa tới nàng phải đi? Đừng làm cho đến uất ức như vậy chứ?
“Cái gì?!” Quả thực A Cát không thể tin được mình nghe được. “Không” ? Căn bản chính là nàng lấy mạng nhỏ của mình đi khiêu chiến quyền uy!
“Ta ghét nhất chuyện thế này, cũng chỉ là một con sâu gạo cao quý nhờ dân chúng nuôi, hắn còn là con sâu gạo gian trá hoặc là tệ hơn…
“Đó là cái gì?” A Cát thắc mắc. “Sâu gạo tốt… Là sâu gạo vương sao?”
“Nhưng vẫn là sâu gạo!” Nói vừa xong, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng vang thật lớn, Đinh Linh nhìn lại—— “A——”
Nàng bị dọa giật mình, hóa ra lúc hai người bọn họ nói chuyện, đồng thời thị vệ của vương gia cũng dọn đường đến nơi này, nhìn thấy bọn họ còn chưa có rời đi, vốn là muốn dùng vẻ mặt dữ tợn đe dọa bọn họ, nào biết lại bị lời nói của tiểu mỹ nhân hấp dẫn, tiếp theo thì té xỉu.
“Lúc nào thì toát ra nhiều người như vậy hả?” A Cát giật nảy mình.
“Đúng vậy!” Đinh Linh vỗ vỗ lồng ngực, mà người mới vừa rồi bị lời của nàng dọa đến ngã ngồi trên mặt đất cũng vội vàng đứng lên, lần nữa sửa sang lại mã ngoài uy nghiêm của mình một chút.
“Này, này, này! Người không liên quan mau mau rời đi! Đoàn vương gia muốn tới du hồ, ngươi, còn có ngươi, mau cút!”
Người này nói chuyện thật là khiến người ta nghe xong cực kỳ nổi giận, hắn cho rằng hắn là ai vậy hả?” Đinh Linh rất không vui. “Nếu như ta không đi, ngươi có thể làm thế nào?” Ở cuộc sống tự do dân chủ của Đài Loan quá lâu, hiện tại chính là nàng đã quên mình ở thời đại quân quyền, sơ ý một chút, đầu sẽ…
“Cung sai đại nhân, chúng tôi đi liền, ngài đại nhân đại lượng, đừng nóng giận…” A Cát cúi đầu khom lưng nói.
“A Cát ca…”
“Đinh Linh, coi như suy nghĩ cho ta một chút đi! Vì tranh chấp khẩu khí này mà mất đi cái mạng nhỏ, không đáng…”
“Ngươi……” Đinh Linh còn muốn kháng nghị, nhưng suy nghĩ đến có lẽ không nên liên lụy A Cát, lại không cam nguyện gật đầu.
Ngay lúc Đinh Linh và A Cát chuẩn bị rời đi, nàng phát hiện người trước mắt toàn bộ thần sắc đột nhiên trắng bệch, ngay cả khuôn mặt phơi nắng đến giống như một người da đen Châu Phi của A Cát sắc mặt cũng trắng bệch đến đáng sợ.
“Làm sao vậy…”
“Sao còn có người ở chỗ này?”
Một giọng nói trầm thấp không vui từ sau lưng vang lên, bình sinh lần đầu tiên, điềm xấu sau lưng khiến cô rùng mình sợ hãi, thiếu chút nữa hôn mê bất tĩnh, càng khiến lòng nàng kinh hoàng chính là giọng nói của hắn…
Chính là hắn sao? Không thể nào! Nàng chẳng biết tại sao bị ông trời đưa tới cổ đại này, chính là xuyên qua “Hải vận”, “Khoang hạng nhất” thế này có thể nói là đãi ngộ hiếm có, càng khỏi phải nói một lần đưa hai người tới đây, nếu như ông trời thật sự một lần đưa hai người tới đây, thế không phải là con chó chết chìm ấy cũng sẽ cùng tới đây?
Vừa nghĩ như vậy, thì phát hiện một cái chân ngắn của con chó lạp xưởng thoảng đi qua trước mặt nàng…
Cái gì?!
“Vậy ban đầu lúc chìm lúc nổi ở trong nước không phải là con lạp xưởng ấy…”
“Đinh Linh?”
Đinh Linh từ từ xoay người lại, cả ngươi gần như không thở nổi.
“Ngươi…”
Mộ Phong mở to mắt, cũng nói một chữ, “Ngươi…”
Hai người nhìn chăm chăm nhau hồi lâu, ánh mắt Đinh Linh rơi ở trên người nam tử tuấn mỹ toàn thân mặc bộ hoa phục.
Hắn vẫn khôi ngô như xưa, không… Phải nói là càng hấp dẫn người hơn, gần như khiến nàng không cách nào hít thở, khiến nàng…
Đinh Linh cố sức không để lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ước chừng đã năm năm nàng không có gặp qua hắn, lần nữa gặp lại, trí nhớ trải qua cũng từng cái hiện ra trong đầu.
Nàng nhận mình thật sự vẫn còn yêu hắn, nhưng thời gian năm năm mài cùn trong trí nhớ đối với phản ứng lợi hại của hắn, không nghĩ tới chỉ cần hắn liếc một cái, trí nhớ liền khôi phục.
Sự thật vẫn không thay đổi, nàng đối với phản ứng của hắn vẫn giống như trước đây, tim đập rộn lên, kích động thẳng ngay đến đầu dây thần kinh, làn da căng thẳng nóng lên. Nàng muốn sờ hắn, đến gần hắn, khát vọng ngửi mùi nam tính của hắn mãnh liệt đến gần như làm cho hai chân của nàng như nhũn ra, nhưng, cho dù là nàng khát vọng như thế, nhưng đánh thế nào cũng không có dũng khí bước đi về phía của hắn.
“Tiểu Linh, thật sự là ngươi sao?”
“Sao ngươi có thể ở chỗ này?” Giọng nói của nàng khàn khàn giống như là bị hạt cát lắp đầy, hại nàng vội vã ho một tiếng, hắng giọng.
“Ta…” Mộ Phong nghĩ nên làm thế nào trả lời.
“To gan!”
Đang lúc Đinh Linh còn chưa hiểu gì thì vài thanh đao đã kề ở trên cổ của nàng, chỉ cần thêm chút lực nữa, nàng sẽ đầu thai chuyển thế một lần nữa.
“Dừng tay! Đi an bày một chỗ, ta muốn cùng tiểu… cùng vị cô nương này nói chuyện một chút.”
“Dạ!” Đội trưởng thị vệ cung kính nói, những binh lính khác cũng đều thu dao về.
Nhưng Đinh Linh cũng không muốn nói bất cứ điều gì với Mộ Phong, thế là xoay người liền đi.
“Đi đâu?” Hắn chặn ngang bắt được cổ tay của nàng, bá đạo hỏi.
“Không cần ngươi quan tâm!” Người đàn ông này dung nhập vào cái thời đại này còn nhanh hơn nàng, thật sự là một loài động vật giống đực có khả năng thích ứng mạnh, nhưng hắn lại trở thành vương gia…
“Đinh Linh…”
“Xin ngươi tự trọng! Tỷ phu.”
Một câu “tỷ phu” làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Phong trắng bệch, thất thần, làm hắn buông lỏng tay.
Người xung quanh thì đối với mọi thứ trước mặt này cảm thấy vô cùng khó hiểu, bởi vì vương gia luôn luôn hỉ nộ vô thường, tàn bạo phóng đãng trước giờ không cho phép bất cứ một người nào vô lễ với hắn như thế.
Lần trước, một tiểu cô nương cự tuyệt yêu cầu vui vẻ của hắn, hắn liền hạ lệnh đem nàng vào kỹ viện, mà chuyện đáng sợ khác cũng không cần phải nói rồi. Xem ra kết cục của tiểu mỹ nhân này cũng sẽ không tốt lắm, dám trêu chọc vương gia.
“Vương gia, muốn thuộc hạ đuổi theo?”
Lúc này Mộ Phong mới lấy lại tinh thần, sau một hồi suy nghĩ, hắn mới kiên quyết hạ lệnh, “Dẫn nàng tới cho ta!”
“Dạ!”
Chương 2
Một mình Mộ Phong nằm trên cỏ ở hậu hoa viên, trong lòng hắn lại rất vui vẻ, về phương diện khác lại rất mâu thuẫn.
Đinh Linh cư nhiên cũng đi đến cổ đại, tiểu cô nương ấy chỉ biết trốn ở sau lưng của Tiểu Quân nay đã cao lớn, hai người bọn họ đã bao lâu không có gặp mặt rồi? Ngẫm lại hẳn là có hơn năm năm rồi?
Nàng lại còn gọi hắn tỷ phu? Chẳng lẽ Tiểu Quân không có nói mọi thứ với nàng sao?
Nhìn thấy trong mắt nàng đối với hắn kháng cự, căm phẫn, nơi nơi làm hắn hiểu biết rõ ràng, nàng vẫn còn hiểu lầm hắn.
Nàng cho rằng hắn vẫn còn là tỷ phu của nàng, cho rằng giữa hai người bọn họ có khoảng cách không cách nào vượt qua giới hạn, cho nên vẫn cứ coi hắn là thiên đại độc vật*, chỉ sợ tránh không kịp.
0 Thiên đại độc vật: là một vật có độc tố cực kỳ lớn.
Trước kia tuổi nàng còn nhỏ, có lẽ đối với tình cảm không rõ lắm, nhưng vào lúc này đây sau khi gặp mặt, từ trong đôi mắt to long lanh nước, tràn đầy linh tính cùng thông minh của nàng hắn hiểu được nàng đã là một thiếu nữ hiểu tình rồi.
Hắn khát khao nàng! Tình cảm tiềm ẩn ở trong cơ thể hắn hơn năm năm sau khi nhìn thấy nàng, giống như một núi lửa sắp bùng nổ.
Còn nhớ trước khi tới đây, hắn là vì cứu một con chó con chết chìm mà không cẩn thận bị tạp vật trong nước cuốn lấy chân, kết quả mình cũng uống nước, trong mơ mơ màng màng, gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.
Ở trong phút sinh tử đó, hắn quyết định ôm chặt lấy nàng, chí ít ở trong phút giây trước khi hắn chết, hắn muốn ôm chặt lấy người phụ nữ hắn yêu nhất.
Xem ra nàng là bị hắn kéo đến cổ đại này.
Ở thời đại này, lạ nước lạ cái, nghĩ đến lúc hắn mở mắt ra, hắn biết rõ mình là Giang Mộ Phong, nhưng cũng biết rõ mình biến thành một vương gia ở thời đại Đường triều này.
Hắn cố gắng phủ nhận mọi thứ, nhưng… Có người tôn kính hắn, nâng hắn thật cao, còn có cơ hội nhìn thấy hoàng thượng và quý tộc thời cổ
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
